"Cố tiểu thư cô có thể gặp tôi một chút không?" – Tống Hiểu Thiên chậm rãi nói, Cố Minh Ngạn rùng mình hảo hảo nhìn Tống Hiểu Thiên. Không cho cô có cơ hội từ chối Hiểu Thiên cất bước tiến về phòng làm việc của mình, Cố Minh Ngạn có chút e dè rồi cũng nhanh chóng bước theo Tống Hiểu Thiên.

Hai người an yên ngồi đối diện nhau, ly trà nóng trước mặt Cố Minh Ngạn nghi ngút khói, Tống Hiểu Thiên vẫn trầm mặc, dùng ánh mắt dò xét nhìn Cố Minh Ngạn, không lên tiếng làm lòng Minh Ngạn rối ren không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.

Dù Cố Minh Ngạn cùng Tống Hiểu Thần qua lại khá lâu nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc với Tống Hiểu Thiên nên cô vô cùng căng thẳng, trong lòng vô cùng nghi hoặc nhìn người đối diện dò xét.

"Cố tiểu thư cô có thể cho tôi biết một số chuyện được hay không?" – Tống Hiểu Thiên chậm rãi lên tiếng, dừng lại quan sát thái độ trên gương mặt Minh Ngạn – "Đương nhiên mọi thứ đều có giá của nó. Tôi sẽ cố ý nương tay trong chuyện xử trí Cố gia, chừa Cố gia một con đường lùi cô thấy thế nào. Cuộc giao dịch này không phải cô hoàn toàn có lợi hay sao?"

Nghe Tống Hiểu Thiên nói, Cố Minh Ngạn mở tròn mắt như vớ được chiếc phao cứu sinh, ánh mắt cô ánh lên tia hy vọng – "Tống thiếu anh cứ hỏi nếu biết tôi sẽ thành thật nói anh biết!"

"Tốt, xem ra bản thân Cố tiểu thư cũng rất thức thời, hèn gì ở bên cạnh anh trai tôi lâu như vậy!" - Giọng Tống Hiểu Thiên có ý tán thưởng nhưng lại đượm đầy sự châm biếm, dạng phụ nữ như Cố Minh Ngạn anh gặp khá nhiều nhưng một người thông minh biết tận dụng cơ hội như cô thì thật sự khá ít.

"Tống thiếu không cần cố ý xỉa tôi như vậy, tôi hiện tại đang thoi thóp chờ chết chỉ cần có đường lui tôi sẽ không từ bỏ!" – Cố Minh Ngạn nén cục tức xuống, ôn nhu xuống giọng nói. Cô biết Tống Hiểu Thần rất lợi hại đương nhiên em trai anh ta Tống Hiểu Thiên cũng không phải dạng có thể dễ dàng đụng chạm đến.

"Được, tôi cũng không vòng vo mất thời gian của nhau, tôi có vài chuyện thắc mắc. Tôi yêu cầu cô nói sự thật nếu không đừng nói con đường lui cho Cố gia, một chút sót lại cũng không có!" – Giọng điệu tuy nhỏ nhẹ ôn nhu thuận nhưng ánh mắt nhìn người đối diện lại vô cùng cay độc, khiến Cố Minh Ngạn khẽ rùng mình.

"Được Tống thiếu yên tâm, cũng như cậu nói, tôi sẽ tức thời!" – Cố Minh Ngạn thiết tha nói, thật vậy hiện tại nhìn thái độ dứt khoát của Tống Hiểu Thần thì anh chính là phao cứu sinh duy nhất cô bám được, cho dù có chết cũng không dám buông tay ra.

"Được! Cố tiểu thư có phải cô là người gửi những tấm hình đầy máu me cho Triệu Khả Như không?" – Tống Hiểu Thiên dùng ánh mắt kiên nghị nhìn xoáy vào Cố Minh Ngạn, cô sợ hãi cúi đầu gật nhẹ không dám ngước mắt nhìn anh.

"Cô ở bên cạnh anh trai tôi lâu như vậy, có bao giờ nghe anh ấy kể về cuộc hôn nhân của mình không?" - Không ngoài dự đoán của Tống Hiểu Thiên, chuyện này anh nghĩ ra được đương nhiên Tống Hiểu Thần cũng đã sớm nghĩ ra, nhưng anh ta vẫn mắt nhắm bỏ qua mọi chuyện, nhớ đến gương mặt kinh sợ đến tái đi của Triệu Khả Như khiến lòng Hiểu Thiên khẽ siết lại.

"Có. Tôi biết rất rõ là đằng khác. Trước đây là một cuộc giao dịch sòng phẳng, nhưng..." – Thu cơn giận lại Cố Minh Ngạn không dám nói tiếp, cô hiểu rõ trong lòng Tống Hiểu Thiên Triệu Khả Như có vị trí như thế nào nếu nói những điều không phải có thể chọc giận anh ta cũng không phải chịu tốt gì.

"Giao dịch như thế nào?" – Nhíu mày nghi hoặc Tống Hiểu Thiên đương nhiên cũng biết trong cuộc hôn nhân của Tống Hiểu Thần cùng Triệu Khả Như có điều không đúng, nhưng anh không cách nào có thể điều tra được.

"Trong 3 năm bên nhau, 15% của Triệu Khả Như sẽ do Tống Hiểu Thần quản lý, đổi lại Tống Hiểu Thần giúp Triệu Khả Như thoát khỏi hôn sự sắp xếp, giao dịch của Triệu gia và chú 3 cậu. Sau 3 năm cả hai sẽ chia tay trong êm đềm!" – Cố Minh Ngạn nói ra những gì mình biết tường tận cho Tống Hiểu Thiên biết.

"Còn gì nữa!" – Tống Hiểu Thiên vỡ lẽ mọi chuyện, đó chính là nguyên nhân vì sao Triệu Khả Như lại ngoan ngoãn chịu gả cho Tống Hiểu Thần, thì ra tất cả đều là một cuộc giao dịch lợi ích.

"Không biết thế nào sau khi Triệu Khả Như bị mất trí nhớ như con người khác... Cô ấy câu dẫn Hiểu Thần nên anh ta mới thay đổi như vậy!" – Cố Minh Ngạn nhịn không nổi nói ra xong quan sát nét mặt đanh cứng lại của Tống Hiểu Thiên chợt hiểu mình không nên nói ra như vậy mới phải – "Tôi xin lỗi! Nhưng quả thật Triệu Khả Như như một con người khác! Tôi cũng đã giúp Tống thiếu nói cho cô ấy biết quan hệ của hai người!"

"Cô nói sao? Cô nói cho Khả Như biết!" – Nghe Cố Minh Ngạn nói giọng điệu Tống Hiểu Thiên có chút khẩn trương nói nhanh.

"Đúng vậy, cũng vì vụ đó Hiểu Thần giận dữ thanh toán Cố gia không có đường rút! Cho nên nếu nói quá cậu nên giúp Cố gia một chút cũng nên!" – Cố Minh Ngạn nhanh chóng nói, cố ý nói cho anh biết cô làm chuyện đó một phần cũng giúp đỡ Tống Hiểu Thiên.

"Cố tiểu thư, cô có vẻ rất biết lèo lái mọi thứ nhỉ, quả thật người đàn bà bên cạnh anh tôi không tầm thường! Được rồi những chuyện tôi cần biết đã rõ. Cô về đi, yên tâm như đã hứa Cố gia của cô sẽ không đến nổi chết đi đâu!" – Lạnh nhạt nhìn Cố Minh Ngạn người phụ nữ đầy lòng tham nhưng lại ngắn về suy nghĩ, người phụ nữ này không đáng làm đối thủ với Khả Như. Cố Minh Ngạn nghe nói vậy có chút phấn khởi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài trước khi Tống Hiểu Thiên đổi ý.