Lông mi run nhè nhẹ, Mộ Niên chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy dung nhan dễ chịu của người trước mặt không nhịn được khẽ cười nhẹ, nhẹ nhàng rút tay từ trong chăn ra muốn đụng vào người trước mặt.

Bỗng nhiên động tác hơi chậm lại......

Đây, đây, đây, đây, đây, tình cảnh này......

Bị da thịt trần truồng trước mắt làm đau mắt, Mộ Niên kịp phản ứng, gương mặt lập tức đỏ như máu.

...... Cái kia, dường như ngày hôm quamình đã cường bạo Sơ Hiểu rồi......

...... Thật, thật mất thể diện quá......

...... Mặc dù có chút ngượng ngùng......

...... Nhưng mà đây chính là điều mà mình chờ mong thật lâu......

Nhưng không ngờ......

...... Làm tốt lắm......

Âm thầm tỏ vẻ tán thành đối với hành động của chính mình, Mộ Niên xin thề mình chỉ có chút đắc ý mà thôi.

Cho dù như thế nào, hiện tại nàng đã hoàn toàn thuộc về mình, có điều này ràng buộc, nàng sẽ không bỏ lại mình chứ?

Lúc này, bỗng nhiên Sơ Hiểu nhẹ nhàng cử động, hắn lập tức thu tay về, thấy nàng có vẻ sẽ không tỉnh lại, an phận năm ở bên cạnh không cử động nữa.

Sơ Hiểu nhẹ nhàng nhéo mũi hắn, còn thuận tiện đưa tay sờ ngực hắn.

Hắn trợn to mắt ngẩn người, đặt bàn tay vốn che ở chỗ ngực lặng lẽ vòng lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng.

Hắn nhắm mắt lại, vậy thì...... Vậy thì ngủ thêm một chút nữa vậy......

Người vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, nụ cười lướt qua trong mắt, hai tay nắm thật chặt, cọ cọ bên cổ hắn.

Thật ra nàng đã sớm tỉnh lại, tuy rằng thân thể đau nhức khó chịu nhưng vẫn rất có tinh thần.

Thấy hắn vẫn còn nặng nề ngủ, giúp hắn dọn dẹp một phen, thuận tiện còn đổi khăn trải giường sạch sẽ.

Nói mới nhớ, lúc thấy đống hỗn độn trước mắt thì nàng có ngượng ngùng một chút.

Không biết tại sao, lúc đó bỗng nhiên nàng lại nhớ cái phòng nhỏ kia, cáinhà kia chỉ thuộc về nàng và hắn.

Có lẽ đã đến lúc rời đi, nàng âm thầm quyết định.

Cảm thấy người trong ngực không an phận cọ xát, khóe miệng khẽ nhếch, rồi ngủ mất.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Lúc Mộ Niên lạimở mắt ra một lần nữa thì đã gần tới buổi trưa.

Hắn nhìn thấy Sơ Hiểu gối đầu vào bên cạnh, vỗ về sợi tóc của hắn, trong đôi mắt to của nàng tràn đầy ý cười, hắn không khỏi lại nở một nụ cười với nàng.

Nàng bị hắn trong lúc lơ đãng toát ra vẻ quyến rũ xinh đẹp làm kinh diễm một phen, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng khóe miệng, âm thầm chế giễu hóa ra mình cũng sẽ có một ngày như thế......

Thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi nhẹ nhàng thân mật hôn lên cánh mũi khéo léo.

“Mệt sao?”Hô hấp của nàng đều đều phả vào xương quai xanh của hắn, thân thể của hắn cực kỳ mẫn cảm mà run rẩy, trên mặt nóng lên, sau tai lập tức đỏ lên giống như máu, ngay cả trên cổ cũng đều đỏ ửng.

Hắn hơi lắc đầu.

Nàng thấy thế trong lòng khẽ động, cũng không nói chuyện.

Chốc lát sau hắn mới cảm thấy hơi nóng trên mặt tản mát đi chút ít, thấy nàng không nói chuyện còn tưởng rằng nàng đang chê cười hắn, chợt giận dữ liếc nàng một cái.

Giận giống như cười, con mắt của hắn phát sáng lạ thường, cảnh này không biết mê người đến bao nhiêu.

Nàng có chút thất thường, mãi cho đến khi bị hắn trừng một cái mới tỉnh táo lại, thoáng cái đã xuống giường, che giấu xấu hổ ho nhẹ: “...... Ta đi lấy thức ăn, sẽ trở lại nhanh thôi......” Nàng xoay người, lộ ra những điểm hồng hồng dọc theo đôi tai.

Ống tay áo bị níu lại, phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.

“Y phục......” Hắn cố nín cười nhắc nhở, xem ra người ngượng ngùng cũng không phải chỉ một mình hắn.

Nàng cúi đầu nhìn, quýnh lên, vậy mà nàng không phát hiện mình chỉ có một thân áo trong, vạt áo còn quấn lung tung trên người.

Mộ Niên ngồi xổm ở trên giường, đưa tay cấm lấy vạt áo thật dài bên hông nàng, kéo nàng gần hơn: “............”

Sơ Hiểu như bị mê hoặc bất giác đến gần, hắn thuận thế vòng lấy eo thon của nàng, đầu nhẹ nhàng vùi ở trước ngực của nàng, hai tay thì áp vào xương sống bằng phẳng trên lưng nàng.

Nàng khẽ cười, cúi đầu xuống, gương mặt không tiếng động dán vào bên tai hắn.

Một phòng yên tĩnh.

“Ta thật là cao hứng......” Hắn tựa vào trước ngực nghe nhịp tim vững vàng của nàng, trong lòng là một mảnh mềm mại.

Sơ Hiểu hạ mi mắt, nắm chặt hai cánh tay.

...... Ta cũng thế...... Nàng lặng lẽ nói trong lòng, dù chưa nói ra khỏi miệng, nhưng gương mặt đã nhuộm lên một màu đỏ ứng.

Một lát sau hai người mới tách ra. Mộ Niên kéo thân thể Sơ Hiểu, cẩn thận đưa tay vì nàng sửa sang lại cổ áo, tỉ mỉ vuốt lên những hoa văn, buộc vạt áo lại, lấy trường bào tinh tế từ một bên kệ vì nàng mặc vào.

Nàng thỉnh thoảng thuận theo động tác của hắn mà nâng hai cánh tay lên.

Mộ Niên hài lòng cười cười, phủi nhẹ nếp uốn trên vai nàng, thuận tay đặt trên bả vai nàng.

“Chúng ta về nhà được chứ, thê chủ......” Hắn nhìn mắt của nàng, mềm mại nói, có chút ý tứ nũng nịu.

Sơ Hiểu đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, nghe thế thì lập tức đồng ý, mà sau khi nghe một tiếng gọi nữa thì lông mày khẽ run, có chút không thể tin.

“Chàng...... Nói gì?” Sơ Hiểu chưa từng nhận thức qua cả giác kì quái như vậy, mang theo mong đợi và khẩn trương.

“Ưm” Mặt hắn đỏ lên: “Chúng ta về nhà đi......” Chỉ có hai người bọn họ.

“Không phải câu này......” Nàng cảm giác mặt mình cũng nóng lên, vẫn không nhịn được hỏi lại.

“A” Hắn vùi đầu thật sâu, phát ra âm thanh như con muỗi: “...... Thê chủ......”

Sơ Hiểu nghe rõ ràng xong, chỉ cảm thấy khóe miệng cũng muốn toét ra.

Đầu ngón tay không nhịn được nâng lên cái cằm khéo léo tinh xảo, chậm rãi cúi đầu.

“Ưm......” Ngẩng đầu lên, Mộ Niên vô ý thức giãy dụa, sau đó đôi môi đã bị một nơi mềm mại bao bọc.

Động tác không quá thành thạo, nàng dịu dàng thử thăm dò, mang theo chút ít không xác định.

Hô hấp của hắn hơi chậm lại, đặt tay lên cổ nàng, dựa vào cảm giác nhẹ nhàng đáp lại,không tiếng động cổ vũ.

Lúc này mới coi như là lần thứ nhất hai người tỉnh táo hôn môi.

Một tay Sơ Hiểu nâng ót của hắn, một tay vòng qua hông

...... Không có biện pháp......

...... Đã, trốn không thoát......

Nàng chưa từng cảm thấy sống là một việc vui vẻ như vậy, chỉ cần nàng và người ấy ở chung một chỗ, ngay cả hô hấp cũng hạnh phúc như vậy.

Lúc trước chỉ cảm thấy cứ tự nhiên sống với nhau, cứ nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng không muốn ủy khuất hắn, càng ngày càng không muốn tách ra.

Có lẽ, đã đến lúc cho hắn một hôn lễ.