Sở Hán Tranh Bá

Chương 129: Quan Trung đại họa

Tiêu Hà xem xong tín thư, lập tức sắc mặt đại biến.

Lã Trĩ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

- Thừa tướng, trong thư nói gì vậy?

Tiêu Hà hít vào một hơi thật sâu, cố gắng ổn định sự khiếp sợ trong lòng, thong dong đáp:

- Vương hậu, trong thư Đại vương nói, Hạng Trang cùng quân Sở dư nghiệt đã công hãm tam quận, trước mắt, một bộ phận quân Sở trấn giữ Hổ Lao quan, ngăn chặn đại Quân của đại Vương tiến vào tam quận, một lộ quân Sở khác thì tấn công Hàm Cốc Quan, trong thư còn nói bất cứ lúc nào cũng có khả năng cướp quan tiến vào Quan Trung!

- Cái gì?

Lã Trĩ nghe vậy kinh hãi, thất thanh nói:

- Thừa tướng, thật vậy chăng?

Tiêu Hà gật đầu, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại khiếp sợ vô cùng.

Làm Thừa tướng Hán quốc, Tiêu Hà tất nhiên có tài năng mới có thể đảm nhiệm tới bây giờ, hơn nữa còn rất biết bổn sự của mình, Tiêu Hà biết, Trương Lương, Trần Bình đều là đại tài, nếu Trần Bình nói quân Sở có khả năng công hãm Hàm Cốc Quan, tiến đánh Quan Trung, như vậy liền khẳng định sự tình đã rất nghiêm trọng, nếu làm không tốt, chỉ sợ…

Tuy nhiên việc này Tiêu Hà cũng không dám nói với Lã Trĩ, cũng không có thể nói cho bất cứ kẻ nào.

Nếu không, Quan Trung ngay lập tức sẽ đại loạn, cố Tần lão thế tộc chỉ sợ cũng ngo ngoe vọng động.

Vừa nghĩ tới cố Tần lão thế tộc, Tiêu Hà liền đau đầu thật sự. Cho đến ngày nay, Tần quốc từng huy hoàng nhất thời đã diệt vong, nhưng Tần quốc lưu lại thế tộc cũng không ít, khi Lưu Bang tiến vào Quan Trung đã thu phục một bộ phận, khi Hạng Võ tiến quan lại giết một số lớn, nhưng lão thế tộc còn lại vẫn không ít, vả lại còn có mấy người danh vọng cực cao.

Một khi các lão thế tộc này biết quân Sở sắp tiến quan, hậu quả còn phải nói sao? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đều nói Tần Sở là kẻ thù truyền kiếp bất cộng đái thiên, nhưng Tiêu Hà biết kia đều là cách mà người cầm quyền dùng để mê hoặc dân chúng, là thủ đoạn gây mâu thuẫn mà thôi, trên thực tế, các cường hào thế tộc cho tới bây giờ vốn không có quan niệm quốc gia rõ ràng, cho nên, chỉ cần Sở quốc có thể cho bọn họ lợi ích lớn hơn, bọn họ sẽ không chút do dự cùng Sở quốc hợp tác!

Nếu đại quân Hán Vương còn ở Quan Trung, thì đám lão thế tộc này căn bản là không đáng để lo nghĩ.

Nhưng vấn đề hiện tại là, binh lực Quan Trung rất hư không, nhất là ba ngày trước Tiêu Hà vừa mới từ Hàm Dương điều ba nghìn binh lính đi tới Hàm Cốc Quan, hiện tại, thành Hàm Dương chỉ còn không đến hai ngàn quân coi giữ, một khi quân Sở sát nhập Quan Trung, cố Tần lão thế tộc nghe tin lập tức hành động, thì cục diện Quan Trung ngay lập tức không khống chế được!

Tiêu Hà cố gắng điềm tĩnh nói:

- Vương hậu không cần kinh hoảng, quân Sở còn chưa tiến quan.

Dừng một chút, Tiêu Hà lại nói:

- Tuy nhiên, vì để an toàn..., vương hậu cùng Thái Tử không thể ở lại Hàm Dương, thần liền an bài kỵ binh tinh nhuệ, hộ tống vương hậu, Thái Tử cùng mấy vị hoàng tử, Công chúa đi tới Hán Trung, Hán Trung có quân Hề Quyên canh gác, lại có Trần Thương quan là thiên hạ kỳ hiểm, quân Sở dư nghiệt nếu vào quan, cũng không có khả năng đánh vào Hán Trung!

Lã Trĩ tuy rằng có tâm kế, nhưng chung quy vẫn là đàn bà; ở trên lĩnh vực quân sự cũng không dám cùng Tiêu Hà làm trái, liền đáp ứng ngay.

Lập tức Tiêu Hà vội vàng trở về để chuẩn bị, một bên an bài binh mã hộ tống vợ con Lưu Bang đi tới Hán Trung tị nạn, một bên cấp tốc viết ba bức thư, cho phi ngựa phân biệt đi tới Lũng Tây, Bắc địa cùng với Thượng quận điều binh, cố phòng Hàm Dương!

Nói thực ra, lúc trước khi Hàm cốc quan phái người đến xin viện binh, Tiêu Hà còn không để trong lòng, cho nên triệu tập ba nghìn binh mã cấp cho Hàm Cốc Quan đó là quân của Hàm Dương, chứ không phải từ các quận điều tới.

Nhưng hiện tại, Tiêu Hà mới biết được, sự tình so với lúc trước còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều!

Giờ khắc này, Tiêu Hà thật sự rất hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước nên từ các quận cầu viện binh, nếu làm như thế, thì viện binh các quận không sai biệt lắm đã tới Hàm Dương rồi.

Nhưng sự việc cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể là mất bò mới lo làm chuồng.

.........

Trịnh huyện, trong núi phụ cận.

Đêm tối; bỗng nhiên xuất hiện ba khoái mã chạy nhanh như bay.

Nương theo ánh trăng tàn, mơ hồ có thể nhìn thấy, cưỡi khoái mã phía trước là một tú sĩ áo trắng, phía sau là một thanh niên trai tráng mặc áo thợ săn, lưng đeo cung tiễn, chính giữa là một tiểu nương dáng người thướt tha, tiểu nương kia nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng như tuyết, nhất là cặp mắt sáng như sao, khóe miệng mỉm cười rất quyến rũ.

Ba khoái mã khó khăn lắm mới lên được một đạo sơn lương thấp bé, tú sĩ áo trắng bỗng nhiên "Hu" một tiếng ghiềm cương ngựa, khoái mã lập tức giơ cao hai vó dừng lại, sự việc đột ngột, nếu hai kỵ mã phía sau không có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu mà ghiềm ngựa thì có lẽ đã đâm vào tú sĩ áo trắng.

- Tiểu muội, các ngươi xem, huyện ấp bị cháy!

Ngón tay tú sĩ áo trắng chỉ tiền phương, hạ giọng nói.

Thanh niên mặc trang phục thợ săn cùng tiểu nương quyến rũ nhìn theo ngón tay của tú sĩ áo trắng, quả nhiên huyện ấp đã nổi lên đại hỏa ngút trời, nương theo ánh lửa đỏ bừng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng người rậm rạp, là quân đội, xem màu sắc chiến bào trên người bọn họ, hình như là quân Hán, nhưng quân Hán vì sao phải cướp sạch huyện ấp?

- Hình như là Lưu Bang lão nhân.

Thanh niên bận áo thợ săn nói:

- Bọn họ cướp huyện ấp.

- Này là sao?

Tiểu nương quyến rũ nói:

- Lưu Bang lão nhân không phải luôn luôn tự xưng là nhân nghĩa sao, lần này hắn như thế nào lại kéo ngụy trang trên mặt xuống? Chỉ có điều dân chúng lại gặp phải tai ách a.

- Việc này nhất định có ẩn tình, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Tú sĩ áo trắng khoát tay áo, lập tức lại nói:

- Tuy nhiên, chúng ta tạm thời không cần để ý tới việc này, vẫn là khẩn trương hồi bảo đi.

- Đúng đúng, chúng ta khẩn trương hồi bảo.

Săn trang thanh niên vội hỏi:

- Nhưng ngàn vạn lần đừng để cho Lưu Bang lão nhân nhân cơ hội cướp sạch ổ bảo chúng ta, như thế chúng ta sẽ không còn nơi để đi đâu.

- Đại ca, chúng ta khẩn trương hồi bảo đi.

Tiểu nương quyến rũ dứt lời, lập tức ghìm ngựa xoay người đi.

Tú sĩ áo trắng cùng săn trang thanh niên nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng chuyển đầu ngựa đi theo, theo đường núi về phía một sườn khác, không đến một lát công phu, liền biến mất dưới bầu trời đêm.

.........

Trịnh huyện, huyện ấp.

Ngày xưa coi như là một huyện ấp phồn hoa, nhưng giờ đây đã thành Địa ngục!

Lúc chiều, một đội quân Hán bại binh đi vào thị trấn, bọn họ không giết người, chỉ đoạt lương thực, nhưng khi đêm đến, một chi quân Hán gần một vạn người vọt vào thị trấn, quân Hán này hung ác hơn đám trước rất nhiều, bọn họ không chỉ đuổi giết quân Hán bại binh vào thành lúc trước, một lời không hợp cũng giết luôn dân chúng trong thành!

Ngoại trừ giết người, Hán binh vào thành sau lại đốt phòng ở, nơi nơi đoạt đồ vật này nọ.

So sánh với giết người phóng hỏa, gần ngàn nữ nhân bị cưỡng hiếp, như vậy cũng không quá khiến người ta chú ý, dù sao tại cái thời cổ đại xa xôi này, phong tục vẫn có chút cởi mở, rất nhiều địa phương thậm chí còn giữ lại tập tục thê khách, hơn nữa, Nho gia học thuyết lúc này cũng không có đề xướng cách nói thủ tiết.

Giờ khắc này, toàn bộ huyện ấp đã thành Địa ngục!

- Ác quỷ, các ngươi là ác quỷ!

Một lão nhân ngồi ở trước nhà mình gào khóc.

- Các ngươi đoạt đi nửa túi kê của nhà ta, chúng ta sống như thế nào đây? Lưu Bang, ngươi đáng chết ngàn đao, ba năm miễn thuế kỳ hạn mới đến, không nghĩ ngươi liền phái binh cường đoạt lương phú, ngươi đáng bị ngàn đao phanh thây, ngươi chết không được tử tế...

Cách đó không xa, một tiểu hỏa dáng người đôn hậu đang gào khóc.

Ở trước mặt tiểu hỏa cách đó không xa, một lão ông râu bạc đang nằm trên đất, lão ông đã tức giận đến nói không ra tiếng.

- Đại ca, Nhị ca, các ngươi thấy không? Lưu Bang lão nhân phái binh đem nhà chúng ta đốt sạch, hiện tại bố chồng một nơi đứng cũng không có, ca ca đừng bán mạng cho Lưu Bang lão nhân nữa, dù sao cũng chẳng được hột gạo hay tước vị gì, người trong nhà còn bị hắn bắt nạt, hu hu.

...

Xa xa, một binh lính hùng hổ vọt vào một nhà dân.

Lập tức trong viện liền vang lên tiếng gà bay chó nhảy, tên lính kia vì truy đuổi một nữ nhân, thậm chí nhảy vọt qua ba đạo tường viện, lại có binh lính từ trong viện của tiểu hỏa cường tráng kia ra, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn tiểu hỏa cường tráng một cái, tiểu hỏa nhìn thấy trường kiếm bên hông tên lính, lập tức sợ tới mức câm bặt.

.........

Ngoài Huyện ấp, Điền Hoành nhìn đại hỏa ngút trời bên trong thành, sâu kín thở dài.

Điền Hoành từng là thân vệ của vua, cũng tự nhận là người lòng lang dạ sói, nhưng cho tới hôm nay, hắn mới phát hiện, chính mình so với Hạng Trang cùng Úy Liễu, vẫn là kém xa, Hạng Trang và Úy Liêu thật đúng là ác độc chưa từng thấy!

Tuy nhiên, Điền Hoành cũng thừa nhận, chiêu thức ấy quả thật lợi hại, có thể nói là tuyệt hậu kế!

Gần nhất, thông qua ven đường đốt sát, bắt người cướp của cùng với phát tiết, một vạn năm ngàn tân binh còn sống sót từ Hàm Cốc Quan đại chiến đã hoàn toàn lột xác thành một đám khát máu hổ lang chi binh, sức chiến đấu của chi quân đội này cũng phát sinh thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), đối với Sở quốc sơn cùng thủy tận mà nói, đây chính là trợ lực lớn lao!

Thứ hai, bởi vì Sở quân đều mặc giáp y quân Hán, dân chúng Quan Trung chỉ biết đem nợ máu này ghi tạc trên đầu Lưu Bang.

Kể từ đó, căn cơ của Lưu Bang ở Quan Trung sẽ gặp song trùng tàn phá, thứ nhất, quân Sở qua đi, dân chúng Quan Trung đại bộ phận sẽ ly hương, từ nay về sau quân Hán đã đánh mất kho lúa Quan Trung này, thứ hai, thanh danh Lưu Bang cũng bị thương nặng, dân chúng sẽ không tin quan phủ giải thích, bọn họ chỉ tin tưởng hai mắt của mình!

Vừa có thể luyện binh, lại phá hủy căn cơ Lưu Bang, đây chính là nhất tiễn song điêu a!

Bỗng nhiên, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Điền Hoành quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy Tấn Tương mới nhậm chức hữu Tư Mã Tiên Đăng Doanh, cùng hơn mười kỵ mã vây quanh chạy nhanh đến đây.

- Điền Hoành tướng quân.

Tấn Tương ở trên lưng ngựa hướng Điền Hoành chắp tay vái chào, lại nói:

- Thượng Tướng Quân có lệnh, tả quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, tức khắc binh phát Hàm Dương, không được chậm trễ!

- Tuân lệnh!

Điền Hoành xa hướng đông biên vái chào, lập tức ghìm ngựa chạy đi.

Không đến một lát công phu, trong huyện ấp liền vang lên tiếng kèn tập kết, trong tiếng kèn kéo dài không thôi, các tân binh đã sính đủ hung uy, giải phóng xong thú tính đều vọt tới đường cái, sau khi lão binh tiểu giáo khiển trách cả đội vài câu, lại chuẩn bị xuất phát, nơi này là Trịnh huyện, trạm tiếp theo... Chính là Hàm Dương!