*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mấy ngày Kiều Sơ Huân dưỡng thương, tin tức ngày mùng mười Cảnh phủ làm lễ thành hôn bày tiệc rượu, khoản đãi khách khứa xa gần đã truyền khắp thành Việt Châu.

Ngoài Y Thanh Vũ, Liêu Hồng Đàm, Cao Linh và đám ảnh vệ, cùng với Dung Khải và Ninh Nặc từ Biện Kinh xa xôi nghìn dặm chạy tới, Kiều Lộ cũng hiểu rõ dụng ý của việc này. Vì vậy ngay sau khi biết chuyện, hắn đã lập tức đi tìm Cảnh Dật tỏ ý phản đối.

Trong đêm Kiều Sơ Huân được cứu về, Cảnh Dật ở bên cạnh trông nom, chờ nàng ngủ say thì liền đến sương phòng nói chuyện với Kiều Lộ suốt một đêm. Đối với hôn sự này, Kiều Lộ không còn thái độ không tin tưởng như trước, lúc nói chuyện với Cảnh Dật cũng khách sáo hơn rất nhiều. Hơn nữa trước kia vốn đã có phần kính phục trước tâm tư bản lĩnh của người này, mấy ngày sau đó, bên phía Cảnh Dật lại không hề có ý nịnh hót lấy lòng, hai người chung đụng có thể nói là rất thoải mái, cũng không thiếu chủ đề chung để trò chuyện.

Chỉ là hiện giờ, những người này rõ ràng là coi chuyện chung thân đại sự thành trò đùa, bày vẽ hồng môn yến là vì muốn dụ Tô Thanh Vân và giáo chủ Thất Sênh Giáo tới giờ vẫn chưa lộ diện mắc câu, Kiều Lộ là người làm ăn, người làm ăn chưa bao giờ chịu mua bán lỗ vốn. Bây giờ bọn Cảnh Dật bày ra kế sách này, nếu như chẳng liên quan gì tới Kiều Lộ hắn thì có lẽ hắn còn có thể khen một tiếng là kế hay, nhưng mà dính đến Kiều Sơ Huân, chỉ cần sơ suất một chút là có thể khó mà giữ được cái mạng nhỏ của nàng, nói như thế nào thì kẻ làm cha như hắn cũng không thể thờ ơ.

Kiều Sơ Huân vẫn đang ở trong phòng mình cùng Tiểu Đào Nhi, bên cạnh còn có Liêu Hồng Đàm và An đại tỷ, mấy người mỗi người bưng một bát canh thơm lừng. Mấy người kia thì đều ở trong phòng Cảnh Dật, không biết là nói chuyện gì. Cảnh phủ sắp tổ chức tiệc mừng, tin này đã truyền khắp trong thành, nhưng trong phủ lại không ai dám hó hé nửa lời, đều có ý muốn giấu Kiều Sơ Huân. Vì vậy lúc này Kiều Sơ Huân cũng chỉ biết là đám người Cảnh Dật có chuyện quan trọng cần bàn bạc, có liên quan tới Thất Sênh Giáo, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng lại không biết, vậy nên mới cảm thấy hơi kỳ lạ khi biết ngay cả Kiều Lộ cũng tham gia vào.

Canh mà mấy người đang ăn là mì vằn thắn nhân thịt gà nấm hương, mỗi chiếc vằn thắn chỉ to chừng ngón tay cái, nhân cũng nho nhỏ nhưng vô cùng thơm ngon, lại kết hợp cùng lưỡi Tây Thi, thêm một chút rau thơm, nước dùng trong veo, vằn thắn ngọt thơm, lưỡi Tây Thi dai dai mềm mềm, mang theo vị ngọt đặc trưng của trai sò, nhai trong miệng ngon tới mức chỉ hận không thể nuốt cả đầu lưỡi của chính mình.

Bên ngoài mưa rơi lác đác, mấy người trong phòng mỗi người một bát canh nóng hôi hổi, khỏi phải nói ai nấy có tinh thần tới mức nào. Trải qua chuyện vừa rồi, Liêu Hồng Đàm ít nhiều mang lòng áy náy với Kiều Sơ Huân, mà trước đó vốn đã hơi thích nàng, bây giờ lại càng thật lòng muốn kết giao với Kiều Sơ Huân, vì vậy mặc dù không phải là người biết ăn nói nhưng thái độ vẫn cố sức tỏ ra gần gũi.

Từ nhỏ Kiều Sơ Huân đã không có tỷ muội thân thiết, sau khi tới đây, trước thì có Tiểu Đào Nhi nhanh nhẹn tháo vát ngày ngày bầu bạn, sau lại có Mạnh phu nhân khéo léo nhiều lần lấy lòng, chỉ là người này hiện giờ vẫn còn đang ở cữ, không tiện ra ngoài, bây giờ Liêu Hồng Đàm tuổi tác tương đồng chủ động thân thiết, lại là sau khi nàng đã đi qua kiếp nạn, còn cùng Cảnh Dật tình cảm mặn nồng, vì vậy tâm tình có thể nói là vô cùng tốt, càng có thể yên tâm nói chuyện phiếm với mấy người họ nhiều hơn một chút.

An đại tỷ thấy Kiều Sơ Huân đang vui vẻ thì nháy mắt với Liêu Hồng Đàm, thấp giọng thử dò xét: "Bây giờ vết thương của cô nương cũng gần như đã khôi phục hẳn, bên phía ta vẫn luôn chuẩn bị, chuyện thành thân... cũng nên làm nhỉ?"

Liêu Hồng Đàm và Tiểu Đào Nhi đều biết An đại tỷ đang thử thăm dò nên đều không lên tiếng. Kiều Sơ Huân hơi ngây ra, sau đó hơi ngượng ngùng đáp lại một tiếng khe khẽ, thầm nghĩ loại chuyện này nàng cũng không tiện chủ động nhắc đến, hơn nữa bây giờ bên phía Kiều Lộ không còn phản đối nữa, chủ yếu là xem Cảnh Dật định lúc nào sẽ tiến hành.

Liêu Hồng Đàm ngồi bên cạnh thấy vậy thì cũng có hơi sốt ruột, cười nói: "Ở đây cũng không có người ngoài, Sơ Huân ngươi sao lại dễ xấu hổ thế? Mau nói cho chúng ta một chút đi, công tử có tiết lộ gì với ngươi không, định lúc nào sẽ tiến hành?"

Mặt Kiều Sơ Huân hơi nóng lên, lòng bàn tay cọ cọ quanh thành bát, một lát sau mới đáp lại: "... Trước đây có nói là ngày mùng mười tháng này. Lần này Dung đại nhân đặc biệt từ Biện Kinh tới đây chính là vì chuyện Thất Sênh Giáo, chính sự vẫn quan trọng hơn..."

Liêu Hồng Đàm lộ ra nụ cười thần bí, vỗ vỗ cây roi bên hông, nói: "Cũng không thể nói như vậy được. Chuyện Thất Sênh Giáo không thể chỉ ngày một ngày hai mà giải quyết xong, tất cả mọi người đều đang mong được uống rượu mừng của ngươi và công tử, Sơ Huân ngươi phải thành toàn cho bọn ta chứ!" Nói xong thì cong môi lên cười thành tiếng.

Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh cũng ồn ào theo: "Đúng vậy, ta đã nói từ lâu rồi, Sơ Huân tỷ tỷ và công tử chắc chắn sẽ thành đôi, đã kéo dài lâu như vậy rồi, còn phải đợi tới bao giờ nữa?"

Từ trước tới giờ Liêu Hồng Đàm vốn mồm mép chẳng tha ai, vừa nghe Tiểu Đào Nhi cũng góp miệng vào thì quay sang trêu chọc tiểu nha đầu: "Này, đừng chỉ nói Sơ Huân tỷ tỷ của ngươi, ngươi và Sở Hồi là thế nào đấy? Trong mấy người chúng ta, ngươi là nhỏ tuổi nhất, đừng có cuối cùng lại thành người đầu tiên xuất giá đấy nhé?"

Tiểu Đào Nhi đỏ mặt, trợn tròn mắt đáp lại: "Cũng chưa chắc đâu, ta thấy Y đại nhân cũng sốt ruột lắm rồi! Mấy hôm trước ta còn nghe thấy hắn nhờ công tử chỉ dạy xem phải làm sao để lừa gạt được thê tử về tay mình đấy!"

Liêu Hồng Đàm nghẹn lời, sau đó khẽ rủa thầm Y Thanh Vũ mấy tiếng, nói hắn dạy hư tiểu hài tử.

Kiều Sơ Huân nghe thấy tên Sở Hồi thì không khỏi mỉm cười, nói với Tiểu Đào Nhi: "Lại nói, chuyện lần này cũng may mà có Sở Hồi. Lần sau hắn có tới phủ chúng ta thì ngươi nhớ nói với ta một tiếng, ta trực tiếp nói với hắn một câu cảm ơn."

Ban đầu Kiều Sơ Huân bị người ta bắt đi ngay trên đường, Tiểu Lục và Tiểu Nghị đều bận đối phó với Tô Thanh Vân, không thể thoát thân ra được, may mà Sở Hồi ở cách đó không xa nhìn thấy, lập tức chạy tới Cảnh phủ báo tin, lúc đó Y Thanh Vũ và Liêu Hồng Đàm đều có mặt, sau đó ba người lập tức đuổi theo ra ngoài thành, đồng thời bảo Sở Hồi cùng Cao Linh chia nhau đến nha môn và cửa thành điều động nhân mã, nhất quyết phải tiêu diệt tàn dư của Thất Sênh Giáo.

Bè đảng còn sót lại của Thất Sênh Giáo vốn đã bỏ chạy vẫn luôn ẩn nấp ở trong thành Việt Châu, hoặc nói cách khác, nếu nhìn thấy kẻ bắt Kiều Sơ Huân đi là Tô Thanh Vân hoặc Kiều Tử An thì đều không nằm ngoài dự đoán của Cảnh Dật và Y Thanh Vũ. Nào ngờ giữa đường lại lòi ra một tên Dung Khải, càng khéo hơn là, không biết rốt cuộc tên Tô Thanh Vân đó có chỗ nào không ổn mà lại chọc cho nam tử áo trắng vẫn luôn theo sát bên cạnh giáo chủ Thất Sênh Giáo hiện thân bên ngoài thành, ra tay cướp người.

Sở dĩ tên Dung Khải này từ Biện Kinh xa xôi tới đây, thứ nhất là như lời đã nói lúc trước, là vì vụ án Thất Sênh Giáo, thứ hai là tiểu cô cô của người này chính là Dung quý phi đang được sủng ái nhất trong hậu cung hiện giờ, triều đình phái hắn tới thành Việt Châu còn có một mục đích khác, chính là phụng chỉ tuyên bố hôn sự của Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân. Sở dĩ Cảnh Dật có thể chắc chắn hôn sự của mình và Kiều Sơ Huân sẽ thành là do đã chuẩn bị trọn mọi bề. Nếu có thể thuận lợi vượt qua cửa của Kiều Lộ thì tốt, nhưng nếu thật sự không được thì vẫn còn một chiêu phía sau, lần này Dung Khải tới, trong người còn mang theo thánh chỉ tứ hôn.

Nhưng ai mà ngờ được hai người này tới đây lại đúng dịp như vậy, ngồi xe ngựa tới cách thành năm mươi dặm thì xe ngựa rơi mất bánh, Dung Khải lại vốn là kẻ chả thành thật gì, chỉ ước gì có thể cùng Ninh Nặc tay trong tay hạnh phúc đi cho tới khi trời tối đen, căn bản là không thèm chờ xe được sửa, túm lấy Ninh Nặc muốn đi bộ vào thành, cho nên hai người kia mới đụng phải Tô Thanh Vân giữa rừng như vậy.

Vốn còn tưởng rằng chỉ là ác bá cưỡng đoạt dân nữ bình thường, nhưng chỉ mới nghe được mấy câu thì đã cảm thấy không đúng, bởi vì Tô Thanh Vân nhắc tới Triệu Kỳ không chỉ một lần, sau đó lại nghe nhắc đến chuyện hôn sự, bọn họ càng thêm chắc chắn thân phận của Kiều Sơ Huân, lúc này Dung Khải mới vỗ đùi, đi lên đụng độ!

Tô Thanh Vân vốn cũng không phải là con nhà võ, khinh công thì còn tạm được, nhưng nội lực và cả quyền cước đều chỉ ở mức tầm thường, lúc đó lại kích động muốn đối chất với Kiều Sơ Huân, vì vậy nên hoàn toàn không hề phát hiện ra trong rừng còn có hai người khác đang ẩn núp. Sau khi bị Ninh Nặc dùng một lá bài bằng bạc làm rách mặt, hắn càng nổi điên, hơn nữa Dung Khải và Ninh Nặc phối hợp gài bẫy, hắn bị Ninh Nặc đánh từ phía sau, một chưởng đã ngất, ngay cả cơ hội dùng Kiều Sơ Huân để uy hiếp cũng không có.

Hiện tại đám người Cảnh Dật vẫn còn chưa đoán ra mối quan hệ giữa nam tử áo trắng và Tô Thanh Vân, nhưng dù sao người này quanh năm đều theo sát bên cạnh Thất công tử, cũng coi như nhân vật cốt cát trong Thất Sênh Giáo. Cho dù là kẻ họ Vu chế nước đắng, giết chết Lục Trân trong lúc giao tranh, đẩy tất cả mọi tội ác lên trên người Triệu Lân, hay là kẻ sau này ở Biện Kinh tiếp tay cho giặc, chọn con mồi cho vị giáo chủ Thất Sênh Giáo có dung mạo khiến người ta kinh diễm kia, sát hại bao nhiêu nam tử nữ tử vô tội, người này cũng đều xứng đáng là nhân vật nòng cốt của Thất Sênh Giáo. Đám người Cảnh Dật coi như đã ngoài ý muốn câu được một con cá lớn!

Nói thật ra, nếu là dưới tình huống bình thường, sợ là cả Cảnh Dật lẫn Triệu Đình, Triển Vân cùng liên thủ cũng không thể nắm chắc mười phần sẽ có thể bắt giữ được nam tử áo trắng kia. Nhưng lúc đó trong tay hắn còn mang theo Tô Thanh Vân đang hôn mê bất tỉnh, lại có chiêu trước đó của Ninh Nặc giúp phân tán lực chú ý, cho nên lúc Cảnh Dật thúc ngựa như điên phóng tới ném ra một ngọn giáo, trong lòng ôm đầy sát khí, gộp lại mới có thể khiến cho một cao thủ giang hồ như hắn ta không thể tránh được, bị ngọn giáo đâm thẳng xuống đất. Cho dù nội lực của hắn có cao thâm cỡ nào thì cũng không chịu nổi một chiêu với lực mạnh tới như vậy, lại làm đứt động mạch chủ trên bắp đùi, chỉ kịp thở ra một hơi, giải huyệt đạo cho Tô Thanh Vân, sau đó lập tức ngất đi.

Hiện giờ hắn ta đang bị nhốt trong đại lao của nha môn, bị tầng tầng lính gác vây quanh, đám người Cảnh Dật tìm một đại phu tới, xử lý sơ qua vết thương cho hắn ta, mỗi ngày một bữa cháo hoa để đảm bảo hắn không tắt thở, cũng không vội vã thẩm vấn, chỉ bỏ mặc cho hắn ở đó không đụng đến, một mặt là để giảm bớt nhuệ khí của người này, khiến cho hắn không có manh mối, không dám làm xằng, mặt khác, hành vi phạm tội của người này đã rõ ràng, đương nhiên không thể thoát tội, không cần phải đối chất, nếu chờ moi được chỗ ở của Thất công tử hoặc Tô Thanh Vân từ miệng hắn thì chỉ là phí công phí sức vô ích mà thôi.

Mấy người Cảnh Dật đều là kẻ thông minh, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian trên người hắn ta, lại còn có tên hồ ly mặt cười Dung Khải ở đây, mấy ngày nay bọn hắn đều vẫn đang tìm cách dụ Thất công tử và Tô Thanh Vân cắn câu. Hôm nay Kiều Lộ chủ động tới tìm Cảnh Dật nói chuyện này, Cảnh Dật liền dứt khoát gọi cả mấy người kia vào, nói rõ kế hoạch cùng những điều có liên quan tới Kiều Sơ Huân cho Kiều Lộ nghe, bảo nhạc phụ tương lai chỉ cần yên tâm, bình tĩnh ngồi chờ uống rượu mừng là được.

Kiều Lộ cũng là người lõi đời, những điều quan trọng Cảnh Dật lướt qua không đề cập tới, hắn cũng có thể đoán được đại khái, nhận được câu trả lời thuyết phục khiến mình hài lòng thì cũng giả vờ như không biết, cười cười đồng ý.

Nào ngờ Cảnh Dật vừa mới thở phào một cái, câu nói ngay sau đó của Kiều Lộ đã khiến mấy người mặt mày biến sắc, bởi vì Kiều Lộ lúc này đã yên lòng, lẩm bẩm: "Như vậy, chỉ khổ cho Tử An..."

Y Thanh Vũ và Cảnh Dật liếc nhau, vô cùng khách khí cất tiếng hỏi: "Bá phụ, Tử An mà ngươi vừa nhắc tới có phải chính là Kiều Tử An từng phụ trách Sơ An Đường trong thành Việt Châu chúng ta hay không?"

Kiều Lộ thấy vẻ mặt mấy người đều khác thường thì hơi ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng kịp, mở miệng giải thích: "Chuyện lúc trước quả thật là Tử An có lỗi. Trong thư hắn đã nói với ta cả rồi, tiểu tử này bản tính vốn lương thiện, chỉ là khi đó... Ài, nhất thời hồ đồ... Y đại nhân, về phần những người bị hại trong chuyện này, Kiều gia sẵn lòng bồi thường chút bạc, trực tiếp gặp mặt nhận lỗi, có thể không cần giam người không?"

Lúc này sắc mặt Cảnh Dật đã trở nên lạnh buốt, nhìn Kiều Lộ, hỏi: "Hắn viết thư cho bá phụ là chuyện lúc nào?"

Kiều Lộ không rõ tại sao sắc mặt mấy người này càng lúc càng khó coi hơn, khó hiểu đáp lại: "Chỉ mới mấy ngày trước thôi!"

Dung Khải thấy sắc mặt Tiểu Hầu gia đã đen thui thì chỉ có thể cười tủm tỉm tiếp lời: "Chẳng lẽ, lần này Kiều bá bá từ Biện Kinh tới Việt Châu, tìm được phủ Hầu gia, cũng là do hắn báo tin?"

Kiều Lộ bày ra vẻ mặt đương nhiên: "Đúng vậy!"

Cảnh Dật híp mắt, cười lạnh lẽo, hai cánh môi mím chặt, đứng dậy gật gật đầu với Kiều Lộ, ra khỏi phòng đi tìm Kiều Sơ Huân.

Kiều Lộ nghẹn lời, nghiêng đầu sang nhìn Y Thanh Vũ và Dung Khải: "Thế này... là, sao vậy?"

Y Thanh Vũ cũng buồn bực trong lòng, còn chưa biết phải mở miệng thế nào thì Dung Khải đứng cạnh đã híp mắt cười vô cùng thân thiết, nhẹ giọng nói: "Kiều bá bá, có một số việc ngươi cũng không biết đâu..."

* Lưỡi Tây Thi là tên gọi một loại nghêu đất, có vỏ ngoài hình quạt màu vàng sẫm, chóp đỉnh có màu tím, cạy mở lớp vỏ bên ngoài thì sẽ có một phần thịt nhỏ lộ ra, bởi vì hình dạng của phần thịt này giống với đầu lưỡi nên người ta gọi tên là lưỡi Tây Thi. Tây Thi trong tên loài nghêu này chính là chỉ nàng Tây Thi, một trong bốn đại mỹ nhân thời cổ đại của Trung Quốc. Truyền thuyết kể lại rằng, Việt vương Câu Tiễn đánh không lại Ngô vương Phù Sai thì dùng mỹ nhân kế, hiến Tây Thi cho Ngô vương, khiến Ngô vương say mê sắc đẹp của nàng mà lơ là triều chính, Việt vương Câu Tiễn nhân đó mà nuôi quân, đánh bại Ngô vương. Về sau, vợ của Câu Tiễn sợ chồng sẽ say mê Tây Thi mà để mất nước như Phù Sai nên đã bí mật sai lính bắt Tây Thi buộc vào đá ném xuống sông, về sau, trong con sông đó xuất hiện một con nghêu, dân gian cho rằng đó là lưỡi của nàng Tây Thi nên mới đặt tên như vậy.