Tiến trình quay phim sắp kết thúc, nhiều nhất thêm một tuần nữa là có thể hơ khô thẻ tre.

*Hơ khô thẻ tre: có ý hoàn thành một tác phẩm, hồi xưa người ta viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực.

Hôm nay đoàn làm phim quay ngoại cảnh ở bờ sông, là phân đoạn đấu pháp thuật, Kỷ Sơ Hạ làm động tác như phát ra chiêu thức, tay áo tung bay, diễn thiếu niên thiên sư tự tin và mạnh mẽ vô cùng nhuần nhuyễn.

Trên đường Kỷ Sơ Hạ đi trang điểm lại, bỗng một người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự bước đến, rất khách sáo nói với cậu: “Ông chủ của chúng tôi muốn mời cậu đến trò chuyện vài câu.”

Kỷ Sơ Hạ kinh ngạc nhìn theo tầm mắt của đối phương, liền thấy đường lớn đối diện có một chiếc Maybach đậu dưới tàng cây cổ thụ – Chính là chiếc xe lần trước đụng phải cậu.

Đã tìm tới cửa thì nhất định không tránh được, Kỷ Sơ Hạ nói một tiếng với đạo diễn là Đặng Thiên Nghiệp rồi đi qua.

Thật ra Tần Ý đã tới một tiếng rồi, hắn ngồi trong xe nhìn Kỷ Sơ Hạ quay xong cảnh đó rồi mới bảo trợ lý gọi người tới.

Sau khi lên xe, Kỷ Sơ Hạ hơi thấp thỏm trong lòng, cậu đoán chắc chắn Tần Ý đến vì chuyện của Tần Tranh, nhưng lại không rõ rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Bộ phim sắp kết thúc, cậu không muốn có thêm bất cứ phiền phức gì.

“Chủ tịch Tần gọi tôi đến đây có chuyện gì?”

Tần Ý quay đầu lại nhìn cậu thật sâu, Kỷ Sơ Hạ thản nhiên chống lại tầm mắt của hắn.

“A Tranh đầu tư bộ phim này của cậu, đã ký hợp đồng và chuyển tiền qua, tôi cũng không thể lại ngăn cản. Đây là lần đầu tiên nó muốn làm việc đàng hoàng kiếm tiền, tuy là do cậu. Tôi hy vọng cậu có thể chú tâm quay cho tốt, đừng lãng phí tâm ý của nó.”

Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, tuy cách nói của Tần Ý vẫn cao cao tại thượng như trước, nhưng không phải tìm cậu gây phiền phức vẫn là chuyện ngoài dự kiến của cậu.

“Đây là công việc của tôi, cần phải chú tâm là chuyện đương nhiên, chủ tịch Tần lo lắng quá rồi.”

“Hy vọng sau khi xong việc này cậu có thể cách A Tranh xa một chút.”

Loại cảm giác bị người khác căm thù và khinh thường thật sự khiến người ta khó chịu, nhưng Kỷ Sơ Hạ vẫn rất sáng suốt lựa chọn theo ý hắn: “Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không chủ động làm phiền Tần nhị thiếu bất cứ chuyện gì.”

Tần Ý gật đầu, im lặng không nói gì, trong lúc nhất thời hai người đều không lên tiếng.

Tầm mắt Tần Ý dời ra ngoài cửa sổ, con đường bị tuyết phủ trắng thật vắng vẻ tiêu điều, ngay cả người đi đường cũng ít đến đáng thương.

Bóng dáng Kỷ Sơ Hạ chạy trốn trong tuyết mấy phút trước bất ngờ hiện lên trong đầu hắn, Tần Ý nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Kỷ Sơ Hạ hơi khó hiểu, đoán không ra rốt cuộc Tần Ý đang nghĩ cái gì. Cậu thầm nghĩ chắc là hắn không còn gì muốn nói bèn quyết định xuống xe, đột nhiên chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

“Kỷ Sơ Hạ! Chủ con mèo mà cậu nhặt được đã tìm đến, người ta nói muốn gặp cậu để cám ơn, cậu có thời gian đến đây không?”

Đã qua mấy ngày, Kỷ Sơ Hạ sắp quên mất việc này: “Có người tìm là tốt rồi, không cần cám ơn. Tôi còn phải quay phim, bây giờ không có thời gian đến đó đâu.”

Cậu vừa nói vừa ra dấu tạm biệt với Tần Ý, tỏ vẻ cậu phải xuống xe, sau đó lập tức xuống xe đóng cửa lại. Tần Ý nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, ngừng trong chốc lát rồi mới bảo tài xế: “Đi thôi.”

Tiểu Diệp ở đầu dây bên kia hấp tấp nói: “Không được, người ta rất có thành ý, nói nhất định phải cám ơn cậu. Cô ấy hỏi chừng nào thì cậu có thời gian, đến lúc đó cô ấy lại đến.”

“Vậy ngày mai đi, giờ cơm tối mai tôi sẽ đến cửa hàng của cậu.”

“Được, để tôi nói với cô ấy.”

Tối đó, sau khi quay phim xong về nhà, Kỷ Thu Vũ mặt mày hưng phấn báo cho Kỷ Sơ Hạ biết, cô đã tìm được một công việc. Hôm nay lúc cô bé đến công viên nhỏ gần nhà vẽ cây cối, có một bé trai khoảng bảy, tám tuổi đến xem, Kỷ Thu Vũ liền tùy tiện dạy bé. Sau đó chị gái của cậu bé kia đến, hỏi Kỷ Thu Vũ có đồng ý làm giáo viên dạy vẽ cho cậu bé đó không, thù lao tính theo giờ.

“Chị ấy nói một giờ ba trăm, nếu có thời gian, mỗi ngày sau giờ trưa sẽ dạy hai tiếng, chị ấy sẽ bảo tài xế lái xe đến đón em.”

Kỷ Sơ Hạ nghe xong cảm thấy không đáng tin. Dù Kỷ Thu Vũ vẽ không tệ, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ có thể dạy cho người ta, hơn nữa lương cao như vậy, vừa nghe liền biết đối phương là người có tiền, sao lại coi trọng Kỷ Thu Vũ. Hay là gặp kẻ lừa đảo gì đó?!

“Sao có thể, chị ấy rất dịu dàng và xinh đẹp, chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo.”

“Em vừa mới phẫu thuật xong, không được để cơ thể quá mệt nhọc. Anh còn tiền, đợi đến tháng chín sẽ cho em đi học, chuyện kiếm tiền không cần em quan tâm.”

Kỷ Thu Vũ hơi thất vọng: “Em cũng muốn tự mình kiếm tiền. Mỗi ngày chỉ hai tiếng, sẽ không mệt đâu, anh suy nghĩ thêm một chút đi mà.”

Kỷ Sơ Hạ vỗ vỗ đầu cô bé, vẫn không đồng ý.

Gần tối hôm sau, Kỷ Sơ Hạ đúng hẹn đi đến cửa hàng thú cưng, chủ của con mèo kia đã đến, đang ôm mèo con trò chuyện với Tiểu Diệp.

Kỷ Sơ Hạ vừa vào cửa, Tiểu Diệp liền gọi cậu: “Sơ Hạ, đến đây!”

Người kia cũng cười, giơ tay ra nói: “Xin chào, tôi tên là Dương Vãn Thanh, cám ơn cậu đã giúp tôi tìm được con mèo.”

“Không cần cám ơn đâu ạ, nhấc tay chi lao mà thôi.” Kỷ Sơ Hạ cũng cười bắt tay với cô.

*Nhấc tay chi lao: chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay.

Cô gái trước mặt hẳn là lớn hơn cậu vài tuổi, gương mặt tinh xảo, dịu dàng đoan trang, vừa nhìn liền biết đây là một tiểu thư khuê các xuất thân rất tốt.

Con mèo trong tay cô nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ liền nhào vào lòng cậu, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được vuốt ve bé mèo kia, Dương Vãn Thanh cười khẽ: “Nó rất thích cậu.”

Kỷ Sơ Hạ gật đầu, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, mèo con càng thêm xinh đẹp cao quý, cậu cũng rất thích nó.

Dương Vãn Thanh cầm một tờ chi phiếu đưa cho cậu: “Đây là năm vạn, trên thông báo tìm mèo lạc có ghi rõ thù lao, hẳn là nên đưa cho cậu, thật sự rất cám ơn cậu.”

Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu, quá nhiều tiền, tôi cũng không làm gì mà, chỉ vừa khéo gặp được nó mà thôi.”

Dương Vãn Thanh kiên trì đưa, Kỷ Sơ Hạ không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Tiểu Diệp dàn xếp: “Sơ Hạ, cậu lấy năm trăm tệ tượng trưng đi, vừa lúc mời tôi uống nước, thế nào?”

“Tôi đi mua cho, lúc đến tôi có thấy một quán nước trái cây ở đầu đường.” Dương Vãn Thanh thấy Kỷ Sơ Hạ thật sự không muốn lấy tiền liền thôi, tuy rằng cô vẫn còn băn khoăn.

Dương Vãn Thanh nhiệt tình như vậy, Kỷ Sơ Hạ cũng không từ chối nữa, cười cười đồng ý. Cô vừa đi, Tiểu Diệp liền cầm lấy sổ tay cười hì hì nói: “Cậu nhìn nè, tôi vừa xin chữ ký của chị ấy.”

“Cậu xin chữ ký người ta làm gì?”

“Cậu không biết hả? Chị ấy chính là nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng lại đặc biệt xinh đẹp, là một người rất thành công trong giới thời trang, uổng công cậu cũng là người lăn lộn trong giới giải trí.”

“Tôi thật sự không biết.” Kỷ Sơ Hạ nghĩ thầm, khó trách Dương Vãn Thanh có khí chất như vậy, thì ra là nhà tiết kế.

“Còn nữa, chị ấy chính là vợ sắp cưới của ông chủ tập đoàn Tần thị, hôn nhân gia tộc môn đăng hộ đối nha.”

“Chuyện này mà cậu cũng biết hả?”

Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ, Dương Vãn Thanh dịu dàng xinh đẹp như vậy, Tần Ý như ngọn núi băng làm sao xứng? Hơi đáng tiếc.

“Tui là fan của boss Tần, tuổi trẻ đẹp trai lại nhiều tiền, cậu biết có bao nhiêu người muốn gả cho anh ta không? Thế nhưng vợ sắp cưới của người ta vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh như vậy, mọi người cũng chịu thua.”

“Con gái học cái gì không học, lại học theo người ta hoa si thiếu gia nhà giàu, cậu có biết bên trong bọn họ rốt cuộc là cái dạng gì không?”

Kỷ Sơ Hạ nghiêm trang chững chạc dạy bảo, Tiểu Diệp lại khịt mũi khinh bỉ: “Cậu chính là hâm mộ ghen tỵ người ta mà thôi.”