Sở Hán Tranh Bá

Chương 471: Lô Oản đền tội

Đón bão cát từ phương bắc ập đến đập vào mặt, Lô Oản phì một cái khinh miệt, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bao năm nay quả thật Lô Oản chịu quá đủ rồi, nơi Cửu Nguyên này không phải là nơi đất lành chim đậu gì, không tửu quán, không kỹ viện, lại càng không có phố xá phồn hoa sầm uất, ở nơi địa phương quỷ quái này, ngoại trừ thảo nguyên thì chính là bão cát, không thì cũng chỉ có ngựa trâu dê mà thôi. Thậm chí Lô Oản còn muốn bạn nhậu địa vị không quá kèm cũng còn tìm không ra.

Cũng may cuộc sống như này cuối cùng cũng có ngày kết thúc.

Lô Oản không kìm nổi lấy từ trong ngực ra một phong tin mật, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, đây là mật tin do A Bang (tức Lưu Bang) vừa phái người đưa tới, trong ngôn ngữ mơ hồ có ý sắc phong lão làm Vương ở Tam Xuyên. A Bang không hổ là bạn tốt của lão, hai người thân thiết từ lúc còn cởi truồng cùng nhau lớn lên, cuối cũng Lô Oản lão cũng sắp được phong Vương rồi!

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, có gia tướng tiến đến bẩm báo:

- Lão gia, phía trước là Du Lâm quan.

- Đã biết.

Lô Oản thu hồi lại những suy nghĩ cất cánh, cất cao giọng nói:

- Truyền lệnh xuống, qua Du Lâm quan hạ trại!

Vừa dứt, lại có gia tướng phóng ngựa như bay tới, phía sau ngựa còn có người đưa tin phong trần mệt mỏi, Lô Oản nhìn kỹ, đó là gia nô Lô phủ, lập tức Lô Oản hỏi:

- Lô Nhị? Ngươi tới làm gì?

Lô Nhị vội la lên:

- Lão gia, Hán vương đã băng hà, ngươi ngàn vạn lần không thể quay về Hàm Dương!

- Ngươi nói gì?

Lô Oản nghe vậy chấn động, thất thanh nói:

- A Bang băng hà?

- Vâng, Hán vương đã băng hà!

Lư nhị gật đầu, nói tiếp:

- Không chỉ có Hán vương, lão tướng quốc Tiêu Hà cũng đã chết, nghe nói Á tướng Bạch Mặc còn có Thái Sư Trần Bình đang mưu đồ bí mật giả mạo chỉ dụ của vua để giết lão gia người đó.

- Giả mạo chỉ dụ của vua?

Lô Oản nhìn phong tin mật trong tay, thần sắc biến đổi.

Một lát sau Lô Oản mới như bừng tỉnh mộng, quát to:

- Toàn quân quay lại về Cửu Nguyên!

Lô Oản ra lệnh một tiếng, ba nghìn thân binh đều dừng bước chân, sau đó quay đầu lên phía bắc.

Nhưng, đi được không xa, phía sau trên đừng chợt cuồn cuộn bụi mù đầy trời, trong bụi mù cuồn cuộn đó, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội kỵ binh đang như gió cuốn mây tan đuổi theo.

***

Chu Quan Phu cưỡi ngựa Xích Long, đang dọc theo đường Cửu Nguyên phóng ngựa chạy như điên.

Năm ngày trước, Chu Quan Phu và Bạch Mặc ở Du Thứ mỗi người một ngả. Bạch Mặc dẫn đại quân trở về phía nam, từ Bồ Phản qua sông trở về Hàm Dương, còn Chu Quan Phu thì mang theo ba nghìn thiết kỵ ngày đêm vội vã đi về hướng tây, chạng vạng trước hôm nay thì đến Thạch Tây qua sông Hà Thủy, lại trải qua liên tục hai ngày đêm đường dài liên tục hành quân gấp rút, cuối cùng đã chạy tới Du Lâm quan.

Sau khi ở Du Lâm Quan hội hợp với Thúc Tôn Anh, biết Lô Oản còn chưa tới, liền ở trong quan thiết lập mai phục.

Nhưng khi thấy Lô Quan chuẩn bị tiến vào quan thì thám mã lại đột nhiên hồi báo nói là Lô Oản quay đầu trở về hướng bắc. Chu Quan Phu lập tức ý thức được tin tức đã bị lộ, liền mang theo ba nghìn thiết kỵ đuổi theo.

***

- Phụ thân, có người đuổi theo!

Đứa con cả Lô Tín đánh ngựa đuổi theo Lô Oản, cao giọng hô:

- Là Quan Quân Hầu!

- Cái gì? Là tên sát tinh Chu Quan Phu?

Lô Oản nghe vậy lập tức hồn bay phách lạc, lập tức lớn tiếng quát:

- Tín nhi, con hãy dẫn người chặn thằng nhãi này lại, vi phụ về Cửu Nguyên trước, sau đó mang theo đại quân đến tiếp ứng cho con!

- Phụ thân cứ đi trước đi, nơi này hãy giao cho con!

Lô Tín chắp tay hành lễ.

Lô Oản cũng không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, lập tức mang theo ba trăm kỵ tốt hốt hoảng chạy trốn về phía Bắc, Lô Tín thì mang theo ba nghìn kỵ binh quay lại, nghênh đóng quân Hán đang truy đuổi tới.

Không đến một lát, hai quân gặp nhau.

Chu Quan Phu giơ tay phải lên ngăn đại quân phía sau, lại giương kích quát hỏi:

- Lô Tín, cha ngươi đâu?

Lô Tín lệnh cho ba nghìn kỵ binh triển khai, sau đó mới cất cao giọng nói:

- Quan Quân Hầu, đã lâu không gặp.

Chu Quan Phu lười nói những lời vô nghĩa với Lô Tín, lập tức lấy trong người ra một phong chiếu thư, lớn tiếng nói:

- Lô Tín, bản hầu không nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi, đây là di chiếu tiên vương, cha con ngươi nếu như phụng chiếu quay về Hàm Dương, họ Lô có thể đảm bảo phú quý, nhưng nếu như không phụng chiếu, vậy thì chờ bị bản hầu diệt cửu tộc đi!

Sắc mặt Lô Tín biến đổi lớn, lãnh đạm nói:

- Di chiếu tiên vương ư, sợ là tên gian tặc Bạch Mặc kia đã giả mạo chỉ dụ của vua rồi?

Trong con ngươi của Chu Quan Phu thoáng chốc lóe lên tia sát khí không chút che giấu, lớn tiếng quát:

- Lô Tín, ngươi dám nói xấu Thừa tướng?

- Thừa tướng? Tên gian tặc Bạch Mặc kia mà là Thừa tướng ư?

Lô Tín nghiêm nghị suy nghĩ, lập tức nghìm ngựa lui nhập vào trong quân, nhìn tả hữu xung quanh, quát:

- Toàn quân tướng sĩ nghe đây, chém giết được Chu Quan Phu thưởng vạn kim, phong vạn hộ hầu!

Ba nghìn binh Cửu Nguyên thoáng chốc xôn xao, cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, huống chi ba nghìn người này là những thân binh đã được Lô Oản chọn ra từ trong trăm ngàn đại quân đảm đương bên cạnh mình, cũng đủ thấy sự thân cận của bọn họ đói với Lô Oản. Điều đó có nghĩa là, sống chết của bọn họ đã ràng buộc với sự hưng suy của họ Lô!

Vừa thấy tình hình này, Chu Quan Phu biết là chỉ có thể động thủ!

Lập tức Chu Quan Phu cất di chiếu đi, lại giơ tay lên hét:

- Cha con Lô gia dám kháng lại di chiếu tiên vương, phản nghịch soán ngôi, các ngươi nếu đi theo tòng phạm, cũng sẽ bị diệt cửu tộc!

Binh lính Cửu Nguyên nghe vậy lập tức do dự, bọn họ đầu nhập vào Lô gia mục đích chính là vì cái gì? Chẳng phải là vì cầu phú quý hay sao? Nhưng hiện nay Lô gia thành kẻ tội thần phản nghịch soán vị, sẽ bị tru di cửu tộc, vậy thì bọn họ còn cần phải đi theo Lô gia hay sao? Mạo hiểm thật quá lớn!

- Không muốn theo bọn phản nghịch đó thì hãy đứng sang một bên!

Chu Quan Phu vừa rống to, lại giơ song kích lên phía trước, ba nghìn thiết kỵ phía sau như hổ lang vọt tới, Lô Tín vừa thấy quân tâm Cửu Nguyên tan rã, đại thế đã mất, biết cố cũng không thể làm gì được, liền mang theo hơn mười viên gia tướng chạy trối chết.

Chu Quan Phu lạnh lùng mỉm cười, lúc này kéo cung cài tên, chỉ một mũi tên đã bắn hạ Lô Tín cách trăm bước ngã từ trên ngựa xuống.

Chu Quan Phu một mũi tên bắn chết Lô Tín, lại không đếm xỉa tới hơn mười viên gia tướng Lô thị còn lại, để lại Chu Á Phu cùng với mấy trăm kỵ binh thu dọn tàn cục, còn mình thì mang theo những kỵ binh còn lại đuổi theo, bất kể thế nào cũng phải chặn Lô Oản đang quay về Cửu Nguyên, nếu không, một khi Cửu Nguyên binh biến, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

***

Hành động bắt giữ gián điệp khắp Quan Trung đã kết thúc, tính cả Vu Long Vân ở bên ngoài khua chiêng gióng trống, cộng thêm Thúc Tôn Thương âm thầm mai phục tại các nơi thông đạo, đường thủy quan trọng thì tổng cộng đã phá hủy được hơn hai mươi ổ gián điệp, bắt giữ được hơn hai trăm người làm gián điệp của các nước, thu được vố số tài vật, ngoài ra đương nhiên còn có thứ quan trọng nhất – bồ câu đưa tin!

Tuy nhiên khiến Trần Bình thất vọng chính là, không ngờ là không hề bắt được gián điệp nước Sở!

Thấy mặt mũi Trần Bình nhăn nhó, vẻ mặt âm trầm, Vu Long Vân liền ngẫm nghĩ chẳng lẽ mình làm vẫn chưa đủ tốt? Hoặc là nói, quá trình bắt người có chút tham của riêng đã bị Thái sư phát hiện ra? Lập tức Vu Long Vân tiến đến, cẩn trọng nói:

- Thái sư, có phải tiểu nhân xử lý việc chưa thỏa đáng?

- Hả?

Trần Bình khoát tay, thản nhiên nói:

- Không, ngươi làm rất tốt.

Thấy bộ dạng hoang mang của Vu Long Vân, Trần Bình nói:

- Bản Thái sư chỉ có chút thất vọng, là phá hủy được nhiều cơ sở gián điệp như vậy, bắt giữ được nhiều gián điệp như vậy mà lại không hề có một cơ sở nào là của Ô Mộc Nhai nước Sở, thậm chí cũng không bắt được một gián điệp Ô Mộc Nhai nào, cho nên ta có chút thất vọng, không liên quan gì đến ngươi.

Hóa ra là như vậy, sự căng thẳng trong lòng Vu Long Vân liền buông lỏng xuống.

Trong đầu chuyển động, Vu Long Vân đột nhiên có chủ ý, nói:

- Thái Sư, để tìm được cứ điểm bí mật của Ô Mộc Nhai thế nào, tiểu nhất cũng không biết. Nhưng, nếu muốn tìm ra bồ câu đưa tin trong thành Hàm Dương, hoặc là bắt giết những bồ câu đưa tin này, kỳ thật tiểu nhân còn có biện pháp khác rất tốt, chỉ có điều phải tiêu hao chút thời gian thôi.

- Ồ?

Trong lòng Trần Bình khẽ lay động, nói:

- Ngươi hãy nói ra cách của ngươi đi, xem là biện pháp gì?

Vu Long Vân khom lưng thật sâu, nịnh nọt nói:

- Tiểu nhân biết một kỳ nhân, người này có thể thuần ưng, cho nên tiểu nhân nghĩ, không bằng Thái sư thu nhận người này vào tổ ưng săn của Hắc Băng đài, chuyên hỗ trợ tiểu nhân thuần dưỡng diều hâu, sau đó dùng diều hâu thuần dưỡng tuần tra trên không Hàm Dương, bất kể gián điệp Quan Đông có bao nhiều bồ câu đưa tin cất cánh, cũng đừng mơ tưởng truyền được tin tức ra ngoài!

Dừng một chút, Vu Long Vân lại nói:

- Có diều hâu, tổ ưng săn của tiểu nhân mới xem như xứng với tên.

Trần Bình nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức vỗ đùi thật mạnh, vui mừng nói:

- Tuyệt diệu, quá tuyệt diệu!

Giờ khắc này, đa mưu túc trí như Trần Bình cũng không thể không cảm thán, đây thật đúng là kỹ thuật tấn công chuyên nghiệp, dân gian thật sự là có nhiều kỳ nhân, lão lập tức căn dặn Vu Long Vân:

- Việc này giao cho ngươi làm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải mời được người này vào đội ưng săn, nhớ kỹ, không tiếc phải trả bất cứ giá nào, tiền vàng rượu tốt mỹ nhân...hắn muốn gì thì đáp ứng hắn thứ đó.

- Vâng!

Vu Long Vân vái chào thật sâu, vui vẻ ra ngoài.

Cái gọi là kỳ nhân thật sự là đám bạn bè hư hỏng mà Vu Long Vân quen biết mà thôi, tuy nhiên người này có thể thuần ưng là không giả, lần này coi như phát đạt rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

***

"Chát, chát,chát..."

Lô Oản vung roi ngựa quất liên tục lên cổ ngựa, quất cho tới khi mơ hồ thấy máu thịt tướm ra, hí lên bi thương liên tục nhưng trước sau vẫn không thể thoát được tên sát tinh như hình với bóng đuổi theo cách đó không xa kia.

Mấy trăm thân kỵ đều quay lại chặn giết, kết quả toàn bộ đều bị tên sát tinh kia giết chết hết.

Hiện giờ Lô Oản chỉ còn lại một thân một ngựa, vô cùng lo sợ không yên, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây?

Bỗng nhiên giữa lúc đó, một mũi tên Lang Nha như chớp bắn trúng chân sau của con ngựa mà Lô Oản đang cưỡi, con ngựa vốn cũng đã sức cùng lực kiệt lập tức hí lên một tiếng, ngã xuống đất, Lô Oản ở trên lưng ngựa cũng bị hất văng trên mặt đất, khi đứng lên, dĩ nhiên là mặt xám như tro tàn, vô cùng nhếch nhác.

Chu Quan Phu nhẹ nhàng quát Xích long mã dừng lại, đứng trước mặt Lô Oản, sau đó khinh thường nói:

- Lô Oản, mau đem binh phù đại quân Cửu Nguyên giao ra đây, bản hầu cho ngươi chết một cách sảng khoái.

Lô Oản lấy lại bình tĩnh, dùng miệng lưỡi ba tấc du thuyết:

- Thắng Chi, ta với phụ thân ngươi là bạn cũ, với chiến công hiển hách của cha con ngươi, sớm nên được cắt đất phong vương, không bằng theo ta dẫn binh xuống phía nam, đợi chiếm được Quan Trung thì ngươi làm Vương Quan Trung, ta chỉ cần một quận Tam Xuyên, những cái khác đều cho ngươi, cho ngươi hết...

- Câm miệng!

Chu Quan Phu lớn tiếng quát cắt ngang lời Lô Oản:

- Người không đáng tin không thể lập, cha con họ Chu chúng ta lập chí nguyện trung thành với Lưu Hán, sao có thể bội bạc? Loại người tiểu nhân như ngươi, chết cũng chưa hết tội!

Dứt lời, Chu Quan Phu lập tức kéo cung, bắn vào giữa cổ họng của lão ta.