Trong thành Ngao Thương, Hạng Trang đang dẫn Công Tôn Toại đi dạo xung quanh doanh trại.
Công việc phòng thủ của Ngao Thương thành có thể nói là ngoài chặt trong lỏng, đối với những người dân bị đói đang tụ tập dưới núi Ngao Sơn, quân phòng thủ Thương Nam vẫn rất cảnh giác, nhưng bên trong tường thành thì việc cảnh giới có thoải mái hơn, Hạng Trang và Công Tôn Toại là hai người mới đến nhưng ngang nhiên đi dạo trong doanh trại cả ngày cũng không thấy ai đến hỏi hoặc ngăn cấm.
Nhưng Hạng Trang không biết rằng, đó là do Trần Hy vốn rất trọng người tài nên thường ngày có không ít kỳ nhân dị sĩ ra vào doanh trại và các tướng sĩ trong doanh trại cũng đã sớm quen với điều này, hơn nữa Hạng Trang và Công Tôn Toại là do Hầu Thưởng dẫn vào thành, mà Hầu Thưởng lại là người có danh vọng nhất trong số các môn khách của Trần Hy nên không ai rảnh hơi tự nhiên đi đắc tội với Hậu Thưởng.
Lúc này, Hạng Trang cũng đã cơ bản nắm được tình hình của quân phòng thủ Thương Nam.
Trong doanh trại ở sát cổng thành có khoảng ba ngàn binh lính đồn trú, nhưng phần lớn là những binh lính già nua yếu ớt, khả năng chiến đấu rất kém, chỉ có số mấy trăm người ở cùng dãy phòng với bọn họ kia (đa số đều mặc áo bào, trong đó hơn một nửa là môn khách hào kiệt do Trần Hy nuôi dưỡng và không ít kẻ là những nhân vật tà ác) là không thể xem thường!
Đi lòng vòng hồi lâu, Hạng Trang đang định trở về phòng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kèn liên miên bất tận!
Dường như cùng lúc tiếng kèn vang lên, bên ngoài thành cũng vang lên tiếng reo hò như dời non lấp biển, nghe thanh thế như có thiên binh vạn mã đang đánh lén tới Ngao Thương thành.!
Sắc mặt Hạng Trang bỗng trở nên căng thẳng, nghe thanh thế như vậy lẽ nào là do trại Tiên Đăng đã phát động?
Xem ra có quá nửa phần chắc chắn là bên ngoài đã có chuyện bất ngờ xảy ra rồi, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, bởi kế hoạch thì không bao giờ theo kịp những thay đổi!
Sắc mặt Công Tôn Toại càng thay đổi trông thấy, rồi nhanh chóng đã rút ra hoành đao, năm mươi mấy tử sĩ Tiên Đông đang ở trong phòng cũng đã hò hét xông ra, trong tay ai nấy đều cầm những cây gậy đủ loại ngắn dài, một số thì cầm ván gỗ, thì ra là trong lúc nguy cấp đã dỡ giường mà lấy.
Gần như đồng thời, hàng trăm môn khách cũng đã chen nhau mà ra.
Quay đầu nhìn lại, trên tường thành cách đó không xa đã trở nên rối loạn!
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? - Một thanh niên tay cầm bảo kiếm, mặc áo gấm hoa nói với đám người Hạng Trang - Dân bị đói ở ngoài thành làm loạn, còn không mau lên hỗ trợ thủ thành?
- Đi, chúng ta lên! - Hạng Trang lớn tiếng đáp lời - Hỗ trợ thủ thành!
Dứt lời, Hạng Trang xoay người bước đi, hơn năm mươi tử sĩ Tiên Đăng lần lượt theo sau, họ ra khỏi doanh trại và đi thẳng đến cổng thành Ngao Thương cách đó vài chục bước, trong cổng thành bằng gạch nung, mười mấy cựu binh đang vội vàng đóng cổng thành và đóng chốt, Hạng Trang quay lại ra hiệu với Công Tôn Toại và hơn năm mươi tử sĩ Tiên Đăng rồi lại quay đầu lại nói: - Các vị cựu binh tạm lui ra sau nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để chúng tôi lo!
Trong lúc nói, Hạng Trang đã dẫn theo hơn năm mươi tử sĩ Tiên Đăng xông ra cổng thành.
Đương nhiên Hạng Trang đến đây không phải là để hỗ trợ, ông ta định sẽ giết người đoạt môn, trong lúc Hạng Trang sắp chạy đến cổng thành, một giọng nói vang dội bỗng từ trên đỉnh đầu vọng xuống: - Mấy tên các ngươi, mau mở cổng thành ra, nhanh!
Hạng Trang vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hầu Thưởng đã nhẩy từ trên tường thành xuống, đồng thời thét lớn: - Thiết Tượng đâu? Mau, mau dẫn người của ngươi ra mở cổng thành, tiếp ứng cho đại nhân vào thành, mau!
- Dạ! Hạng Trang nghe vậy thì mừng rỡ, vội dẫn đám tử sĩ Tiên Đăng ùa đến cổng thành.
Mười mấy cựu binh đã già yếu lần lượt bị ép dạt sang hai bên, một số cựu binh thậm chí còn bị đám tử sĩ Tiên Đăng thừa loạn mà cướp mất bội kiếm ở thắt lưng, Công Tôn Toại cũng đã dẫn mấy tử sĩ chạy đến phía trước, mấy người đồng thời phát lực, sau vài lần đã mở được chốt cổng thành nặng dễ đến năm trăm cân, ngay lập tức, cánh cổng thành nặng nề được mở ra.
Hạng Trang nhìn qua cổng thành đã được mở chỉ thấy dưới núi Ngao Sơn đã bị hỗn loạn tự lúc nào!
Hàng vạn người dân bị đói đang kêu la, chạy loạn như chim vỡ tổ, nép vào gần tường thành Ngao Thương, mười lăm, mười sáu kỵ binh đang tả xung hữu đột giữa biển người mà chém giết loạn xạ, bất kỳ người ăn xin nào đứng cản đường đều bị những thanh kiếm sắc bén của đội kỵ binh chém chết, nhưng những người ăn xin thì quá nhiều, quá nhiều, trong chốc lát không thể giết hết được, bởi vậy, toán nhân mã kia di chuyển lên với tốc độ rất chậm, rất chậm.
Không ai khác, toán nhân mã đó chính là Trần Hy và những môn khách của hắn, nếu không phải môn khách Man Khâu Thần đủ tỉnh táo, sớm phát hiện mối nguy hiểm từ xa thì hắn và hai mươi mấy môn khách kia e rằng đã bị những cung đao thủ của phiến quân vây hãm giết chết rồi, nhưng dù vậy cũng đã có mười mấy môn khách bị tên của phiến quân bắn chết!
Giữa biển người điên đảo, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của những tử sĩ Tiên Đăng, nhưng những tử sĩ Tiên Đăng cũng đã vấp phải sự cản trở của biển người, không ít tử sĩ Tiên Đăng đã phát hiện đội kỵ binh đang ở giữa biển người liền ra sức chen lên trước nhằm chặn đứng đội kỵ binh, nhưng nhất thời không thể chen lên trên được.
Xa xa, hai ngàn tướng sĩ kẻ mặc bào đỏ, người mặc giáp đen cũng đã như thủy triều tràn tới chém giết.
Gần đó, quân Hán đang thủ giữ ngoài thành Ngao Thương cũng đã bộc lộ nanh vuốt tà ác, dưới sự chỉ huy của một viên tướng nhỏ, chúng đang bất chấp tất cả chém giết tới chỗ những người dân chết đói ở phía trước, ngoài ra, còn có một viên tướng nhỏ khác lại đang dẫn mấy chục binh lính mặc giáp ra sức đánh giết vào trong biển người hỗn loạn hòng tiếp ứng cho Trần Hy và đám môn khách của hắn.
Những chuyện này nói ra thì dài dòng, kỳ thực cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đội giáp binh của quân Hán rất nhanh đã tiếp cận và hỗ trợ cho Trần Hy và đám môn khách, chúng hợp thành một đội rồi men theo con đường lớn đi lên núi hướng thẳng cổng thành Ngao Thương mà tới, Hạng Trang nhìn rất rõ, kẻ cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, tuy lúc này hơi có vẻ nhếch nhác, nhưng trong cử chỉ vẫn toát ra phong thái kinh người, xem ra có lẽ chính là Trần Hy.
Nhưng lúc này, hơn năm trăm tử sĩ Tiên Đăng cũng đã xua tan biển người, chúng nhanh chóng tập hợp lại rồi đuổi theo sau quân Hán, một tên tướng nhỏ của quân Hán dẫn hơn năm mươi cựu binh quay lại chặn đánh, một trận sáp lá cà diễn ra, trong chốc lát hơn năm mươi cựu binh quân Hán đã bị tử sĩ Tiên Đăng giết sạch, rặt một lũ già yếu sao có thể là đối thủ của tử sĩ Tiên Đăng?
Nhưng nhờ khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà quân Hán ở phía trước cuối cùng cũng đã thoát khỏi sự truy sát của tử sĩ Tiên Đăng.
Trần Hy đem theo hơn mười môn khách như cuồng phong ào tới cổng thành, không kịp xuống ngựa đã vội hét lớn: - Đóng cổng thành, mau mau đóng cổng thành, tất cả lên tường thành, chuẩn bị nghênh địch, chuẩn bị nghênh địch...
Theo sát hơn mười môn khách, năm mươi mấy giáp binh quân Hán cũng ùa lên.
Người cuối cùng chạy vào cổng thành là môn khách của Trần Hy - Vương Hoàng. Thằng oắt này vừa vào đến cổng thành liền quát tháo đám người Hạng Trang đang đứng ở hai bên trấn giữ cổng thành: - Còn ngơ ra đó làm gì? Đóng cổng thành, mau đóng cổng thành lại!
- Rõ! Hạng Trang đáp cái rụp, sau đó nhân lúc Vương Hoàng quay người liền đâm một đao vào giữa lưng gã.
Mũi đao sắc bén liền cắm phập vào giữa lưng Vương Hoàng, rồi chồi ra ở trước ngực gã, thân hình to lớn của Vương Hoàng loạng choạng, được vài bước thì bỗng dừng lại, khá khó khăn mới cúi được cái đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên ngực mình tự nhiên mọc ra một lưỡi đao dài, vài giọt máu dính trên lưỡi đao lạnh lùng từ từ rớt xuống.
Gần như cùng lúc Hạng Trang ra tay, Công Tôn Toại và năm mươi mấy tử sĩ Tiên Đăng cũng đã như những con sói đói ăn ồ ạt chém tới những giáp binh quân Hán vừa mới đặt chân tới cổng thành, năm mươi giáp binh quân Hán bị giết không kịp trở tay, ít nhất có hơn bốn mươi cái đầu bị trúng côn từ phía sau rồi nhanh chóng gục xuống, mấy tên còn lại bị kiếm chém cho tả tơi!
Trong vòng không đầy mười lăm phút, Vương Hoàng và năm mươi giáp binh quân Hán đã bỏ xác tại chỗ!
Nhìn thấy cảnh tượng ghê người ấy, mười mấy cựu binh bị ép dồn sang hai bên cổng thành bỗng bỏ chạy tứ phía, vừa chạy vừa hoảng hốt hô hoán: - Không xong rồi, gian tế đã vào thành, gian tế chà trộn vào thành rồi...
Vừa mới xoay người xuống ngựa, đang chuẩn bị lên thành đốc chiến, nghe thấy tiếng hô hoán, Trần Hy liền quay đầu lại, đợi đến khi nhìn rõ tình hình trong cổng thành hai mắt liền tối sầm lại suýt nữa thì ngất xỉu! Hầu Thưởng đang đứng cạnh Trần Hy cũng kinh ngạc hai mắt trừng trừng, hắn không thể nào ngờ rằng, năm mươi thợ rèn mà hắn tự ý dẫn vào thành này lại là gian tế của phiến quân! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng, Trần Hy tuy kinh ngạc nhưng không bị rối loạn, liền rút ra bội kiếm, quay đầu nhìn một lượt mười mấy môn khách, thét lớn: - Các vị nghĩa sĩ, thời điểm triển hiện dũng khí của các vị đã đến! Ai có thể giúp ta giành lại cổng thành, thưởng vạn tiền! Ai có thể giúp ta đánh lui phiến quân, giữ chắc Ngao Thương, thưởng mười vạn tiền!
Đúng là trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu, Trần Hy vừa dứt lời, mười mấy môn khách liền đã mắt lộ hung quang, hò nhau kéo xuống cổng thành, ở trên thành số nhiều môn khách cũng đang chen nhau chạy xuống, thậm chí còn có mấy cựu binh tuổi đã cao cũng cầm kích hung hãn lao xuống, thật là không biết chữ chết viết như thế nào.
Trong cổng thành, Hạng Trang lặng lẽ thối lui, ngoài cổng thành, năm trăm tử sĩ Tiên Đăng tay cầm cung đã lên sẵn tên chen nhau mà tới, dưới núi Ngao Thương, hai ngàn võ binh hãm trận cũng đã như sóng biển ào tới, chỉ dựa vào ba ngàn cựu binh già yếu và mấy trăm mông khách của Trần Hy ở trong thành Ngao Thương lúc này là không thể ngàn cản được mũi quân tiên phong của quân Sở!
Đại cục đã định, Hạng Trang không còn cần phải lên trước làm gương để khích lệ sĩ khí của quân lính nữa.
Công Tôn Toại lại hoành đao mà lên, trừng mắt quát: - Đại Sở Tả Tư mã Công Tôn Toại ở đây, kẻ nào dám lên xin chết?
Một môn khách của Trần Hy không nói một lời, múa kiếm đâm tới Công Tôn Toại, Công Tôn Toại không né, không tránh, đột nhiên bước lên trước một bước chém ngang một đao, lưỡi đao vừa nặng vừa sắc xé không mà tới, tiếng gió nhức tai, nhanh như điện lưỡi đao nhắm vào tên môn khách kia mà chém tới, tên môn khách tái mét mặt mày toan thu thế tháo lui.
Công Tôn Toại cười bả lả, ngươi không dám dùng mạng đổi mạng, chưa chiến đã thua rồi!
Trong chớp mắt, đao thế chém ngang của Công Tôn Toại dừng lại đột ngột, rồi vẫn nhanh như điện đâm thẳng đến yết hầu của tên môn khách nọ.
Tên môn khách vẫn đang rút chân lui ra sau, căn bản không kịp né tránh, liền bị một đao của Công Tôn Toại đâm xuyên cổ họng. Cuối cùng tên môn khách thế đến hùng hổ cũng đã bị Công Tôn Toại đánh bại! Võ nghệ của tên môn khách đó có lẽ cũng rất khá, nhưng cái mà hắn học là kỹ thuật đánh nhau, hướng đến chiến thắng, còn cái mà Công Tôn Toại học là kỹ thuật đánh cược mạng sống, mục đích là giết người!
Nháy mắt, mười mấy mông khách chạy đầu tiên cũng đã tới, một mình Công Tôn Toại đương nhiên không thể ngăn chặn đám sát thủ đông như vậy, liền lùi ra sau vài bước đứng vào hàng ngũ tử sĩ, năm mươi tử sĩ Tiên Đăng sớm đã tổ chức thành đội hình chiến đấu gắn kết, xếp thành năm hàng, cứ mười người một hàng, sống chết thủ chắc cổng thành, môn khách của Trần Hy không tiếc mạng xông đến đánh chém, nhưng những tử sĩ Tiên Đăng vẫn sừng sững không chút dao động!