Sở Hán Tranh Bá

Chương 561: Huynh đệ bất hòa (2)

Tướng lĩnh Khương binh nghe vậy hoảng sợ, lập tức liên tục xua tay, lo sợ không yên nói:

- Mạt tướng lập tức đi truyền lệnh, lập tức đi truyền lệnh.

Hạng Trị lạnh lùng cười, đang định tiến vào Điện thì có Khương binh hoảng hốt chạy đến.

- Thế tử, không xong.

Khương binh lo sợ không yên nói:

- Thái Tử mang theo binh giáp giết vào Trường Nhạc cung rồi.

- Thái Tử? Hắn muốn làm gì?

Hạng Trị nhăn nhíu mi, lãnh đạm nói:

- Đi, theo bản thế tử đi xem một chút.

Một tiếng còi nổi lên, trước điện liền tụ tập lên mấy trăm Khương binh, sau đó vây quanh Hạng Trị thẳng đến tiền điện thì chạm mặt với mấy trăm binh giáp của Hạng Chính đang ở trước điện Trường Nhạc cung.

- Nhị đệ, ngươi đang làm gì vậy?

Vừa thấy mặt, Hạng Chính liền khiển trách:

- Để mặc binh ở Tây thành đốt giết bắt người cướp của thì thôi đi, sao còn mang những man binh này đột nhập vào Trường Nhạc cung hành hung, ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn làm gì?

Hạng Trị buồn bực hừ một tiếng, nói:

- Đại ca, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi muốn gì chứ? Ngươi đã được nửa thành Hàm Dương rồi, Vị Ương cung cũng rơi vào tay ngươi rồi, chẳng lẽ không để tiểu đệ chút công lao còm sao? Đại ca, hay là ngươi muốn độc chiếm công lớn bình Hán?

- Nói bậy.

Hạng Chính phẫn nộ:

- Tiểu huynh chưa từng có ý niệm này trong đầu.

- Vậy thì nói cho rõ đi.

Hạng Trị khoát tay áo, nói:

- Nếu đại ca không có ý định cướp đoạt Tây thành cùng với Trường Nhạc cung của tiểu đệ, thì cung nữ cùng với tài vật trong cung này xử trí thế nào, cũng không nhọc đến tâm sức đại ca.

- Nhị đệ!

Hạng Chính vội la lên:

- Đây là hai việc khác nhau, không thể nói nhập làm một!

- Chỉ một việc thôi!

Hạng Trị lãnh đạm nói:

- Nữ nhân hàng hóa tài vật chính là chiến công, chiến công chính là nữ nhân tài vật.

Hạng Chính nói:

- Nhị đệ, trước khi xuất chinh phụ vương từng có nghiêm lệnh: sau khi lẻn vào Hàm Dương không thể ngông cuồng giết dân chúng trong thành...

- Đại ca, là huynh muốn vu tội cho ai.

Hạng Trị nói:

- Tiểu đệ chưa từng ngông cuồng giết dân chúng trong thành. Không sai, Khương binh ở thành tây có giết những người này, nhưng bọn họ giết đều là bạo dân, là bạo dân có mưu toan phản kháng, chẳng lẽ cứ để mặc đám bạo dân đó giết sĩ tốt của tiểu đệ sao? Sao có đạo lý như vậy.

- Nhị đệ, ngươi thật ngang bướng cãi lý!

Hạng Chính giận dữ, lại quay đầu lại quát:

- Người tới!

Mấy trăm binh giáp vây quanh Hạng Chính lập tức đáp lời, đồng loại dũng mãnh tiến lên bao vây Hạng Trị cùng mấy trăm Khương binh lại. mấy trăm Khương binh cũng không cam chịu yếu thế, đều giơ cao đao rút kiếm, song phương cùng giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng.

- Đại ca, nói đến nói đi vẫn là ngươi muốn nuốt trọn chiến công.

Hạng Trị lạnh lùng lướt qua binh giáp bốn phía bày trận sẵn sàng, bỗng nhiên trên mặt hiện ra sát khí dữ tợn, lạnh lẽo nói:

- Tuy nhiên, tiểu đệ cũng không dễ dàng bỏ qua công lao như vậy, nếu muốn cướp đoạt công lao của tiểu đệ, phải hỏi đao trong tay tiểu đệ có đồng ý hay không.

Hạng Chính nổi giận lớn tiếng quát to:

- Bắt tất cả lại cho bản Thái Tử.

- Ai dám!

Không đợi binh giáp quân Sở bốn phía tiến lên, Hạng Trị đột nhiên lớn tiếng quát to:

- Đây là phân tranh giữa vương gia, là phân tranh giữa bản thế tử và Thái Tử, ai dám xen vào?

Binh giáp bốn phía ngơ ngác nhìn nhau, khí thế giảm xuống.

Hạng Trị lại rào rào rút hoành đao ra, chĩa tới Hạng Chính ép tới, trong lòng Hạng Chính nghiêm nghị, bước chân theo bản năng lui về sau một bước, luận tâm kế trí mưu, mười Hạng Trị cũng không bằng một Hạng Chính, nhưng luận dũng lực võ nghệ, mười Hạng Chính tuyệt đối không đánh lại một Hạng Trị.

Nhìn sát khí biểu lộ trên mặt Hạng Trị, đột nhiên Hạng Chính có chút sợ hãi, lại có chút hối hận, sớm biết như vậy nên mang Cao Lãng lại đây, nếu có Cao Lãng ở đây, sao có thể để Hạng Chính bị lâm vào tình cảnh này?

Trong đầu Hạng Trị đã ở vào thế giằng xé.

Một giọng nói là "Giết hắn, vị trí Thái Tử là của ngươi." Nhưng một thanh âm khác lập tức nhảy ra nói: "Không, không được giết Thái Tử, phụ vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Giọng nói ban đầu lại nói: "Chỉ cần làm sạch sẽ, nói Thái Tử chết trong loạn quân thì sẽ không có việc gì."

Một thanh âm khác lại lên tiếng: "Phụ vương anh minh, sao có thể che giấu được?

Ngay lúc Hạng Trị đang giằng xé, do dự, thì bên ngoài điện vọt vào vài ngàn Sở giáp.

Cao Lãng đội khôi giáp, cầm trường kích trong tay xung phong liều chết xông vào trước nhất, một tiểu giáo Khương binh dẫn theo mười mấy Khương binh có ý đồ ngăn trở, lập tức Cao Lãng không nói hai lời đâm chết tại chỗ, chỉ trong chốc lát, Cao Lãng đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Hạng Chính, xác nhận Thái Tử bình yên vô sự thì mới xoay người đối mặt với Hạng Trị, lạnh băng nói:

- Thế tử định làm gì?

- Cao Lãng, ngươi nói bản thế tử muốn làm gì là có ý gì?

Thấy thời cơ đã mất, Hạng Trị cũng bỏ đi ý niệm giết huynh, lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản thế tử và Thái Tử sẽ huynh đệ tương tàn sao?

Dứt lời, Hạng Trị hành lễ với Hạng Chính, nói:

- Đại ca, tiểu đệ tuyệt đối không nhường Trường Nhạc cung cho đại ca, nếu ngươi không chịu thì hãy trói tiểu đệ lại.

Tâm niệm Hạng Chính thay đổi thật nhanh, lập tức thở dài, nói đầy thấm thía:

- Nhị đệ, ít giết người đi.

Nói xong, Hạng Chính xoay người đi, Cao Lãng nhìn Hạng Trị rồi cũng mang theo mấy ngàn Sở giáp rời khỏi Trường Nhạc cung.

Quay trở lại hành dinh thiết lập tại Đông Thành, trong lòng Hạng Chính vẫn còn sợ hãi, vừa rồi nếu Cao Lãng đến muộn một chút, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng. Ở trong Trường Nhạc Cung, thật sự không ngờ Nhị đệ của hắn lại đoạn tuyệt tình máu mủ ruột thịt, nghĩa huynh đệ, chẳng lẽ là do bản thân mình là Thái tử đã ngăn trở con đường tiến thân của hắn?

Nhìn bầu trời cao âm u ngoài hành dinh, trong con ngươi Hạng Chính dần dần dâng lên tia sáng lạnh lẽo khiến người khác kinh sợ.

Nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Thái Tử, Cao Lãng bỗng nhiên có chút bận tâm, cẩn trọng khuyên nhủ:

- Tử Hòa, mặc dù thế tử bất kính với ngươi, nhưng bất kể thế nào y cũng là thế của của tiên vương...

- Tử Lượng ngươi không cần phải lo lắng.

Vẻ mặt Hạng Chính lập tức hòa hoãn, lạnh nhạt nói:

- Nhị đệ đối với ta bất kính, đó là chuyện của hắn, ta thân là huynh trưởng sao có thể chấp nhặt với hắn? Hơn nữa phụ vương vẫn thường xuyên dạy bảo chúng ta làm huynh phải nhường đệ, huynh đệ phải thương yêu lẫn nhau, dù ta khó chịu thế nào cũng sẽ không làm ra những hành động ngu xuẩn khiến huynh đệ tương tàn.

- Thái Tử minh giám.

Cao Lãng nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạng Chính lại hỏi:

- Tử Lượng, quân Hán quy hàng đều đã bố trí xong rồi chứ?

- Đã an trí xong rồi, hầu hết đều đã dời ra trong doanh ngoài thành, tuy nhiên để trấn an quan viên cường hào trong thành, vẫn có một bộ phận Ngự Lâm vệ cùng với gia nô của quan viên cường hào trú ở bên trong thành.

Dừng một chút, Cao Lãng lại nói:

- Tuy nhiên, vũ khí quân giới đã tập trung bảo tồn, hơn nữa những nơi gần đó đã được binh giáp quân ta trông coi, chắc là rất an toàn.

- Vậy là tốt.

Hạng Chính gật gật đầu, lập tức lại chỉ bảo Cao Lãng:

- Tử Lượng, ngươi hãy cho người chuẩn bị tiệc rượu trong Vị Ương cung Ôn Đức Điện, tối nay ta muốn chiêu đại Hán Vương cùng với quan viên, thương nhân, cường hào trong thành, cũng mời cả thế tử đến, ban ngày ở bên trong Trường Nhạc Cung, ta cũng có chút kích động, coi như là bồi tội cho Nhị đệ.

- Vâng!

Cao Lãng đáp lời, lĩnh mệnh đi.

***

Thiệp mời của Hạng Chính rất nhanh được đưa đến Trường Nhạc cung.

Hạng Trị đang tận tình thưởng nhạc hoang dâm trong Tuyên Đức Điện nhận được thiệp thì đứng lên, chuẩn bị đi dự tiệc, có thân tín đi theo khuyên nhủ:

- Thế tử, người và Thái tử vừa mới xảy ra tranh chấp, hiện tại đi dự tiệc có nguy hiểm gì không?

- Haizz, ngươi nghĩ quá nhiều.

Hạng Trị khoát tay áo, không cho là đúng nói:

- Thái Tử hắn không dám giết ta đâu, phụ vương hận nhất là huynh đệ trong nhà bất hòa, xưa nay vẫn luôn dạy bảo huynh đệ chúng ta phải thương yêu lẫn nhau, nếu Thái tử giết ta, vậy thì phụ vương nhất đinh không tha cho hắn.

Lập tức Hạng Trị xuất cung, điểm hơn trăm thị vệ đi thẳng đến Vị Ương cung, lúc tới trước điện Vị Ương cung, đã thấy Hạng Chính chở dưới bậc chờ đã lâu, hai huynh đệ gặp mặt liền cùng đáp lễ, cầm tay vào cung, dưỡng như không có chuyện gì.

Khi đi qua Thiên Điện, chợt có một bóng hình xinh đẹp từ hành lang gấp khúc đi qua, tuy là bóng hồng loáng thoáng nhưng Hạng Trị lại nhìn rõ dung mạo xinh đẹp kia, lập tức giật nảy mình, hỏi Hạng Chính:

- Đại ca, nàng là ai?

Hạng Chính lạnh nhạt nói:

- Chỉ là cung nữ trong cung, nếu nhị đệ thích, lúc nào quay về đệ cứ lấy đi.

Hạng Trị nghe vậy mừng rỡ, liên tục hành lễ với Hạng Chính:

- Vậy thì tiểu đệ cảm ơn đại ca.

- Nhị đệ khách khí làm gì.

Hạng Chính mỉm cười khoát tay nói:

- Chỉ cần đệ bớt giết người, thì ta có thể tặng cung nữ cho đệ.

- Đại ca, huynh đúng thật là.

Hạng Trị lắc đầu, không cho là đúng nói:

- Đó chỉ là dân đen Quan Trung, huynh sao phải để ý sống chết bọn họ chứ?

- Nhị đệ, dân là gốc rễ của một nước, sao có thể tự ý giết?

- Bậy bạ, cường quân mới là gốc rễ của một nước, đám dân đen này có tác dụng gì?

Đang lúc nói chuyện ghì hai huynh đệ đã đến trước Ôn Đức Điện, gặp mặt các quan viên, thương nhân, cường hào nước Hán, sau khi ngồi vào vị trí, liền có cung nữ đem bàn tiệc bày lên, buổi tiệc rất phong phú.

Rượu qua ba tuần, Hạng Chính đứng trước điện khẽ khàng vuốt cằm. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thân tín hiểu ý lập tức vỗ nhẹ tay, hai bên chái nhà liền vang lên tiếng ca, lại thấy vương hậu nước Hán Đậu Y Phòng dẫn đầu các ca vũ từ sau tấm bình phong đi ra, Đậu Y Phòng mặc áo gấm tơ, kỹ thuật nhảy múa điêu luyện, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lóng lánh như hồ thu, còn Lưu Hằng ngồi trên ghế thì đầy xấu hổ và giận giữ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ai oán của Đậu Y Phòng.

Hạng Trị vừa nhìn thấy thì ánh mắt ngưng lại, đây chẳng phải là cung nữ lúc gặp ở Thiên Điện sao?

Múa xong một khúc, Đậu Y Phòng đang định rút lui vào sau bình phong, thì Hạng Trị đã sớm đứng lên vươn người nắm lấy tấm eo nhỏ nhắn của Đậu Y Phòng, sau đó trước mặt bao nhiêu quan viên, thương nhân, cường hào nước Hán ôm lấy Đậu Y Phong nghênh ngang ra khỏi Ôn Đức Điện.

Ra đến cửa điện, Hạng Trị mới lên tiếng:

- Đại ca, tiểu đệ xin về trước.

Hạng Chính im lặng, sắc mặt Lưu Hằng đã xanh mét, quan viên, thương nhân, cường hào nước Hán cũng lộ vẻ xấu hổ giận giữ, hành động này của thế tử thật sự là quá đáng!

Hạng Trị lại hoàn toàn không biết gì, cứ nghĩ mỹ nhân đang ôm trong ngực này là cung nữ bình thường, với địa vị thế tử của y, thị tẩm một cung nữ thì có đáng gì?

Đêm dài vắng người, hành dinh của Hán phế vương Lưu Hằng.