-A?
Tất Thư a một tiếng nhẹ, lập tức hướng về góc phía tây bắc lạy một cái, nói:
– Xin hỏi là lão tiên sinh nào? Tiểu tử Tất Thư, xin được chỉ giáo.
Trong sảnh rất nhiều ánh mắt của học sinh (học tử) nhìn liền rầm rầm chuyển hướng về phía góc tây bắc đại sảnh.
Chút khoảnh khắc, góc tây bắc đại sảnh bình phong yên tĩnh của phòng bị mọi người dời đi, hai gã tiểu đồng đang đẩy chiếc xe lăn từ trong phòng tĩnh chậm rãi đi ra, Tất Thư và các học sinh (học tử) mắt chăm chú nhìn theo, chỉ nhìn người ngồi trên chiếc xe lăn ông lão râu tóc bạc, trên mặt ông lão đầy râu, ánh mắt vẩn đục nhìn thẳng về phía đài quốc kỳ các nước,nhưng là ông lão mù mắt.
Lầu hai phòng hảo hạng.
Ánh mắt nhìn lão mù, Hạng Trang đứng trước cửa sổ đột nhiên kinh hoàng, đây là….Á Phụ?!
Khi Trang Trang vượt qua, Sở Hán Huỳnh Dương tranh giành đã bước vào phần kết thúc, Hạng Võ bại cục đã định, mà Phạm Tăng cũng đã sớm cáo lão hồi hương, hơn nữa trên đường trở về Bành thành sau lưng lên ung nhọt, không may đã bị bệnh qua đời. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Bởi vậy, Hạng Trang vẫn chưa tận mắt thấy Phạm Tăng, nhưng điều này chẳng có nghĩa là Hạng Trang nhận không ra tướng mạo của Phạm Tăng!
Trên thực tế, bức chân dung của Phạm Tăng từ đầu đến giờ vẫn treo trong vương lều của Hạng Võ, hàng ngày lúc nào, Hạng Võ đều đến trước bức chân dung của Phạm Tăng đốt ba nén hương, để trong lòng giải trừ tâm tư hối hận, day dứt, đau khổ trong lòng, Hạng Trang với tư cách là đại tướng quân thân cận của Hạng Võ, hàng ngày ra vào vương lều của Hạng Võ, không thể không nhận ra Á Phụ Phạm Tăng được?
Chẳng lẽ nói, Á Phụ chưa chết, Phạm Tăng lại chưa chết?!
Trong lúc đó, bình tĩnh suy nghĩ như Hạng Trang cũng có chút cảm thấy tinh thần hoảng hốt, trong lúc này quay đầu lại hướng về phía sau nhìn vào mặt của Hạng Tha, Hạng Đà,Vũ Thiệp, Hoàn Sở, lại nhìn thấy các văn thần võ tướng miệng miệng mở lớn, vẻ mặt đều khiếp sợ, rõ ràng, bọn họ cũng bị sự xuất hiện đột ngột của lão già làm cho kinh ngạc.
Đến lúc này, trong lòng Hạng Trang lại thấy nghi ngờ, Á Phụ, hắn chính là Á Phụ Phạm Tăng!
Hắn, Hạng Trang chỉ là đã từng nhìn thấy bức chân dung của Phạm Tăng, cho nên không dám quả quyết, nhưng Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp, Hoàn Sở đám người cũng đã gặp qua Phạm Tăng, vẻ mặt của bọn họ lúc này đã đủ để chứng minh cho câu hỏi.
- Lão quân sư! Thượng Đại Phu Vũ Thiệp từ trong nỗi kinh hoàng lấy lại tinh thần, run rẩy nói với Hạng Trang – Đại Vương, hắn hắn hắn hắn hắn, hắn là lão quân sư, lão quân sư chưa chết, ông trời có mắt, lão quân sư vẫn chưa chết, ta có hy vọng để phục hưng Đại Sở rồi, ha ha ha ha ha, ta có hy vọng để phục hưng Đại Sở rồi, ta có hy vọng để phục hưng Đại Sở rồi,….
- Đại Vương, mạt tướng này xin đi mời lão quân sư lên! Hoàn Sở dứt lời liền xoay người đi.
- Hoàn Sở tướng quân, khoan đã! Hạng Trang cơn sóng trong lòng cũng cuộn trào mãnh liệt, Phạm Tăng chưa chết, điều này đối với Đại Sở mà nói chắc chắn là một tin tốt, phải biết rằng, đây có thể ngang vai với Úy Liêu, thậm chí mưu lược của đại sư còn thắng được!nhưng Hạng Trang vẫn còn có thể khống chế được cảm xúc của mình, lập tức ngăn Hoàn Sở lại nói – Đợi Á Phụ chơi xong ván cờ hãy nói.
Đại sảnh lầu một
Những học sinh vây quanh hiển nhiên không biết được Phạm Tăng, Tất Thư càng không thể biết được, ngay lập tức cung tay làm lễ nói – Xin hỏi quý tính đại danh cua lão tiên sinh?
Hứa Phụ đứng bên cạnh cũng hết sức kinh hãi người vô danh.
Sáu năm trước, trên sông Bá của Hồng Môn Yến Hứa Phụ may mắn cũng được tham dự, ở Hồng Môn Yến Hứa Phụ đã từng nhìn mặt Phạm Tăng, hơn nữa còn gặp mặt quân sư của Sở quốc danh chấn động thiên hạ, lúc ấy Phạm Tăng bảy mươi hai tuổi, Hứa Phụ tính ra Phạm Tăng có tám năm dương thọ, thế mà đúng hai năm sau đó, Sở quốc truyền tin Phạm Tăng đột tử, điều này làm cho Hứa Phụ rất khó hiểu.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Hứa Phụ đã biết, Phạm Tăng thực ra chưa chết, lão chỉ giả chết mà thôi.
Phạm Tăng phải giả chết, đương nhiên là lo sau khi Hạng Võ bại vong Hậu Hán Vương Lưu Bang sẽ tìm hắn tính sổ, phong thái Hán Vương nhân vật trí dũng kiệt xuất, đối với nhân tài có thể dùng cho mình đó là cỗ vũ tăng thêm, nhưng đối với người hắn không thể sử dụng tuyệt đối cũng không nhân từ nương tay, Phạm Tăng khả năng càng nhiều thì càng không thể sống, điểm này, Phạm Tăng hiểu rõ nhất.
Nhưng hiện nay, thiên hạ lại bước vào thời kỳ chiến quốc, Phạm Tăng cũng không cần phải giả chết nữa.
Trong lúc Hứa Phục đang suy nghĩ, hai tên đồng tử đó sớm đã ngẩng đầu xe lăn lên đài đầu cờ, Phạm Tăng ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, cũng không hướng về Tất Thư đáp lễ, chỉ là hững hờ trả lời – Lão phu chẳng qua chỉ là lão tầu vùng núi của Giang Đông, tên húy dòng họ sớm đã lãng quên không còn nhắc đến nữa.
Dừng một chút, Phạm Tăng lại nói: - Tiểu Tử, có dám cùng lão phu chơi ván cờ vây diệt quốc kỳ không?
Tất Thư khẽ mỉm cười, nói – Lão tiên sinh tuổi đã cao,vả lại mắt không thể nhìn thấy, vãn bối….
- Ài, Phạm Tăng khua khua tay, nói – Lão phu mặc dù đã thất tuần, lại vẫn có thể nhật thực sổ thăng, dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng tâm sáng như gương, tiểu tử nếu người chủ động nhận thua, thì ván này không chơi cũng được.
Tất Thư nghe vậy mỉm cười nói: - Nói như vậy, ván này tại hà không chơi không được.
-Tiểu tử, vậy mời. Phạm Tăng nói xong, hai tiểu đồng liền đẩy xe lăn của hắn đến bên cạnh bàn cờ, Tất Thư cũng không từ chối, lập tức ngồi ngay ngắn trên bàn cờ.
Kỳ nương xinh đẹp cầm sọt đan bằng trúc lên trước nói: - dạ mời hai vị…
Chưa dứt lời, Phạm Tăng liền khua khua tay, nói – Quốc không nhất định chọn nữa, lão phu chỉ vì Đại Sở mà chiến.
Tất Thư khẽ mỉm cười, cũng không chút nhượng bộ nào nói: - Tại hạ cũng không vẽ vời thêm chuyện nữa, quyền hán mà phạt.
Kỳ nương xinh đẹp bất đắc dĩ, lập tức quay người ra hiệu, sớm đã có hai kỳ nương xinh đẹp khác canh giữ ở trước bàn cớ lớn lấy gỗ và trúc phân biệt chọn khắc hai miếng chữ lớn" Sở" "Hán", treo ở hai bên trái phải của bàn cờ, trong đại sảnh lại vang lên một tiếng nói khe khẽ, có người cười nhạt, có người châm biếm mỉa mai, phần lớn mọi người hai bên không ngừng lo lắng.
Ông lão mù một người gần đất xa trời cũng dám lên đài đấu cờ, điều này không phải chuyện hài sao?
Quốc kỳ các nước trên đài của Phạm Tăng cũng khí định thần nhàn, chưa hề mảy may vì những lời dưới đài khẽ nói mà biến sắc, thậm chí còn ngoài dự đoán nói với Tất Thư: - Tiểu tử, ngươi đã đi liền hai nước, lão phu cũng không coi thường được, cho nên nước đầu tiên này không cần đoán nữa, ngươi nắm quân trắng đi trước, lão phu nắm quân đen đi sau.
Vừa dứt tiếng, dưới đài tức khắc một trận xôn xao.
Ngươi lão già mắt mù, lên đài đấu cờ cùng với thanh niên mắt sáng cũng đã đủ không tự lượng sức mình rồi, giờ lại còn dám nhường đi trước sao? Đây không phải là không tự lượng sức mình mà là hết sức ngu xuẩn nữa! mắt lão mù như vậy đừng nói sâu không lường được Tất Thư tất công tử này, hay Từ Khương Từ công tử lúc trước, cũng đủ để thắng được ngươi rồi.
Phòng hảo hạng lầu 2
- Ái chà, Vũ Thiệp ái chà một tiếng, có chút sốt ruột nói, - Lão quân sư nhờ vả lớn rồi, Tất Thư này tuy rằng trẻ, cờ lực lại không lường được sâu, ngay cả so với Trương Lương, Trần Bình so sánh, e rằng cũng không hoảng sợ nhường nhiều, hơn nữa quốc kỳ này người đi trước chiếm ưu thế. Lão quân sư không nên dễ dàng nhường đi trước như vậy.
- Tại hạ lại không xem là như vậy, Bách Lý Hiền phe phẩy cái quạt lông, rồi nói, - Lão quân sư trước cử chỉ nhường đó giống như ủy thác, thực chất là đang đánh vào tư tưởng, Tất Thư chung quy vẫn còn trẻ, khí thịnh thì khí thịnh, khí thịnh thì khó tránh khỏi trong lòng hồi hộp, một khi trong lòng hồi hộp, thì lơi lỏng phòng bị, lơi lỏng phòng bị ứng đối lại sẽ lúng túng, động một chút thì toàn bộ nước cờ sẽ bị hỏng.
- Đánh vào mặt tư tưởng? Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, nói, - Đánh vào mặt tư tưởng!
Gật gật đầu, Bách Lý Hiền còn nói thêm: - Tất Thư nếu không dám chấp bạch, đó là kế cùng.
Lầu một đại sảnh, đài chơi cờ.
Ngoài dự đoán của tất cả học sinh, trên đài Tất Thư lại không hề tức giận, càng không đẩy lật bàn cờ mà rời đi, ngược lại còn khẽ mỉm cười, vui vẻ nhận lời nói: - Lão tiên sinh thật là lão trưởng nhân hậu, vãn bối nếu như không đồng ý, lại phụ lòng tốt, thôi được, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh, chấp bạch đi trước. ha ha.
Trong lòng Phạm Tăng có chút rùng mình, tiểu tử này tuổi trẻ, nhưng chín chắn không vội, không tồi!
Tất Thư bỏ ống tay áo xuống nói – Lão tiên sinh yêu quý vãn bối, vãn bối lại không thể không kính lão, mặt dù đôi mắt của lão tiên sinh có chút khuyết điểm, không thể nhìn thấy mọi vật, hôm nay tại hạ cũng chơi cờ mồm với lão tiên sinh vậy! – Dứt lời, Tất Thư liền lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, buộc trên đầu, che đôi mặt lại.
Tất cả học sinh vây quanh xem đầy đại sảnh ồ lên
Lão già chắc hẳn mù chưa lâu, có lẽ đã quen rồi với người đánh cờ mồm, nhưng Tất Thư mặc dù cũng dám đánh cờ mồm, vậy chẳng phải quá ngốc sao? Cần biết cùng người đánh cờ mồm, càng kiểm tra khả năng trí nhớ của một người, nếu như khả năng nhớ không được, vậy cờ kia cũng không nên chơi cờ vây, trực tiếp nhận thua là được.
Cần biết bàn cờ tung hoành ngang dọc mười bảy đường, có hai trăm ba mươi chín điểm!
Trên bàn cờ này quân cờ rất nhiều, đó chính là kiểm tra khả năng trí nhớ của một người, khả năng nhớ nếu như không đủ tốt, ngay cả quy mô như thế nào đều không phân rõ ràng được, cờ này còn chơi thế nào nữa?
Lầu hai phòng hảo hạng
- Lợi hại! Bách Lý Hiền khen nói, - Tất Thư này thật đúng không phải tầm thường, không chỉ hóa giải được kế sách đánh vào tâm lý của lão quân sư, trái lại còn cũng áp dụng đánh vào tâm lý đó, dù không biết lão quân sư sẽ còn kế sách gì nữa không? Nói đến đây dừng lại một chút, Bách Lý Hiền lại không lấy phấn khởi nói, - Hôm nay cuộc đấu cờ này, chưa bắt đầu đã xuất hiện đặc sắc, thỏa nguyện, thật thỏa nguyện.
Lầu một đại sảnh, nơi đánh cờ.
Phạm Tăng mỉm cười, lập tức vui vẻ gật đầu nói: - Thanh niên có tâm kính lão, đặc biệt hiếm có, thôi được, hôm nay ngươi cùng lão phu chơi một ván cờ mồm đi.
Kỳ nương xinh đẹp không để lỡ cơ hội nói: Lão tiến sinh, Tất công tử, có thể bát đầu được chưa ạ?
Phạm Tăng, Tất Thư cùng túc thủ, kỳ nương xinh đẹp liền từ trong giỏ cờ nhặt ra hai loại hạt, hạt đen, hạt trắng, lúc đang phân loại, Phạm Tăng bỗng nhiên lại khua khua tay, ngoài dự tính của mọi người nói với kỳ nương – Kỳ nương, hôm nay ván cờ này chơi không như bình thường, chính là chơi cờ miệng, cho nên không cần thiết phải bày quân ra đĩa nữa.
- A, Này… Trong lúc đó kỳ nương xinh đẹp có chút lúng túng, không bày ra điã?
Học sinh đông đầy đại sảnh lại xôn xao lên, cần biết đĩa nhưng lúc đó đính ước thành quy tắc, mục đích khác là vì triệt tiêu trước ưu thế lớn.
Cần biết đánh cờ giống như chiến trường, quân cờ giống như binh lực, binh lực nhiều có thể quyết định sự thắng bại của cuộc chiến, quân cờ nhiều ít cũng có thể quyết định thắng thua của ván cờ, như vậy, bên đi trước có được tất cả ưu thế là lớn nhất, nhất là ở lúc bắt đầu giai đoạn, ưu thế của việc đi trước là rõ ràng, nếu không bố trí đĩa, thì người chơi thắng càng nắm chắc rõ hơn!
Cho nên, với Phạm Tăng quyết đình đưa ra bãi bõ đĩa, rất nhiều học sinh (học tử) vây quanh mới thấy thất lễ như vậy, kỳ nương xinh đẹp mới cảm thấy không biết làm sao, còn Tất Thư, cuối cùng sắc mặt cũng biến sắc…