Thành Thọ Xuân phía Bắc có sơn cốc, tên gọi Bách Trượng Ưu Cốc. Trong cốc trúc xanh um tùm, ở giữa cốc thấp thoáng mười mấy gian nhà tranh, nhà trúc mang khí thế cảnh tượng thế ngoại đào nguyên. Vũ Thiệp dẫn xe ngựa chạy theo ven một con suối nhỏ, sau đó chỉ một căn nhà trúc bên kia bờ suối mà nói với Hạng Trang:

- Thượng tướng quân, kia chính là căn nhà trúc của ẩn sĩ.

Hạng Trang lúc này xoay người xuống ngựa, vượt qua cây cầu gỗ bắc qua dòng suối tới trước căn nhà trúc.

Trong sân có hai con gà mái đang nhặt nhạnh thức ăn, còn có một con chó vàng ở phía trong hàng rào đang hướng về bọn người Hạng Trang gầm gừ, sủa. Ngay lúc đó có nam tử trung niên từ giữa phòng bước ra. Nam tử thân mặc quần áo màu tối chỉnh tề, sát người, dáng vẻ đường hoàng, nhìn không ra tuổi tác. Có lẽ khoảng 50 tuổi trở lại, cũng có thể là sáu bảy mươi tuổi. Chỉ ít là từ vẻ bề ngoài không đoán ra được

Nhìn thấy Hạng Trạng - vị khách không mời, thậm chí còn có Kinh Thiên mặc giáp, hông mang kiếm, Cao Sơ và đám giáp sĩ. Sắc mặt nam tử cũng tỏ ra không mấy kinh ngạc, càng không chút sợ hãi. Nam tử từ phía trong hàng rào thản nhiên cúi người nói:

- Không biết quý khách từ xa tới, lão già này không nghênh tiếp từ xa. Thất lễ...thất lễ. Hưm hừm

Hạng Trang vái sâu một cái nói:

- Úy Liễu tiên sinh, ngưỡng mộ từ lâu

- E rằng tướng quân nhận nhầm người rồi.

Nam tử xua xua tay, vẻ mặt tự nhiên nói:

- Lão phu đây không phải Úy Liễu

Dứt lời, nam tử mở cánh cổng gỗ, Hạng Trang bước nhanh vào nói:

- Nếu vậy, xin hỏi tiên sinh quý tính đại danh?

Nam tử mỉm cười, khẽ nói:

- Lão phu đây chẳng qua chỉ là tên quê mùa thô lỗ, tên gì họ gì cũng không cần nhắc tới. Nếu tướng quân nển mặt gọi một tiếng tiên sinh là được, nếu không nể mặt thì cứ tùy ý tướng quân gọi

Hạng Trang nghe vậy không khỏi mừng thầm. Chỉ cần dựa vào cách nói năng đúng mực, nhẹ nhàng là đủ nhận ra nam tử không phải là là một nhân vật tầm thường. Nếu như y quả là một tên quê mùa thô lỗ thì vừa nãy lúc nhìn thấy Kinh Thiên, Cao Sơ và mấy chục giáp sĩ tùy tùng đã sợ tới mặt cắt không giọt máu, làm sao có thể có được dáng điệu đĩnh đạc mà nói chuyện thế này

Ngay lập tức nam tử để cho Hạng Trang, Vũ Thiệp và bọn Kinh Thiên, Cao Sơ tiến vào gian nhà chính trong ngôi nhà trúc, còn mấy chục tên lính giáp sĩ tùy tùng đương nhiên đứng chờ bên ngoài

Phân rõ vị thế chủ khách xong cùng nhau ngồi xuống. Hạng Trang nói thẳng thắn nói ngay: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Tiên sinh, thật không giám giấu, tại hạ chính là thượng tướng quân của nước Tây Sở. Nhiều ngày trước, mấy chục vạn đại quân Sở của ta đã chiến bại ở Cai Hạ, toàn quân tan rã. Đại vương của chúng tôi hiện vẫn chưa rõ sống chết. Nước Sở hiện giờ đại nạn lâm đầu, tại hạ tới đây lần này là muốn xin tiên sinh ban cho kế sách cứu lấy nước Sở.

- Tướng quân quá lời rồi.

Nam tử lại lắc lắc đầu, dung dung nói:

- Lão hủ chỉ là tên quê mùa thô lỗ, làm sao có thể hiểu được việc quốc gia đại sự? Nếu tướng quân không muốn làm lỡ đại nghiệp cứu nước Sở thì hãy sớm ra về, đi tìm người khác có tài thì hơn.

Nói tới đây bỗng ngưng một hồi, rồi nam tử nói tiếp:

- Nhưng ở chỗ lão hủ có một bộ sách 32 quyển mới được viết xong không lâu tên gọi "Úy Liễu Tử". Nếu tướng quân muốn có thể mang về xem.

Nói xong, nam tử khẽ vỗ tay một cái, có hai đồ đệ tay khiêng một giỏ đựng sách thẻ tre bước vào trong phòng. Hạng Trang thuận tay cầm một quyển mở ra, quả nhiên chính là "Úy Liễu Tử" binh địa thế cuốn thứ 32. Ngay lập tức Hạng Trang giữ lấy cuốn sách đó nói:

- Tiên sinh còn nói là mình không phải Úy Liễu, ai cũng biết "Úy Liễu Tử" truyền lại chỉ có 31 quyển, mà ở chỗ tiên sinh lại có quyển 32. Việc này làm so giải thích đây?

Nam tử vuốt rau cười đáp:

- Lão hủ quả thật không phải Úy Liễu, nhưng lại có giao hảo với Úy Liễu. "Úy Liễu Tử" 32 quyển này là do Úy Liễu nhiều năm trước tặng cho lão hủ ta. Còn về quyển 32 quyển cuối cùng đúng ra chưa truyền cho ai, hôm nay lão hũ đây mượn hoa dâng phật, tặng lại cho tướng quân.

Lông mày của Hạng Trang dừng lại một chút rồi chau lại. Y khẳng định Lão già đây chính là Úy Liễu. Vì lẽ gì người ta không chịu thừa nhận.

Người xưa nói rất đúng, thư sinh không cần ra khỏi cửa vẫn có thế biết chuyện thiên hạ. Lão già này tuy ẩn cư nơi hẻo lánh nhưng nhất định rất quan tâm tới đại thế thiên hạ. Có lẽ cũng hiểu rõ khó khan mà nước Sở đang phải đối mặt. Lần này lại sống chết không chịu thừa nhận mình là Úy Liễu, sợ rằng đã nhận thấy nước Sở không còn hy vọng phục quốc rồi?

Trầm ngâm hồi lâu, Hạng Trang lại nói:

- Có phải tiên sinh cho rằng nước Sở không còn hy vọng gì nữa?

Nam tử thản nhiên nói:

- Tướng quân quá lời rồi. Lão hủ chỉ là kẻ quê mùa thô lỗ, sao giám nói xằng việc quốc gia đại sự?

Vũ Thiệp ngồi bên dưới không nhịn được nữa mới phản bác:

- Năm trước tại hạ từng nhiều lần cùng tiên sinh đàm luận binh pháp chiến lược. Những kiến giải của tiên sinh đều có chỗ độc đáo của nó, tại hạ vô cùng khâm phục. Vì sao hôm nay thượng tướng quân về mến mộ hiền tài đặc biệt đến cầu kiến tiên sinh lại nhất định kiếm cớ từ chối thoái thác chứ. Việc này là sao đây?

Nam tử dửng dưng đáp:

- Tiên sinh có điều không biết, những kiến thức về binh pháp chiến lược đó đều là lão hũ đọc trong sách của ông bạn, hoàn toàn không phải hiểu biết của lão hủ ta. Tiên sinh nếu như thật sự cảm thấy chúng có chỗ độc đáo thì có thể nghiên cứu "Úy Liễu Tử" 32 quyển, ta nghĩ tất sẽ có thu hoạch

Hạng Trang trong lòng hơi giận, đúng lúc chuẩn bị nổi giận thì một tên thân binh đột nhiên chạy vào với vẻ mặt trầm trọng ghé bên tai Cao Sơ nói thầm vài câu. Cao Sơ ngẩn ra một hồi, sắc mặt lập tức biến sắc, tức khác bước lên khẽ bẩm tấu với Hạng Trang:

- Thượng tướng quân, thám tử hồi báo, Tướng quân Hán là Phàn Khoái đã thống lĩnh đại quân qua huyện Khúc Dương, chỉ còn cách Thọ Xuân không đầy 50 dặm

- Phàn Khoái!

Hạng Trang ngừng một lát, thấy rùng mình rồi nói:

- Có bao nhiêu quân

- Ít nhất là ba ngàn người, có lẽ là nhiều hơn thế.

Cao Sơ trầm giọng nói:

- Hơn nữa toàn là quân tinh nhuệ

Hạng Trang gật gật đầu, rồi từ từ quay đầu nhìn chằm chằm nam tử, lạnh lùng nói:

- Tiên sinh, có phải ngài đã chủ định không thừa nhận mình là Úy Liễu?

Nam tử cười khổ nói:

- Lão hủ vốn không phải là Úy Liễu, sao mà thừa nhận được?

- Hừ. Vậy đừng trách tướng quân ta không khách khí với ngươi.

Hạng Trang hầm hừ tức giận, quay lại nói với Kinh Thiên:

- Kinh Thiên, trói lão già lại, dẫn về

- A?

Vũ Thiệp vội ngăn lại nói:

- Thượng tướng quân, không thể làm vậy

Hạng Trang không để ý gì tới lời của Vũ Thiệp. Kinh Thiên kêu hai tên thân binh nhìn rất hung dữ bước tới, chỉ chốc lát đã ấn nam tử ngã xuống đất, sau đó trói chặt lại. Nam tử cũng vô cùng kinh ngạc trước chuyện này, vừa dùng sức giãy giụa vừa lớn tiếng quát:

- Sỉ nhục người nho nhã, đúng là sỉ nhục người nho nhã mà.

- Nho nhã? Lão tử vốn không phải kẻ đọc sách! Dẫn đi

Dứt lời, Hạng Trang quay người đi. Úy Liễu lão già này chết không thừa nhận, chỉ đành làm mạnh tay thôi

Tuy nói làm như vậy có điều thật lễ, nhưng đại quân của quân Hán đã áp sát biên giới. Hạng Trang căn bản không có thời gian học Lưu Bị ba lần đến nhà tranh, cơ hội chỉ có một lần. Sai thì cũng đã sai rồi. Đối với một đại binh gia như Úy Liễu, Hạng Trang tuyệt đối không thếr bỏ lỡ. Còn việc Úy Liễu có muốn hiến kế vách sách lược cho ta không, việc này sau này sẽ tính.

Dù gì thì, nếu như Úy Liễu không muốn giúp sức cho ta thì cũng không thể để Lưu Bang thu dụng. Lưu bang đã có Trương Lương và Trần Bình phò trợ, nếu thêm cả Úy Liễu thì còn đường sống cho kẻ khác không?

Lúc Hạng Trang trở về Thọ Xuân, bọn người Hoàn Sở, Quý Bố đã cuống cả lên rồi. Đại binh quân Hán đã áp sát, thượng tướng quân lại không biết đi đâu rồi? Việc này là sao đây?

Nhìn thấy Hạng Trang, Hoàn Sở mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Thượng tướng quân, ngài cũng đã trở về rồi. Vừa rồi thám tử hồi báo, mãnh tướng hàng đầu dưới trướng Lưu Bang là Phàn Khoái đã thống lãnh mấy ngàn quân thiết giáp đánh về hướng Thọ Xuân. Đại quân Phàn Khoái nhất định là nhằm vào chúng ta. Thượng tướng quân ngài nói xem, trận này chúng ta đánh sao đây? Thủ thành hay ra ngoài giáp lá cà với quân Hán

- Thủ thành? Giáp lá cà?

Hạng Trang xua xua tay nói:

- Không, chúng ta bỏ thành

A?

Bỏ thành

Không phải chứ, khó khăn lắm mới chiếm được Thọ Xuân, sao nói bỏ là bỏ được?

- Đúng vậy? thành Thọ Xuân có hào sâu, đại quân Phàn Khoái cũng chỉ có ba ngàn quân thiết giáp, chưa chắc có thể công vào thành

Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Công Giác và đại quân ngưng hồi lâu rồi nhao nhao lên. Chung Ly Muội tuy không nói lời nào nhưng cũng không đồng tình với quyết định của Hạng Trang. Một tòa thành như Thọ Xuân, chưa đánh đã bỏ, thật là đáng tiếc

- Truyền lệnh, toàn quân rút khỏi Thọ Xuân, tiền vào vùng núi phía Tây Bắc

Hạng Trang không mang đến lời nói của những người khác

Giáp lá cà với quân Phàn Khoái là tự tìm cái chết. Đừng nói Phàn Khoái thống lãnh mấy ngàn quân đều là quân tinh nhuệ thiện chiến, cho dù đó là quân khinh giáp hay tạp binh thì quân Sở cũng khó dành phần thắng. Tàn quân của quân Sở vẫn chưa khôi phục lại sau thảm bại ở trận chiến Cai Hạ. Lòng quân vẫn hoang mang, không còn chút ý chí chiến đấu nào, lấy gì mà đánh với quân địch

Càng đáng sợ hơn là, một khí hai quân giao chiến, trong trận quân Hán đột nhiên giơ lên một cái đầu người, mà lại là đầu của Hạng Vũ, lúc đó cục diện sẽ như thế nào. Chỉ sợ ba ngàn tàn quân quân Sở trong chốc lát sẽ đại loạn. Đến lúc đó chẳng cần quân Hán đánh tàn quân quân Sở tự tan rã

Tử thủ Thọ Xuân? Đó gọi là khoanh tay chờ chết

Thành Thọ Xân tuy là thành cao hào sâu, đại quân Phàn Khoái trong thời gian ngắn muốn công hạ cũng không phải dễ dàng. Nhưng một mặt khác quân Sở muốn từ Thọ Xuân đột phá vòng vây ra ngoài cũng khó khăn. Đến lúc đó, đại quân Phàn Khoái chỉ cần vây kín bốn cổng thành, ba ngàn tàn quân quân Sở sẽ thành chim trong lồng, cá trong chậu

Lúc đó, cho dù đại quân Phàn Khoái hạ không được Thọ Xuân, vậy còn năm vạn phản quân của Chu Ân thù sao?

Cho dù năm vạn phản quân của Chu Ân cũng không công được Thọ Xuân, không phải vẫn còn hai mươi vạn đại quân của Lưu Bang sao? Lẽ nào ba ngàn tàn quân quân Sở có thế tiêu diệt hai mươi vạn quân Lưu Bang ở Thọ Xuân

Cho nên, giáp chiến với đại quân Phàn Khoái là tuyệt đối không thể. Cơ hôi duy nhất của quân Sở là dùng mưu

Phàn Khoái tuy là mãnh tướng đứng đầu dưới trướng Lưu Bang, cũng là mãnh tướng chỉ đứng sau Hạng Vũ trong suốt thời kỳ Sở Hán giao tranh. Nhưng hắn vốn chỉ là kẻ thất phu hữu dũng vô mưu. Dùng kế đánh bại hắn, chắc cũng không khó

Hoàn Sở, Quý Bố vẫn muốn khuyên tiếp, Hạng Trang liền lạnh lùng nói:

- Kẻ trái lệnh…Trảm

Hoàn Sở, Quý Bố nghiêm nghị không nói gì, chợt cùng Chung Ly Muội, Tiêu Công Tả đồng thời cúi đầu đáp:

- Tuân mệnh

Mặc dù đám người Hoàn Sở trong lòng không phục nhưng uy tín cảu Hạng Trang đối với trận chiến ở Thọ Xuân bước đầu đã được hình thành. Thêm vào đó lúc trước trảm Hạng Bá, sực tàn độc của Hạng Trang khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Cho nên đại kế chỉ cần không quân hệ đến sinh tử tồn vong của quân Sở, thì không còn ai dám thách thức cái uy của Hạng Trang nữa.

Mệnh lệnh vừa truyền xuống, hai ngàn tàn quân quân Sở tức tốc rút khỏi thành Thọ Xuân, trước đó Ngu Tử Kỳ lãnh hơn năm trăm tàn quân rút khỏi Thọ Xuân, khi quân Ngu Tử Từ rút đi đã âm thầm vận chuyển lương thực tích trữ ra khỏi thành. Lúc này chắc đã chuyển khu rừng già sâu trong vùng nùi phía Tây Bắc thành