Sau đại hội minh chủ mấy tháng, ở ngoại thành.

Âu Dương Quân râu ria rậm rạp ở dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời mà chạy đi.

Tuy rằng đêm đó, chết chính là con gà trống, nhưng mà, trái tim vẫn còn cảm giác khủng hoảng mà trước đây chưa từng có. Hắn quyết tâm trước tiên phải đi tìm Tiểu Ngung trở về.

Ngay từ đầu, hắn còn tin tưởng mười phần, vận công liền biết Tiểu Ngung đang trên đường đi tây bắc, lập tức cưỡi ngựa chạy theo. Chính là khi chạy ngàn dặm đuổi tới nơi, lại không có cảm giác như lúc đầu. Hắn hoảng loạn, chỉ có thể đi đến chỗ của Ma giáo ở ngoại thành, thử thời vận.

Dọc theo đường đi, hắn lần thứ hai lại cảm giác được Tiểu Ngung, một lần nữa chạy về kinh thành, một lần thì chạy về Giang Nam, hắn khẳng định đây là mấy trò tác quái của Sở Lam.

Nhưng thật sự hoàn toàn đều do Sở Lam sao! Có lẽ, có lẽ Tiểu Ngung cũng không muốn gặp được hắn. Bất an trong lòng càng ngày càng tăng.

Từ khi Tịch Ngung ăn vào ‘hồn oan’, hắn thủy chung đã định liệu từ trước, cùng lúc biết được Tiểu Ngung thương hắn, cho nên tất cả những chỗ Tiểu Ngung đi đến đều trốn cũng không thoát khỏi hắn.

Nhưng hôm nay hắn lại không hề nắm chắc. Khi tới chỗ ở của Ma giáo rồi vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Ngung.

Đường đi thật dài, hắn cứ truy đuổi cũng qua gần hai tháng. Mỗi ngày đều bị dày vò, thống khổ.

Âu Dương Quân hắn có thể chịu khổ, hắn đối với chính mình tàn ác, nhưng nổi khổ trong lúc này lại làm cho hắn thực sự không thể chịu đựng được.

Nỗi khổ tương tư,

Tưởng niệm, ngay cả người võ công có lợi hại đến đâu cũng không đánh lại, càng không có bất kỳ đồ vật gì đánh lại.

Ban ngày hắn ngồi trên lưng ngựa, ăn ngủ đều ở vùng hoang vu, hoảng hốt giật mình tỉnh dậy đều nhớ đến bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa xôi kia.

Hắn nhớ lại, là vì liên quan đến trí nhớ đã mất đi của Đầu Đà, đem tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất hồi tưởng.

Kỳ thật khoảng thời gian hắn ở cùng với Tiểu Ngung rất ngắn, những lần ở cùng nhau đa số toàn lăn lộn trên giường.

Nhưng hắn cảm thấy được.

Bản thân đã quyến luyến Tiểu Ngung quá sâu nặng.

Hắn thích y xinh đẹp mị hoặc, thích y u buồn lạnh nhạt, thích y mạnh mẽ hung hãn, thích y cương liệt quyết tuyệt, thích y chí tình chí nghĩa *có tình có nghĩa*, thích nhìn y cười lớn, muốn cho y không phải chịu khổ, muốn cho y thống thống khoái khoái!

Nhưng, kỳ thật, hắn cũng chưa cho y bất kỳ ưu đãi gì, còn bắt y phải chấp nhận lựa chọn của hắn, cũng chấp nhận để cho y ảm đạm rời đi.

Hắn thậm chí cảm thấy được rằng bản thân mình so với Đầu Đà kia cũng chẳng hơn gì.

Hắn trải qua gian nguy mới đoạt được vị trí chủ nhà, hắn không tín nhiệm bất kỳ người nào. Khi hắn hiểu được chính mình đối với Tiểu Ngung động tình, thì nhất định hắn phải nắm chắc tâm tư của đối phương mới dám trả giá. Hắn phải biết rằng đối phương cũng hoàn toàn thực tâm như mình mới có thể xuất tính mạng ra để thử nghiệm, hắn dám, hắn nguyện ý lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược để chứng minh đoạn tình cảm này.

Chỉ kém một chút nữa thôi, Âu Dương Quân đã bị hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, nhưng Tiểu Ngung lại nguyện cùng hắn chết, rõ ràng nói cho chính mình biết người yêu hắn nhất chính là y.

Sau khi biết được hết thảy, hắn mừng rỡ như điên. Sự vui sướng này so với việc làm đương gia, hay đoạt được ngai vàng minh chủ hoàn toàn bất đồng.

Những chuyện đã xảy ra này làm cho hắn cảm thấy được hết thảy đều tốt đẹp. Cho dù Tiểu Ngung rời đi, trong lòng hắn vẫn tràn đầy tự tin, nhưng hôm nay sự tự tin đó đã mất hết không còn sót lại chút gì, chỉ có lo sợ không yên, lòng tràn đầy nỗi lo lắng bồn chồn.

Hắn tự tin đều cậy vào tình cảm sâu nặng mà Tiểu Ngung đối với hắn. Hắn đang không ngừng thu hoạch, thu hoạch, chung có một ngày, có lẽ Tiểu Ngung sẽ không muốn cho………..nữa.

Chính mình…………chính mình sẽ làm minh chủ, đoạt được hết thảy, nhưng như vậy đã đủ rồi sao?

Hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy Sở Lam cũng không đáng giận như vậy, nếu không nhờ hắn, có lẽ chính mình còn ở tại đây làm chức minh chủ gì đó, không biết cái thứ mà mình quý trọng nhất trên đời này là cái gì.

Hắn đuổi tới chỗ cư ngụ của Ma giáo, đưa mắt nhìn một mảnh hoang vắng.

Không đúng như trong dự kiến.

Hắn ngồi ở hoang mạc, nhìn ánh trăng trên bầu trời, lấy ra một bầu rượu.

Khí hậu phía bắc lạnh lẽo nhưng khô ráo, người sinh trưởng ở phía nam như hắn lại có chút không quen, gia phó bên người đã sớm bị hắn điều về Nam Hải.

Hắn từ  trong y bào lôi ra một ngọc bài màu trắng, khối ngọc bài còn vương theo nhiệt độ cơ thể của hắn, thật ấm áp, hắn tinh tế vuốt ve một chữ “Lục” trên đó.

Tiểu Ngung, ngươi đang ở nơi nào?

Cũng trong một đêm trăng sáng này, nhưng ở nơi khác!

Tịch Ngung nghe bên tai âm thanh đùa giỡn ầm ĩ của mấy ma tướng, y chỉ yên lặng uống rượu.

Người nọ đã làm minh chủ? Như cá gặp nước đi?

Ngày đó rời khỏi Duyện Châu, y cũng không cùng mấy ma tướng cáo biệt, thẳng cùng họ trở về nơi ngụ mới của Hạo Thiên giáo, chờ gặp lại Sở Lam rồi cùng ra khỏi ngoại thành. Trên đường đi cũng thật thống khoái. Rốt cục có thể bỏ qua hết sự tình trước kia, bắt đầu lại một lần nữa.

Khả Tình năm đó làm sao nghĩ được rằng ngày hôm nay y có thể tự do tự tại như thế này?

Y cũng phát hiện chính mình có thể bình tâm yên ổn khi hồi tưởng về quá khứ.

Khả Tình từ nhỏ bị bán thân vào lầu xanh, mười ba tuổi liền trở thành hồng bài nổi tiếng ở Giang Nam, năm mười sáu tuổi mới gặp được Nhị vương gia. Lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, bị khuất nhục, bị lừa gạt không thể ngóc đầu lên được.

Kỳ thật, vị Vương gia kia mặc dù xem y như đồ vậy này nọ, nhưng lúc trước đối với một tiểu quan như y xem như cũng không tồi. Cuối cùng thì tất cả khuất nhục đã bị một cái cắn kia chấm dứt hết thảy.

Y về sau được cứu ra, vẫn luôn ám ảnh về giấc mộng kia, hai tay dính đầy máu. Y chỉ có thể lựa chọn cách quên đi.

Hiện giờ, ngồi dưới ánh trăng, hồi tưởng chuyện cũ, nhưng lại cảm thấy giống như đang nhớ lại chuyện của người khác chứ không phải của mình.

Y uống một ngụm rượu, lại khó tránh khỏi có chút đắng.

Là bởi vì hắn sao, y có thể cứ như vậy mà đối mặt với hắn sao.

Hắn nói, hắn nhất định sẽ tới cứu mình. Khẳng định sẽ không để mình chịu khổ.

Chẳng biết hắn có làm được hay không, nhưng khi nghe thấy hắn nói như vậy thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

…………..Y nhớ hắn.

Vốn biết rằng, tuy đã động tình, dù sao thời gian cũng quá ngắn, y có thể sẽ dễ dàng quên đi. Nhưng một ngày rồi một ngày trôi qua, nỗi nhớ cứ ngày càng tăng lên.

Lúc y ở cùng người nọ, hơn phân nửa thời gian là ở trên giường, lúc này rốt cuộc cũng có thời gian để chậm rãi hồi tưởng.

Ngay từ đầu người nọ làm cho y nhớ tới Nhị vương gia, chính là, sau đó liền không còn cảm giác đó nữa.

Hắn có thể làm cho y quên đi tất cả nỗi thống khổ bị dằn vặt trước kia. Khi cùng một chỗ, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh.

Cũng có những lần không ở trên giường, hắn cũng nguyện ý ngồi trò chuyện với y, không hề cố kỵ, chính là thật tâm.

Nói cái gì thì nói cái đó. Muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thật sự rất muốn hắn và y vẫn cứ như vậy.

Chính là, không có khả năng.

Hắn còn muốn nhiều thứ lắm, không phải chỉ cần Thân Tịch Ngung y là có thể.

Có khi từ đáy lòng hắn nếu như muốn, không phải cũng có thể tìm ra được y hay sao, không phải hắn là ‘âm hồn không tiêu tan’ sao.

Dưới ánh trăng, y yên lặng nhìn kỹ bàn tay của chính mình, bàn tay đã từng bị hắn nắm qua.

Kỳ thật, kỳ thật, nếu lúc ấy chết cùng nhau, cũng không có gì là không tốt.

Y tái uống thêm một ngụm rượu.

Phía sau cách lều trại của Tịch Ngung không xa, Tiểu Liễu oa trong lòng ngực của Sở Lam tinh tế nói: “Tên đáng ghét, ngươi không được giết gà nữa, nói không chừng Âu Dương Quân thật sự muốn đi tìm Thân sư phụ, ngươi xem Thân sư phụ một điểm cũng không hề vui vẻ.”

“Là ngươi muốn ta giúp bọn họ sao?”

“Chính là………”

“Như vậy là quá dễ dàng cho hắn rồi.”

Tiểu Liễu chu miệng, chính vậy thì ngươi đừng mong sẽ dễ dàng ‘làm’ được ta.

Sở Lam một phen ôm chầm lấy y, nói nhỏ: “Được rồi được rồi, ta không giết gà. Được chưa? Ngươi như thế nào lại thay mặt đàn gà oán giận ta?”

Tiểu Liễu cũng không nói gì nữa, hại lão công phải dỗ dành cả buổi.

…………………….

Một tháng sau,

Trên đường đi ngoại thành, Lão yêu cùng hơn mười ma tướng dẫn đường, Sở Lam cùng Tiểu Liễu đi bằng xe ngựa theo phía sau.

Sở Lam cùng lão bà thầm thì thân mật, còn mấy ma tướng thì hi hi ha ha tranh cãi ầm ĩ không chịu nổi. Tịch Ngung giống như bình thường, không đáp lời, chỉ ngẫu nhiên cười cười.

Lúc này, nghe phía xa xa vang lên tiếng vó ngựa vội vàng chạy đến.

Mấy ma tướng vẫn chưa đi khỏi trung thổ, nghe tiếng ngựa dồn dập bắt đầu tỉnh ngủ, quay đầu nhìn lại, mơ hồ thấy một hán tử mặt mày đầy bụi đất lôi thôi, liền không thèm để ý nữa.

Quan đạo vốn là con đường lớn, mấy ma tướng thấy người tới là đang vội vàng, liền né qua hai bên đường để nhường cho hắn đi trước. Tịch Ngung cũng nghe theo đoàn người, tránh sang một bên.

Ai ngờ hán tử đi tới chỗ bọn họ liền nhảy khỏi ngựa.

Người này đang muốn làm cái gì? Mấy ma tướng sẵn sàng tư thế để đón quân địch.

Sở Lam ôm lấy Tiểu Liễu, dị quang trong mắt chợt lóe.

Hán tử đứng ở địa phương kia, lẳng lặng nhìn thẳng về phía Tịch Ngung.

Lão yêu đang cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên có chút sở cảm, ngẩng đầu, cả người liền chấn động.

“Tiểu Ngung.” Nam nhân hô to lên.

Trong mắt toát ra vẻ nhiệt tình làm cho y gần như bị hòa tan.

Trong đầu Tịch Ngung trống rỗng, thật sự là người nọ, hắn thật sự đã đến đây, hắn đến đây để làm cái gì, đến rồi lại đi sao……. Bất tri bất giác trên mặt ửng đỏ, cũng không nói gì, vung dây cương lên, hai chân kẹp thân ngựa, liền giục ngựa chạy đi như bay.

“Tiểu Ngung, ta là Trường Thiên a, Tiểu Ngung!” Nam nhân đành phải xoay người lên ngựa mà đuổi theo.

Mấy ma tướng nhìn cảnh đó liền một trận ngẩn người.

Chu lão thập lẩm bẩm nói: “Các ngươi có nhìn thấy không, lão lục của chúng ta biết đỏ mặt!”

“Đúng vậy, trăm năm khó gặp a!”

“Nam nhân kia là Âu Dương gì đó sao?”

“Trừ bỏ hắn ra còn có ai a!”

Mấy ma tướng không đi Duyện Châu hô to gọi nhỏ: “Nói rõ ràng, nói rõ ràng, cái gì Âu Dương……….”

“Tình nhân của Lão lục! Âu Dương mưu gia, minh chủ của chính đạo.”

“Hắc, thần giáo của chúng ta cũng quá lợi hại đi, ở rể có tới hai cái đương gia của chính đạo………….”

“……………….”

Tiểu Liễu ôm lấy Sở Lam, nhếch miệng cười đến ngọt ngào. Quả nhiên Âu Dương Quân là người tốt, đuổi tới nơi!

Nam nhân đã chạy gần ba ngày ba đêm, ngựa đã thay gần ba con, mà ngay cả con ngựa hiện tại cũng bắt đầu phun bọt mép. Hắn đành phải nhảy xuống, dùng sức của đôi bàn chân đuổi theo tình nhân.

Một khắc hắn nhìn thấy Tịch Ngung, thấy y không trang điểm, tuy rằng trên mặt rất bình tĩnh, nhưng hiện rõ nỗi cô đơn, trong lòng hắn vừa đau lại vừa nóng ruột, hắn buông tha hết tất cả mọi thứ để đổi lại nụ cười của y đều đáng giá.

“Tiểu Ngung!”

Tịch Ngung chỉ tập trung chạy về phía trước, nhưng khi phát giác nam nhân đã nhảy xuống ngựa chạy bằng chân đuổi theo, không tự chủ liền thả chậm mã tốc *tốc độ chạy của ngựa*.

Nam nhân thở phì phò, “Tiểu Ngung, ta cùng ngươi đi ngoại thành, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

Ngựa dừng lại, Tịch Ngung hạ mi mắt, thận trọng nhếch môi.

“Thật sự.”

“Ta không muốn làm minh chủ, ta………….”

“Ngươi đi đâu, ta đi đó na.”

Tịch Ngung cắn môi, trừng mắt nhìn nam nhân, “Về sau ngươi nếu đổi ý, lão nương liền làm thịt ngươi!”

Nam nhân ngây ngô cười, miệng lẩm bẩm: “Ngươi như thế nào ra tay được……….” Vừa nói chuyện, vừa nhảy lên con ngựa của Tịch Ngung, âu yếm đem y gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

Gầy như vậy.

“Uy, Âu Dương Trường Thiên, ngươi mấy ngày rồi chưa tắm rửa hả, hảo thối!”

“Được rồi, trước hôn một cái………..”

-Toàn văn hoàn-