Lệ dung hoa vừa bước chân ra khỏi Lệ Y điện đã bắt gặp mấy ánh mắt hung ác nhìn mình, không biết chúng phi tần đều làm bộ vô tình hữu ý mà đi qua Lệ Y điện, trùng hợp cùng đường với Lệ dung hoa. Lệ dung hoa rùng mình một cái, thầm than, không biết bọn họ đã ôm cây đợi thỏ ở đây bao nhiêu lâu rồi, mà nhìn bộ dáng trông cứ như vừa mới đến vậy, không có nửa giọt mồ hôi, mặt không đỏ, tim không đập, nói dối vô cùng trắng trợn.

Lệ dung hoa vuốt vuốt ngực, gượng gạo cười một tiếng chào hỏi:

- Thật khéo quá, mọi người đều trùng hợp đi qua đây sao?

Mọi người đều cười cười đáp lại nàng ta vô cùng nhiệt tình, nhưng chỉ chào hỏi một câu rồi xin phép đi trước, ở lại đi cùng đường với Lệ dung hoa chỉ còn hai người quen cũ là Đoan tần và Tưởng mỹ nhân.

Hai người này trước kia nàng ta còn phải gọi một tiếng tỷ tỷ, giờ đây mọi sự đổi thay, Lệ dung hoa cũng đã lên hàng tỷ tỷ của hai người này rồi.

Người hậm hực nhất là Đoan tần, tính tình Đoan tần vốn nôn nóng, lại có chút điêu ngoa tuy hừng, hận nhất chính là có người hơn mình. Trước kia Lệ dung hoa luôn luôn phải gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, cung cung kính kính, nay thì sao, địa vị của Lệ dung hoa đã cao hơn một bậc, đè nặng lên đầu nàng ta. Tưởng mỹ nhân thì không nghĩ nhiều đến vậy, nàng ta hiện tại đang dựa vào Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng đối xử với nàng ta rất tốt, được Hoàng hậu nâng đỡ, nàng ta sống trong Hậu cung người khác nhìn thấy nàng cũng sẽ không chủ động gây khó dễ, đáng tiếc là không được sủng.

Lệ dung hoa nở nụ cười có chút méo mó, cùng với hai người Đoan tần và Tưởng mỹ nhân đi đến Chiêu Dương cung, trò chuyện mấy vấn đề nhàm chán không có sức sống.

Đoan tần vô tình hữu ý sẽ nói về cái thai trong bụng Lệ dung hoa, Lệ dung hoa cũng chỉ cười cười chuyển đề tài.

Chiêu Dương cung, lần thỉnh an này, sóng gió không ít, mà người ở trên đầu ngọn sóng này không ai khác chính là Lệ dung hoa.

Chiêu Dương cung tràn ngập mùi thuốc súng, giương đao bạt kiếm, Khương Lạc cung lại vô cùng thanh bình yên ả. Lưu Lạc Bình ngủ dậy có hơi muộn, từ ngày được miễn thỉnh an buổi sáng, Lưu Lạc Bình có đôi khi sẽ không dậy sớm mà ngủ nướng một chút. Ngẫm nghĩ lại, không phải đi thỉnh an đúng là vui vẻ, nếu ngày nào cũng được như vậy thì quá tốt.

Lưu Lạc Bình dụi dụi mắt, gọi hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng vào hầu hạ, Lưu Lạc Bình thuận miệng hỏi:

- Sắp đến sinh nhật của Hoàng thượng rồi phải không?

Tố Ngưng có gì nói nấy, vấn đề này không quá nhạy cảm, hơn nữa là chủ tử chủ động hỏi, nên Tố Ngưng trả lời rất thoải mái:

- Vâng, thưa nương nương, còn bảy ngày nữa.

Lưu Lạc Bình gật gật đầu. Còn bảy ngày nữa, có lẽ tiệc sinh thần từ ngày hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị rồi cũng nên. Dù sao cũng là sinh nhật của cửu ngũ chí tôn, xa hoa là không thể tránh khỏi. Lưu Lạc Bình ngẫm nghĩ, không biết sinh nhật hắn nên tặng món quà gì. Đây đúng là vấn đề nan giải với nàng, nghĩ lại, quả thực cảm giác với những sinh nhật trước đó của hắn rất khác nhau.

Trước kia sinh nhật hắn, lần nào nàng cũng dón tiếp một cách vô cùng vui vẻ, chọn lựa quà tặng cũng vô cùng nhiệt tình.

Nhưng nay, hắn chẳng còn mặn mà gì với nàng, nên nàng chọn quà cũng không có cảm giác hưng phấn như trước.

Thực ra không hề có quy định Hậu cung phi tần phải tặng quà cho Hoàng thượng trong sinh nhật của ngài, nhưng năm nào Lưu Lạc Bình cũng đều tặng cho hắn. Đó giống như giao ước giữa hai người.

Nhưng nay, thế nào cũng cảm thấy hơi gượng gạo. Tuy vậy, Lưu Lạc Bình vẫn sẽ dụng tâm chọn lựa quà tặng cho hắn. Cũng hy vọng lần sinh nhật này của hắn, có lẽ sẽ kéo gần hơn khoảng cách giữa hắn và nàng. Nàng, thực sự, rất nhớ hắn.

Giằng co giữa hắn và nàng mãi, bản thân nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, càng cảm thấy đau lòng, đau lòng cho chính bản thân nàng, gia đình nàng.

Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn ngọc màu đỏ trên tay, lẩm bẩm:

- Sinh nhật lần này của Hoàng thượng, không biết nên tặng gì đây?

Lưu Lạc Bình rũ mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Ở khoản này, Tố Ngưng và Hoàng Ly không thể tư vấn được gì, nên nhìn chủ tử rối rắm cũng không giúp được. Chỉ yên lặng làm tốt bổn phận của mình. Lại nghĩ, cũng có chút buồn bã, trước sinh nhật nào của mình, Hoàng thượng cũng sẽ đến Khương Lạc cung cùng chủ tử đón tiếp, năm nay, có lẽ không được đãi ngộ như vậy nữa rồi.

Nếu Hoàng thượng đến, chắc chắn chủ tử sẽ rất vui vẻ, chứ không phải ảm đạm như bây giờ.

May mắn chủ tử vẫn còn tiểu Hoàng tử trong bụng, không phải là quá thê lương buồn bã. Nhưng mà… cho dù có tiểu Hoàng tử đi chăng nữa, mà Hoàng thượng lại không quan tâm đến, thì nghĩ sao cũng vẫn cảm thấy thật buồn bã. Thế có khác gì quả phụ đâu?

Lưu Lạc Bình thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói:

- Lấy cho ta một chén nước.

Hoàng Ly vâng lệnh, trong đầu lại chuyển sang suy nghĩ khác, không biết sao mà chủ tử đặc biệt rất trân trọng thứ nước này, thứ nước này quý giá lắm sao? Nhưng Hoàng Ly trước nay luôn tin tưởng và trung thành với chủ tử, không nghĩ quá nhiều, chủ tử bảo sao thì làm vậy, nhanh chóng rót ra một chén nước, nâng đến trước mặt chủ tử.

Lưu Lạc Bình vươn tay đón lấy chén nước trên khay, chậm rãi uống hết, cơ thể trở nên vô cùng khoan khoái, chậm rãi uống hết chén nước, chờ hai khắc mới bắt đầu ăn điểm tâm.

Thói quen này Lưu Lạc Bình giữ từ khi còn ở hiện đại, uống nước vào sáng sớm. Đây là thói quen tốt cho thân thể, cũng không cần thay đổi. Hoàng Ly và Tố Ngưng trước kia đều thắc mắc với thói quen này của nàng, nhưng uống nước thì chỉ tốt cho thân thể, không có hại, nên cho dù thắc mắc, hai người họ cũng không khuyên ngăn gì.

Điểm tâm được dọn lên. Đây đều là điểm tâm lấy từ phòng bếp nhỏ, từ khi mang thai Lưu Lạc Bình luôn rất cẩn thận, không bao giờ lấy thức ăn từ Ngự thiện phòng, tránh cho người khác bỏ vào đó những thứ không sạch sẽ.

Thức ăn nàng ăn đều từ phòng bếp nhỏ trong Khương Lạc cung đưa đến, do Hỷ Lan nấu. Tay nghề của Hỷ Lan vô cùng tốt, làm điểm tâm rất tinh xảo, nhìn rất đẹp mắt, hương vị cũng vô cùng ngon miệng.

Trước khi Lưu Lạc Bình ăn điểm tâm, Hoàng Ly phải cẩn thận dùng châm bạc kiểm tra rồi mới an tâm. Lưu Lạc Bình nở nụ cười khẽ, thực ra Hậu cung phi tần nếu muốn động tay động chân, người thông minh sẽ không động tay động chân vào thức ăn. Thức ăn là thứ dễ tra ra nhất, cũng dễ bại lộ nhất. Người thông minh, phải hãm hại không để lại dấu vết.

Lưu Lạc Bình chậm rãi ăn, từ khi mang thai, sức ăn của nàng cũng lớn lên, chủ yếu là cho đứa bé trong bụng ăn, nên ăn tương đối nhiều.

Dùng xong điểm tâm, Lưu Lạc Bình liền đi tản bộ vòng vòng trong Khương Lạc cung.

Khương Lạc cung diện tích tương đối rộng, tuy không so được với Chiêu Dương cung, nhưng là lớn nhất trong những cung còn lại. Hậu viện cũng tương đối đẹp đẽ thanh nhã, trông không ít cây cối đẹp mắt, hơn nữa từ khi vào Khương Lạc cung Lưu Lạc Bình cũng sửa sang không ít, hiện tại, thực sự là vô cùng có phong cách.

Mỗi lần Lưu Lạc Bình đi ra ngoài tản bộ, Hoàng Ly và Tố Ngưng đều rất căng thảng, tuy chỉ ở trong Khương Lạc cung, cũng xem như an toàn, nhưng hai người vẫn vô cùng lo lắng, hở chút cũng sợ chủ tử có sơ sẩy. Hai người liền kèm hai bên Lưu Lạc Bình, đỡ nàng tản bộ vô cùng cẩn thận.

Lưu Lạc Bình đi một vòng liền trở về phòng, vừa bước chân vào phòng, Lưu Lạc Bình đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, sau đó là lùi hẳn ra xa, cách những một khoảng.

Hoàng Ly khó hiểu hỏi:

- Nương nương, sao vậy ạ?

Lưu Lạc Bình nhíu chặt mày, chậm rãi nói:

- Có kẻ vào trong phòng ta.

Hoàng Ly và Tố Ngưng đồng thời hoảng hốt, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, lỡ như người đó tiến vào bỏ vào phòng thứ gì đó không sạch sẽ thì sao, quả thực là vô cùng nguy hiểm.

Sắc mặt Hoàng Ly và Tố Ngưng cũng trở nên tái nhợt, lập tức nhìn hai nha đầu canh trước cửa phòng đang run rẩy. Hai người này là người của Hoàng thượng, đáng lý ra phải không có vấn đề gì mới phải.

Hai cung nữ kia hai miệng một lời đều nói:

- Thưa nương nương, nô tỳ không thấy có ai tiến vào phòng cả.

Lưu Lạc Bình lặp lại:

- Chắc chắn là có.

Lưu Lạc Bình dừng một chút, sai Tố Ngưng vào trong xem xét căn phòng lại thật cẩn thận, không được để sót chỗ nào, quan trọng là kiểm tra lư hương.

Tố Ngưng nghe Lưu Lạc Bình nhắc đến lư hương, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, xưa nay, thứ không đáng tin nhất trong Hậu cung chính là hương liệu. Trước nay trong Khương Lạc cung không bao giờ đốt hương có mùi thơm, bình thường chỉ đốt nhang muỗi, nhưng từ khi chủ tử mang thai thì cũng không sử dụng đến nữa. Hương liệu và những thứ như vậy rất khả nghi, rất dễ gài bẫy, nên không sử dụng là tốt nhất.

Nhưng nay chủ tử lại nói như vậy, thì chắc chắn là có vấn đề, nhưng hai cung nữ canh cửa đều nói không phát hiện điều gì, thực sự rất kỳ lạ.

Lưu Lạc Bình bởi vì sử dụng nước linh tuyền một thời gian dài, nên giác quan cũng trở nên nhạy cảm, nàng vừa bước vào liền ngửi thấy có mùi hương không giống với trước, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Tố Ngưng đi vào trong , sau đó khi trở ra, trong tay còn cầm vài cọng cỏ chưa cháy hết.

Tố Ngưng đứng cách Lưu Lạc Bình một khoảng, chỉ sợ đến gần sẽ ảnh hưởng đến chủ tử, mấy cọng cỏ kia đã được nàng gói kỹ, nhưng vẫn sợ xảy ra bất trắc, đành bất kính mà đứng ở xa nói:

- Nương nương, tạm thời người tới thiên điện nghỉ tạm đi, chúng nô tỳ sẽ dọn dẹp lại nơi này. Nô tỳ nghĩ, từ giờ đến khi sinh hạ tiểu Hoàng tử, nương nương đừng ở trong chủ điện nữa.

Lưu Lạc Bình gật gật đầu, cũng nghĩ như vậy, thấp giọng phân phó:

- Đem thứ đó đến thái y viện kiểm tra, đưa cho Vương thái y. Ta sẽ đến thiên điện.

Tố Ngưng vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng sai người dọn dẹp lại cẩn thận trong phòng, nàng thì đi dến thái y viện, giao mấy thứ vừa tìm được cho Vương thái y. Hoàng Ly thì đỡ Lưu Lạc Bình trở về thiên điện.

Lúc Vương thái y nhìn thấy mấy thứ Tố Ngưng đưa đến, sắc mặt liền trở nên trầm trọng, chậm rãi nói:

- Thứ này vốn vô hại, cũng không có ảnh hưởng với thân thể nữ nhân có thai, nhưng nếu đốt thứ này trong phòng, phụ nữ có thai lại ăn mơ, thì cái thai trong bụng sẽ trở thành tử thai.

Tố Ngưng tái mặt, hốt hoảng hỏi lại:

- Vương thái y, thực sự như vậy?

Vương thái y gật đầu một cái, vô cùng nghiêm túc, lại nói thêm:

- Mùi hương của thứ này cũng rất nhạt, may mắn nương nương phát hiện ra.

Tố Ngưng cắn môi, trong đầu không ngừng xoay chuyển, nếu người đó sử dụng cái bẫy này vào thời gian nương nương thai nghén, chẳng phải sẽ hợp lý hơn sao, khi đó, phụ nữ hầu như người nào cũng sử dụng mơ chua để lấy lại khẩu vị. Nhưng ở thời điểm khác thì không ai dám chắc, chỉ có mấy người tâm phúc trong Khương Lạc cung mới biết chủ tử rất thích ăn mơ chua.

Quan trọng là… sao người đó lại bầy ra một cái bẫy lộ liễu như vậy, đốt hương liệu, chắc chắn sẽ để lại tro, đúng ra phải dọn dẹp sạch mới được, dù sao hương liệu hầu như đều để lại hương thơm một thời gian sau khi đã cháy hết.

Tố Ngưng cẩn thận nhớ lại, lúc này lại càng hoảng hốt. Hôm nay nương nương đi tản bộ như thường ngày, nhưng lại đổi ý trở về sớm hơn mọi ngày, có phải vì như vậy, nên kẻ ra tay mới không kịp thu dọn hiện trường hay không.

Tố Ngưng đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ, người rõ ràng thời gian của chủ tử như vậy…

Trong Khương Lạc cung… lại có nội gián ở vị trí quan trọng như vậy ư?