Sở Hán Tranh Bá

Chương 127: Công phá Hàm Cốc Quan

Suýt xảy ra tai nạn chết người, hoành đao của Công Tôn Toại từ phía bên phải trảm tới!

- Tấn Tương huynh đệ, cẩn thận!

Một đao của Công Tôn Toại vừa phá hủy thế kiếm tất sát kia, lại dùng bả vai hất Tấn Tương qua một bên, Tấn Tương tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức rùng mình một cái, tái nhìn tướng Hán phía trước, con ngươi của Tấn Tương đã dữ tợn giống như dã thú!

Ngay sau đó, Tấn Tương rút ra hoành đao, lại đột nhiên tiến lên trước hai bước, một đao hướng Chung Phùng trảm xuống.

Gần như là cùng lúc, Công Tôn Toại cũng quay hoành đao lại, hướng ngực địch nhân đâm tới.

Chung Phùng biết mình tuyệt lộ, lập tức không thèm để ý tới đao thế của Tấn Tương, Công Tôn Toại, mà tay nâng kiếm lên, hướng ngực Công Tôn Toại đâm tới, Chung Phùng không hổ là lão tướng trải qua trăm trận, không hổ là lão binh từ chổ chết đi ra, một khắc cuối cùng vừa rồi, trong đầu vẫn duy trì bình tĩnh như cũ!

Chung Phùng rất rõ ràng, bỏ lỡ cơ hội vừa rồi, còn muốn giết hồng bào tiểu tướng đã không còn cơ hội.

Nhưng, lấy mạng đổi mạng, giết tên phá đám bên trái kia, Chung Phùng vẫn rất tin tưởng, mặc kệ nói như thế nào, trước khi chết nhất định phải đem kẻ kia đệm lưng!

Công Tôn Toại sắc mặt đại biến, đây là... Lấy mạng đổi mạng?

Không đợi Công Tôn Toại suy nghĩ, trọng kiếm của Chung Phùng đã đâm vào ngực hắn, gần như là cùng lúc, hoành đao trong tay Công Tôn Toại cũng đâm vào ngực Chung Phùng, thân hình hai người đồng thời bị kiềm hãm, ánh mắt hung ác nhìn nhau, ngay sau đó, hoành đao của Tấn Tương đã từ trên cao chém xuống.

- Phập

Một tiếng giòn vang, hoành đao của Tấn Tương từ vai trái Chung Phùng chém vào, lại từ sườn phải đi ra.

Khóe miệng Chung Phùng bỗng nhiên nổi lên một nụ cười quỷ dị, lập tức từ vai trái tới sườn phải, toàn bộ nửa thân trên đổ xuống, nơi bị chém ngang hiện rõ trái tim còn đang đập nhẹ, cùng với mỗi một lần đập, sẽ có một cỗ máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên.

- Công Tôn đại ca!

Tấn Tương kêu thảm một tiếng, quay người đỡ thân hình Công Tôn Toại.

Công Tôn Toại sớm đã tuyệt khí bỏ mình, chỉ có điều hai con mắt vẫn trợn lên nhìn chằm chằm phương hướng Hàm Dương như cũ, ánh mắt kia dường như nói hắn không cam lòng, hắn muốn chỉ huy sát nhập Hàm Dương, cướp lấy hang ổ của Lưu Bang, không cam lòng, hắn thật sự là không cam lòng chết như vậy...

- Ngao

Tấn Tương tựa như dã lang bị thương, ngửa mặt lên trời kêu rên thảm thiết.

Gào hai tiếng, Tấn Tương lại nhặt đại ngu mâu lên, sát nhập vào bên trong.

Tấn Tương vẫn còn rất nhỏ, cũng không biết tướng Hán mà mình vừa chém giết chính là đại tướng trấn giữ Hàm Cốc Quan, nếu không, hắn chỉ cần dùng đại ngu mâu đem thủ cấp Chung Phùng treo lên không trung, quân Hán coi thành sẽ binh bại như núi đổ.

Giờ khắc này, Sở Hán hai quân đã ở trên quan tường chiến thành một đoàn, bởi vì lo lắng ngộ sát người một nhà, Nộ Phong doanh cung tiễn thủ ở trên tỉnh lan ngoài quan đã không bắn tên vào nữa.

Lăn cây, lôi thạch tất cả đều biến thành bài trí, chỉ có hướng đông Hàm Cốc Quan, xe công thành cồng kềnh còn đang không ngừng đánh vào cổng thành.

- Hai ba… kéo…hai ba kéo…

Hiệu lệnh không ngừng vang lên.

Xe công thành cuối cùng đã lấy đủ thế, ngay sau đó, năm mươi quân tinh nhuệ đồng thời buông tay, chừng mấy vạn cân trọng mộc đột nhiên hạ xuống, lại hướng về cửa thành đập mạnh, cửa thành lập tức vỡ vụn mở ra.

Ngoài thành, Hãm trận doanh thân khoác trọng giáp, tay cầm hoàn đao đại thuẫn sớm đã chờ lâu.

Gần như là khi cửa thành vừa vỡ nát, hơn một ngàn binh lính Hãm trận doanh cũng đã kêu gào vọt vào thành, quân Hán canh giữ ở trong cửa thành tuy liều chết ngăn cản, nhưng căn bản là ngăn trở không được, không đến một lát công phu, Hãm trận doanh võ tốt liền sát thấu vào thành, dũng mãnh vọt vào quan nội, Hàm Cốc Quan..., rốt cục bị phá!

Phát hiện cửa thành đã bị phá, quân Hán liền biết đại thế đã mất.

Trong quân, cũng không biết là ai đầu tiên gào to một tiếng, xoay người bỏ chạy, lập tức càng ngày càng nhiều quân Hán xoay người gia nhập hàng ngũ đào binh, binh bại như núi đổ, Hàm Cốc Quan… đã thất thủ!

.........

Huỳnh Dương, Lưu Bang hành dinh.

Chu Bột cùng hai vạn đại quân ngày đêm kiêm trình, rốt cục đã đuổi tới Huỳnh Dương cùng Lưu Bang hội hợp.

Khi Chu Bột mang theo Chu Quan Phu vào thành thì Lưu Bang cùng Trần Bình đã đứng ở cửa hành dinh chờ đợi, hành động này đối với Lưu Bang mà nói chỉ là giơ tay nhấc chân, nhưng đối với phụ tử Chu Bột, Chu Quan Phu mà nói chính là vinh dự lớn lao, Chu Bột thấy thế khẩn trương mang theo Chu Quan Phu tiến nhanh tới, sau đó quỳ rạp xuống đất tam hô cửu bái.

Lưu Bang khẩn trương tiến lên đem phụ tử Chu Bột đỡ dậy.

Nói thực ra, ba ngày này, Lưu Bang ở Huỳnh Dương thật đúng là sống một ngày bằng một năm!

Từ khi Lã Đài mang theo bốn vạn đại quân đi đường vòng tới Nam Dương, Huỳnh Dương chỉ còn lại không đến tám ngàn quân, trong đó hơn hai ngàn là thương binh, bốn phía Ngao Thương, Kinh ấp, Tác ấp, Quảng Võ còn có đại Lương, tất cả đều là Lương quân Bành Việt, nếu Bành Việt nổi lên dị tâm, Lưu Bang hắn là chắc chết không thể nghi ngờ.

Thẳng đến khi Chu Bột mang theo hai vạn tinh binh đuổi tới Huỳnh Dương, Lưu Bang mới an tâm trở lại.

Đại quân Chu Bột tới rồi, thì mười vạn đại quân đến sau cũng không xa, có hơn mười vạn đại quân, Lưu Bang sẽ không lo lắng như trước nữa.

Lưu Bang nâng phụ tử Chu Bột dậy, vội vàng nói:

- Chu Bột tướng quân, đại quân đến sau khi nào thì có thể đuổi tới?

Chu Bột chắp tay vái chào, cung kính đáp:

- Đại quân đang ở Liễu ấp, phải qua hai ngày nữa mới có thể đuổi tới.

- Còn muốn hai ngày?

Lưu Bang nhíu mày, lập tức lại đem ánh mắt hướng về phía Trần Bình.

Trần Bình suy nghĩ một chút, lúc này nói:

- Đại vương, không thể đợi nữa, lập tức tấn công Hổ Lao quan!

- Ừ.

Lưu Bang gật đầu, lập tức lôi kéo Chu Bột nói:

- Chu Bột tướng quân, còn phải vất vả ngươi dẫn đại quân theo quả nhân tấn công Hổ Lao quan, được không?

Chu Bột khẩn trương quỳ một gối xuống, ngang nhiên nói:

- Thần tuân lệnh.

Lưu Bang lại đem Chu Bột nâng dậy, lại nói:

- Đúng rồi, đồ quân nhu của Lương vương còn tại Ngao Thương, đừng quên phái binh hướng Lương vương mượn một ít thang, tỉnh lan, còn có xe bắn đá đến.

- Vâng!

Chu Bột ầm ầm đồng ý, lập tức mang theo Chu Quan Phu lĩnh mệnh đi.

Nhìn theo bóng dáng phụ tử Chu Bột đi xa, Lưu Bang không khỏi thở dài, lo lắng hừng hực nói:

- Ba ngày, đã suốt ba ngày, Tam quận và Hàm Cốc Quan cũng không biết thế nào rồi?

Trần Bình khuyên nhủ:

- Đại vương yên tâm, Hàm Cốc Quan có Chung Phùng tướng quân trấn thủ, hẳn là không có việc gì.

Lưu Bang lắc đầu, lại nói:

- Chỉ cần Hàm Cốc Quan không có thất thủ, Quan Trung không có việc gì, nhưng tam quận chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng, Lã Trạch thật vất vả mới đem tam quận cai quản đâu ra đấy, không nghĩ chỉ trong chốc lát liền bị hủy hoại, đáng tiếc a! Còn nữa, quả nhân lần này mang theo đại quân trở về tam quận

, lần sau còn muốn mang theo đại quân đi Tề địa, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Trần Bình im lặng, thật sự là như thế, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, còn muốn tìm cơ hội giải quyết uy hiếp từ Hàn Tín, đích xác không dễ dàng như vậy, tuy nói Trương Lương đem Lý Tả Xa, Quán Anh cùng với Phó Khoan dưới trướng Hàn Tín đều điều đi rồi, Tào Tham cùng Vương Lăng cũng đều là tâm phúc của Hán Vương, nhưng sự tình tương lai ai biết được?

Tào Tham, Vương Lăng lâu không gần Hán Vương, có lẽ sẽ sinh ra tâm tư khác.

Nếu Tào Tham, Vương Lăng không thay đổi, ai có thể cam đoan không có người tài ba sẵn sàng góp sức cho Hàn Tín?

Bằng tâm mà nói, thế lực Hàn Tín hiện tại hoàn toàn không dưới Hán Vương a, nhân khẩu Tề địa hơn Quan Trung, Ba Thục rất nhiều, binh lực Tề quốc đã muốn vượt qua Hán quốc, Tề vương hiện tại thiếu chính là một mưu sĩ, nếu lúc trước Hàn Tín có thể trọng dụng Phạm Dương Khoái Triệt, thì thế cục hôm nay đến tột cùng là như thế nào, chỉ sợ cũng rất khó nói.

.........

Lâm Truy, đại thành.

Hàn Tín đang cùng Tướng quốc Vương Lăng tuần tra phường thị mới xây dựng.

Lâm Truy bị Hạng Trang đốt, hơn một ngàn gian hàng, kho hàng,

xưởng, trên trăm phường thị cùng với mấy vạn nhà dân tất cả đều bị đốt thành tro, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, tuy nhiên Vương Lăng quả nhiên không phụ lòng người, ngắn ngủn không đến hai tháng, nguyên bản đại thành bị hỏa đốt trước mắt gần như đã sửa chữa, đổi mới hoàn toàn.

Phóng nhãn nhìn lại, một loạt các cửa hàng, kho hàng đã khai trương lần nữa, các nhà xưởng cũng một lần nữa bận rộn lên.

Thành nhỏ lân cận, mấy phường thị cũng khôi phục cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa, bên trong thành, mấy vạn gian nhà dân một lần nữa xây dựng xong, toàn bộ Lâm Truy thành liền khôi phục cảnh tượng hưng thịnh ngày xưa.

Tuy nhiên, trên mặt Hàn Tín không có nhiều vẻ vui sướng lắm

Trên thực tế, Hàn Tín lúc này còn đang buồn bực, Trương Lương mượn danh nghĩa Hán Vương, đem Phó Khoan cùng hai vạn tinh binh điều tới tam quận còn chưa tính, bởi vì hai vạn quân này là lão binh từ Quan Trung, nguyên bản chính là bộ khúc của Hán Vương, nhưng Trương Lương đem Quán Anh cùng gần chín ngàn quân cũng điều đi lại khiến Hàn Tín có chút căm tức, gần chín ngàn quân này là Hàn Tín hắn gầy dựng lên.

Hàn Tín đúng là thật thà chất phác, hắn không bao giờ nghĩ tới, nếu không có Hán Vương Lưu Bang âm thầm bày mưu đặt kế, cho Trương Lương mượn mười lá gan, hắn cũng không dám đem Phó Khoan, Quán Anh hai lộ đại quân điều đi, tuy nhiên chuyện này cũng không có thể trách Hàn Tín ngốc, Lưu Bang thật sự là một tên phố phường vô lại, rất biết cách lung lạc lòng người, lúc trước cởi áo mặc cho y, hết tám phần là diễn trò.

Nhưng đối với Hàn Tín mà nói, y vĩnh viễn không bao giờ quên được ân đức đó. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Nhớ ngày đó, Hàn Tín hắn cực kỳ nghèo túng, buồn bực thất bại, là cái tiểu nhân vật không ai biết, cũng chỉ có Lưu Bang thấy hắn có tài, lần đầu gặp lại, Lưu Bang liền cởi áo lông cừu trên mình xuống mặc cho Hàn Tín, còn đem mỹ thực trước mặt mình tặng cho hắn ăn, cuối cùng đưa hắn lên làm đại tướng, đây là ân đức lớn bậc nào?

Hàn Tín đang lúc buồn bực không vui, chợ bán thức ăn phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, nghe loáng thoáng dường như có người la hét:

- Buông ra, các ngươi buông ta ra, ta muốn gặp Tề vương, ta muốn gặp Tề vương! Không thấy mặt Tề vương, Lâu Kính ta chết không nhắm mắt, Lâu Kính ta chết không nhắm mắt a….