Kỷ Sơ Hạ thật không ngờ lại gặp chủ tịch của Tần thị ở đây. Tình cảnh mấy tháng qua làm cậu hiểu rõ, nếu đúng là Đông Hoàng chỉnh cậu thì người đàn ông trước mắt này không tránh khỏi có liên quan, mà cậu lại không hề có năng lực phản kháng.

Cùng vào với Tần Ý còn có hai vệ sĩ, Tần Ý được mời ngồi xuống, ngay cả quan lớn là cục trưởng Lương cũng rất khách sáo với hắn. Mặc dù ngoài miệng vị cục trưởng Lương này quản lý bộ phận phê duyệt các bộ phim điện ảnh, các công ty điện ảnh lớn nhỏ đều phải nịnh nọt ông ta, nhưng nói trắng ra thì ông ta cũng chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, thật sự không phải là quan lớn như trong miệng Lý Khâu Cần.

Tần Ý nắm quyền một tập đoàn lớn như vậy, có quan to hiển quý nào mà không biết, cấp bậc như của cục trưởng Lương không đáng để hắn quan tâm. Nhà họ Tần không phải chỉ làm kinh doanh, ông chú – em trai của ông nội Tần Ý – là người trong giới chính trị, trong dòng đó có mấy người làm đến chức rất lớn, hai chi luôn hỗ trợ lẫn nhau nên nhà họ Tần mới có sự nghiệp to lớn như vậy.

Ngụy tổng đứng lên đích thân rót rượu cho Tần Ý và cục trưởng Lương, là ông ta mời Tần Ý đến, chủ yếu là để dựa hơi, chỉ cần cục trưởng Lương đánh giá cao ông ta, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn một chút.

Khu resort này cũng là sản nghiệp của Tần thị, vì có một cái hồ nhân tạo rất lớn, đôi khi Tần Ý sẽ đến đây câu cá, Ngụy tổng mời khách ở đây, vừa khéo gặp phải Tần Ý, liền cố hết sức mời hắn ngồi lại uống vài ly.

Ngụy tổng chỉ là một ông chủ nhỏ có tiền, trước kia mở vườn trà, sau đó vì trà có chất lượng tốt, lọt vào mắt giới thượng lưu, liền như vậy phất lên. Hai hăm nay, ông ta thấy đầu tư phim ảnh kiếm tiền rất nhanh nên cũng muốn đầu tư thêm lĩnh vực phim ảnh này.

Khi còn sống, ông nội của Tần Ý chỉ uống trà ở nhà trồng, Tần Ý tự tay đến vườn trà giúp ông nội chọn lá trà vài lần, vì thế có quen biết Ngụy tổng, thế nên hôm nay hắn mới nể mặt đối phương.

Tần Ý uống một ly, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, cho dù hắn chỉ ngồi đó không nói tiếng nào, khí chất quý công tử xuất chúng vẫn làm hắn có vẻ không thích hợp với những người ở đây, theo bản năng không có nhiều người dám mời rượu hắn, cho nên mấy tiểu minh tinh, người mẫu dù có tâm tư cũng không dám tiến đến.

Ngụy tổng càng biết Tần Ý không thích mấy người bừa bãi, cố đè nén không sắp xếp người ngồi bên cạnh hắn.

Mà lúc này Kỷ Sơ Hạ như đang ngồi trên chông, không biết cậu đã uống bao nhiêu rượu. Từ lúc bắt đầu, cục trưởng Lương bên cạnh đã đặt tay lên đầu gối cậu, gương mặt đứng đắn, ăn nói đàng hoàng chứng tỏ ông ta cũng là người có học, nhưng bàn tay dưới bàn lại làm những trò bẩn thỉu khiến người ta khó mở miệng.

Lúc bàn tay mập mạp trên đùi dần dần vuốt ve hướng lên trên, Kỷ Sơ Hạ đứng bật dậy, vì động tác quá mạnh làm đổ ly rượu trước mặt, tất cả mọi người vốn đang trò chuyện vui vẻ lập tức ngừng lại, ánh mắt tập trung trên người cậu. Ý cười trên mặt cục trưởng Lương nhạt đi, vẻ mặt của Ngụy tổng càng khó coi, cái ly trong tay hơi run lên, Tần Ý cũng dời tầm mắt về phía Kỷ Sơ Hạ.

Lúc này cậu vô cùng lúng túng, cắn chặt môi khom lưng giải thích với cục trưởng Lương: “Thật xin lỗi, tôi uống nhiều quá, muốn đi toilet một lát, thật ngại quá.”

Cục trưởng Lương có vẻ bớt giận, phất phất tay.

Kỷ Sơ Hạ gần như là chạy trốn ra khỏi phòng.

Chất cồn trong rượu rốt cuộc xông lên đầu, cậu nôn khan một trận trong toilet, sau đó trượt ngồi xuống đất, nhắm mắt kề trán vào đá hoa cương lạnh như băng trên bồn rửa mặt, cậu mệt mỏi đến cực điểm.

Lần trước khi lão cha đến nhà đòi tiền trả nợ, cậu cũng không bất lực như vậy.

Di động rung lên một cái, là tin nhắn của Kỷ Thu Vũ: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”

Kỷ Sơ Hạ nắm chặt điện thoại, bấm từng chữ trả lời: “Anh sẽ nhanh quay lại, đừng lo lắng.”

Cậu chống bồn rửa tay đứng lên, mở nước máy lạnh buốt rửa mặt, rốt cuộc đầu óc lộn xộn cũng tỉnh táo lại một ít. Ý nghĩ lui bước tan thành mây khói khi nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Thu Vũ, cậu  không thể lùi bước, em cậu vẫn đang cần số tiền kia cứu mạng, cậu phải kiên trì.

Quay trở lại phòng, người trên bàn vẫn cụng ly cạn chén như trước, Kỷ Sơ Hạ ngồi xuống cạnh cục trưởng Lương, rót cho ông ta một ly rượu, nhận lỗi lần nữa.

Cục trưởng Lương vui vẻ nhận lấy, còn vỗ vỗ lưng Kỷ Sơ Hạ: “Đi kính chủ tịch Tần một ly đi.”

Kỷ Sơ Hạ không ngờ ông ta lại yêu cầu như vậy, nhưng cậu cũng không dám từ chối. Tần Ý ngồi cách xa cậu nhất, Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ, cầm ly rượu đi đến bên cạnh Tần Ý.

“Chủ tịch Tần… Ly rượu này kính ngài, tôi có làm gì không đúng để ngài mất hứng, mong ngài thông cảm, ngài đại nhân đại lượng, một kẻ nhỏ nhoi như tôi không đáng để ngài so đo.”

Kỷ Sơ Hạ khom lưng nhỏ giọng nhận lỗi, tư thế thấp đến cực điểm, cậu vốn không cần nói gì cả, chỉ có bản thận cậu biết, trong câu nói của cậu có oán hận. Nếu không phải do người đàn ông trước mặt, cậu làm sao sẽ suy bại đến thảm cảnh này.

Tần Ý không nhúc nhích, ánh mắt không thèm để ý hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì. Kỷ Sơ Hạ rũ mắt, không dám nhìn thẳng hắn, vì khom lưng mà cơ thể cứng ngắt, Tần Ý không nói câu nào cậu cũng không dám cử động, tay phải vẫn duy trì động tác cầm ly rượu.

Phỏng chừng qua nửa phút, tất cả mọi người dừng đùa giỡn, không ai lên tiếng nhìn qua hai người.

Mồ hôi trên trán Kỷ Sơ Hạ chậm rãi chảy xuống, rượu trong ly quá đầy làm tay cậu hơi run rẩy, Kỷ Sơ Hạ đè nén men say dường như lại xông lên đầu. Lúc này đầu óc cậu không được tỉnh táo, choáng váng hoa mắt, rốt cuộc cơ thể không chịu nổi lung lay về phía trước, rượu trong ly sánh ra, hơn phân nửa văng trúng người Tần Ý.

Một tiếng loảng xoảng vang lên, là tiếng ly rượu vỡ nát. Kỷ Sơ Hạ gần như không có sức đánh trả, nháy mắt đã bị vệ sĩ của Tần Ý một trái một phải giữ chặt cánh tay đè xuống bàn.

Nửa bên mặt bị đè xuống bàn, bị rượu đổ làm ướt cả mặt, cậu theo bản năng giãy dụa, lại hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Cuối cùng Tần Ý cũng đứng lên, Kỷ Sơ Hạ bị đè trên bàn dùng sức nâng mắt, chống lại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn, trong nháy mắt đó cậu nhìn thấy rất rõ tia chán ghét và khinh thường không thèm che dấu trong mắt đối phương.

“Tôi còn có việc, đi trước, xin lỗi không thể tiếp tục, bữa hôm nay tôi mời.”

Tần Ý nói xong liền nhanh chóng bước ra ngoài, không ai dám ngăn cản hắn, mà vệ sĩ đang đè chặt Kỷ Sơ Hạ cuối cùng cũng buông cậu ra.

Kỷ Sơ Hạ chật vật ngã xuống đất, sau vài giây thất thần, cậu nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, rốt cuộc không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, chạy ra khỏi phòng.

Từ khu nghĩ dưỡng đi ra, trời đã nhá nhem tối, Kỷ Sơ Hạ ngồi xổm ven đường, hai tay che mặt, nước mắt theo kẻ tay không tiếng động rơi xuống.

Cậu đã từng tuyệt vọng như vậy một lần, vào một đêm mưa rất nhiều năm về trước. Lúc đó mẹ nắm tay cậu băng qua đường lớn, bị một chiếc xe chạy ngược chiều với tốc độ cao đâm trúng, ngay thời khắc nguy hiểm, bà dùng sức đẩy cậu văng ra ven đường, mà sau khi người lái xe đầy mùi rượu kia bước xuống kiểm tra, phát hiện mẹ cậu vẫn còn một hơi tàn, như phát điên mà lái xe cán qua người mẹ cậu một lần nữa, sau đó mới rời đi. Kỷ Sơ Hạ chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn, hoàn toàn bất lực, lúc ấy cậu mới bảy tuổi.

Cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong đêm khuya suốt nhiều năm lại lần nữa hiện lên trong đầu Kỷ Sơ Hạ, cậu ngơ ngơ ngác ngác đứng lên, bước về phía đường lớn.

Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên, Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại, ánh đèn chói mắt làm cậu theo bản năng giơ tay hơi che mắt, trong lúc hoảng hốt, cậu nhận ra chiếc xe đang chạy đến hình như là một chiếc Maybach.

Có tiền thật tốt, Kỷ Sơ Hạ nghĩ như vậy, cậu vẫn đứng ở đó, dựa vào chút lý trí còn sót lại tự hỏi, nếu hôm nay cậu chết ở đây, tiền bồi thường có đủ để Kỷ Thu Vũ làm phẫu thuật hay không?!

Trên mặt đất xuất hiện vết phanh xe, vào giây phút cuối cùng, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ lấy lại tinh thần muốn tránh đi, nhưng đã muộn một bước, đầu xe đã đâm vào bên chân vừa mới bị thương của cậu.