“Ca, ngươi thành thật nói cho ta, đối tượng *** tưởng tượng đầu tiên của ngươi rốt cuộc là ai?” Thừa dịp lúc mọi người không chú ý, Sở Thiên Ngọc kéo ca ca qua một góc của đại sảnh bắt đầu bức cung.

“Không… Không có, chỉ là một ngôi sao điện ảnh thôi mà, không có quan trọng, chuyện trước kia lâu như vậy, ta sớm đã quên.” Sở Thận Chi nhún nhún vai, cố tình nói lờ đi.

“Oh, thật như vậy sao?” Sở Thiên Ngọc có chút nheo mắt.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Định hù ta sao!” Hung hăng trên đầu ca ca thưởng một cái bốp! “Nếu như chỉ là một ngôi sao điện ảnh, ngươi sao còn đặc biệt chạy đến nước Mỹ tìm cha sứ xưng tội a? Mau thành thật cho ta!”

“Thật là ngôi sao điện ảnh a, mặc kệ ngươi tiếp tục hỏi như thế nào, ta cũng không có đáp án thứ hai.” Sở Thận Chi đáp án thực sự vốn là đánh chết cũng không khai, chuyện mất thể diện như vậy, hắn chết cũng không nói!

“Ngươi nếu thật sự không nói, ta liền — ”

“Thận Chi, Thiên Ngọc, nguyên lai các ngươi trốn ở chỗ này a, hại ta tìm nãy giờ.” Lý Sa tay kéo một vị nam tử anh tuấn đẹp trai, tươi cười đi tới, “Lâm tiên sinh, hai vị này chính là hai vị công tử của Doanh nghiệp Sở thị nổi danh lừng lẫy Đài Loan mà ngươi vẫn muốn gặp, Tổng tài Sở Thận Chi cùng em trai của hắn Sở Thiên Ngọc. Thận Chi, Thiên Ngọc, cho phép ta giới thiệu một chút, vị này chính là Tổng tài Lâm Trí Viễn, công tử của tập đoàn Hoàng Gia, tập đoàn Malaysia nổi tiếng từ xa đến.”

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Lâm Trí Viễn vươn tay cùng Sở Thiên Ngọc trọng trọng nắm.”Ta tới dường như không phải lúc, lệnh huynh thoạt nhìn tựa hồ không thoải mái.”

“Ca ca?” Sở Thiên Ngọc nghe vậy bất ngờ phát hiện sắc mặt Sở Thận Chi dị thường trắng bệch, môi mím chặt, thân thể hơi có chút run rẩy, không khỏi lo lắng kéo hắn vào trong lòng.”Ca ca, ngươi sao rồi? Nơi nào không thoải mái?”

“Thận Chi, ngươi không sao chứ?” Lý Sa cũng lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, ta không có việc gì, có thể là vừa rồi uống hơi nhiều rượu, Ngọc nhi, Lý Sa, các ngươi đừng lo lắng.” Sở Thận Chi trong lòng đệ đệ nhẹ nhàng xoay người, nhìn về nam tử mỉm cười trước mắt, “Lâm tổng tài, thật xấu hổ, đã khiến ngươi chê cười.”

“Đâu có, gia phụ đối với Sở tổng tài luôn ca ngợi, có thể cùng Sở tổng tài gặp mặt vẫn là tâm nguyện nhiều năm của hai phụ tử chúng ta a.” Ý vị thâm trường mà nhìn Sở Thận Chi, Lâm Trí Viễn tiếp tục cười cười nói, “Hai huynh đệ các ngươi thoạt nhìn cảm tình thật tốt, ta là con trai độc nhất trong nhà, tương đương tuổi của ngươi, nguyện vọng từ nhỏ chính là hy vọng có thể có một lệnh đệ thật là tốt như vậy.”

“Thật sự? Vật thật là đáng tiếc rồi, đáng tiếc chuyện được làm huynh đệ này cũng phải xem duyên phận, ta thấy ngài không nên cưỡng cầu.” Sở Thận Chi thu hồi tươi cười, lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, ta cũng cảm giác như vậy. Loại quan hệ huyết nguyên (ruột thịt) này vốn là chuyện kì diệu nhất trên đời, vốn là một loại ràng buộc mặc kệ bất luận kẻ nào dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không có cách nào chặt đứt, ngươi nói đúng không? Sở tổng tài.”

Nhạy cảm mà cảm giác được hào khí có chút biến hóa nho nhỏ, Sở Thiên Ngọc thần sắc thu lại, quyết định thật nhanh, cũng không sợ đắc tội với người khác, liền ôm ca ca hướng ra phía ngoài, “Ca ca, chúng ta đi thôi. Xin lỗi không thể tiếp hai vị được rồi, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện.”

“Thiên Ngọc, ngươi –” Lý Sa xấu hổ mà xoay người, đối Lâm Trí Viễn cười cười xin lỗi, “Lâm tổng tài, xin lỗi, đứa nhỏ này từ nhỏ bị ca ca hắn nuông chiều đến hư. Hôm nào ta làm bên phía đông, nhất định cho hai huynh đệ bọn họ cùng ngươi hảo hảo uống vài chén tạ lỗi.”

“Lý Sa tiểu thư, không sao, còn nhiều thời gian, cũng không nhất thời nóng lòng, bất quá… Ta tin ta cùng hai huynh đệ bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.” Lâm Trí Viễn không biết vì sao, bình tĩnh mà khẳng định như thế.

Trong một tòa biệt thự trên núi Dương Minh, ngọn đèn dầu lay động. Trên bàn cơm náo nhiệt, bầu không khí đặc biệt ấm áp.

“Thận Chi, ngươi ít khi trở về, nên ăn nhiều một chút a, cháo hạt sen bách hợp này là đích thân mẹ nấu, coi chừng nóng.” Lâm Bình Bình ân cần giúp Sở Thận Chi múc một chén.

“Mẹ, cám ơn.” Sở Thận Chi hướng mẹ kế thân thiết khẽ cười, “Ngọc nhi, đến, chén này ngươi uống trước.”

“Thận Chi, đây là ta múc cho ngươi, ngươi uống nhanh. Đệ đệ ngươi nhanh chân nhanh tay tự mình múc được, ngươi đừng quan tâm hắn.” Lâm Bình Bình hung hăng trừng mắt liếc Sở Thiên Ngọc một cái.

Sở Thiên Ngọc đối với hành động bất công của mẹ hắn đã sớm tập mãi thành quen rồi, nghe vậy cũng không tức giận, cũng chỉ là lẳng lặng ngồi, dù sao tự nhiên sẽ có người giúp hắn hết giận.

“Mẹ, sao ngươi có thể ngược đãi Ngọc nhi như vậy? Ngọc nhi bây giờ còn đang phát triển, ngươi không hảo hảo chiếu cố hắn, hoàn lại đối với hắn châm chọc khiêu khích như vậy, đây là hành vi của người làm mẹ sao? Ngọc nhi, ngươi đừng để ý mẹ, thừa dịp cháo còn nóng mau nhanh uống, không cần nói, ca ca sẽ giúp ngươi múc oh.” Sở Thận Chi thương yêu nhìn bảo bối đệ đệ của hắn.

“Ca ca, cũng là ngươi đối với ta tốt nhất.” Sở Thiên Ngọc một bên cúi đầu uống cháo, một bên nhìn về phía mẹ sắc mặt xanh mét, trong ngoài không phải người, không khỏi âm thầm bật cười.

“Được rồi, hai huynh đệ các ngươi cũng đừng giận mẹ ngươi. Nàng cả ngày ngóng trông hai người các ngươi trở về, các ngươi hoàn lại đối với nàng như vậy, thật sự là bất hiếu rồi.” Nam chủ nhân của Sở gia — Sở Trọng Thu rốt cục nhảy ra nói câu công đạo.

“Đúng vậy, Thận Chi không ở nhà, mẹ thật sự rất buồn chán oh. Thận Chi, ta thấy ngươi hay là quay về nhà đi.” Cố ý không đề cập tới tên Sở Thiên Ngọc, Lâm Bình Bình chính là muốn hảo hảo khuyên nhủ hắn.

Không nghĩ tới Sở Thiên Ngọc lại không một chút bị mắc lừa, “Đúng vậy, ca ca, ta xem ngươi quay về thì tốt hơn, để tránh mẹ luôn nói ta lừa gạt bắt ngươi chạy trốn.”

“Ngọc nhi ngươi… Ngươi có phải không thích cùng ca ca ở chung? Ngươi ngại ca ca phiền rồi có phải không?”

Thật sự không đành lòng nhìn khuôn mặt Sở Thận Chi hoảng đến không biết làm sao, Lâm Bình Bình vội vàng mở miệng trấn an, “Ha hả, ta chỉ là nói giỡn, hai huynh đệ các ngươi ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, ta cao hứng còn không kịp đây, Thận Chi, ngươi ngàn vạn lần đừng quay về a.” Sở Thiên Ngọc, cái đồ tiểu ranh con này, dám khi dễ ca ngươi!

“Ca ca, ta cũng vậy. Ta cũng nói giỡn với ngươi thôi, ta thích nhất ở chung với ca ca. Đến, ngươi ăn thức ăn nhiều một chút, ta giúp ngươi gắp.”

“Uh.” Sở Thận Chi nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở mà bắt đầu ăn cơm.

Sở Trọng Thu cùng Lâm Bình Bình thấy thế không khỏi diện diện tương hư (==> bó tay), vô lực mà thở dài một hơi.

“Thận Chi, Thiên Ngọc đã ngủ chưa?”

“Uh, hắn ngủ rồi.”

“Đến, ngươi ngồi xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện.”

Biết rõ cha canh ba nửa đêm hẹn hắn đến thư phòng, khẳng định là nói chuyện kia, nhưng Sở Thận Chi lại không thể không đến nơi hẹn.

“Ngươi biết cha bây giờ rất khó xử sao?”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi chịu đáp ứng sao?”

“Ta không có khả năng đáp ứng.”

“Ai, cha làm sao đành lòng miễn cưỡng ngươi. Nhưng Thận Chi, ngươi biết không? Người kia bây giờ bệnh rất nặng…”

Sở Thận Chi nghe vậy trong lòng có chút chấn động, nhưng vừa nghĩ đến người đang ngủ yên trên lầu, Sở Thận Chi quyết tâm tàn nhẫn mà thản nhiên nói, “Thật sự? Thì sao?”

“Thận Chi, ngươi sao có thể như vậy? Ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy rất không hợp tình hợp lý rồi sao?”

“Hắn ích kỷ, chẳng lẽ đột nhiên chạy tới quấy nhiễu cuộc sống chúng ta như thế là hợp tình hợp lý sao?”

“Thận Chi, hắn năm đó cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ, hắn — ”

“Cha, ngươi đừng nói nữa! Đối với ta mà nói, hắn chỉ là một người bại hoại. Tóm lại ta sẽ không đáp ứng chuyện này.”

“Thận Chi, ngươi không thể ích kỷ như vậy, nếu như ngươi không biết phải nói cho Thiên Ngọc như thế nào, ta có thể tự mình nói cho hắn, ta — ”

“Không –” Sở Thận Chi hoắc mắt đứng dậy, “Cha, ta van cầu ngươi đừng nói cho Ngọc nhi! Đừng nói… Đừng nói…”

“Thận Chi, cha cũng cầu ngươi, đáp ứng hắn đi, ta mỗi lần chứng kiến bộ dáng kia của hắn, ta cũng không đành lòng, ngươi coi như làm việc thiện, hoàn thành tâm nguyện duy nhất của hắn đi.”

“Các ngươi không nên ép ta… Nếu như các ngươi lại bức ta, ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu…” Sở Thận Chi thẳng nhìn chăm chú vào cha của hắn, “Còn nữa, cha, ngươi đi nói cho Lâm Trí Viễn kia, đừng cố gắng đến gần Ngọc nhi của ta, nếu như hắn dám cả gan chạm hắn dù chỉ một cọng lông, ta sẽ khiến hắn hối hận không kịp!”

Bí mật trong không khí âm thầm lên men, cuộc sống trong bất an cùng ngọt ngào cũng lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt, mùa hè đã gần kết thúc rồi…

“Ngọc nhi, ngươi hôm nay khai giảng rồi, ca ca thật không nỡ rời ngươi…” Đứng ở cửa nhìn thiếu niên ngồi trên xe máy, Sở Thận Chi lưu luyến không rời mà nói.

“Ca, ngươi đang nói cái gì a, ta cũng không phải lên lớp bên ngoài, buổi tối sẽ trở lại rồi a.” Sở Thiên Ngọc cười khổ một chút.

“Không giống, ca ca đã quen cùng đi làm với ngươi rồi, bây giờ không có ngươi ở bên cạnh ta, ta cũng không muốn đến công ty.”

“Sở đại tổng tài, đừng ngang ngạnh, nhanh đi làm đi. Ta cũng phải đi, buổi học đầu tiên của học kỳ này ta cũng không muốn bị trễ. Ca, ta khi nào không học sẽ gọi điện cho ngươi, ngoan ngoãn chờ ta điện oh.” Sau khi hôn một cái xứng đáng lên trán ca ca, Sở Thiên Ngọc đội mũ bảo hiểm bắt đầu chạy đến trường.

“Ngọc nhi… Nếu như có thể, ca ca muốn cầm một sợi dây đem ngươi buộc bên người, một bước cũng không cho ngươi rời ta…” Ngóng nhìn bóng lưng đã đi xa, Sở Thận Chi sâu kín nói.

“Tổng tài, đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi. Chúng ta lên xe đi, buổi sáng còn có một hội nghị trọng yếu cần tham dự.” Vương Gia Vĩ vội vàng mở cửa xe ra.

“Uh.” Sở Thận Chi rũ rượi lên tiếng.

“Tổng tài, tổng tài Lâm Trí Viễn của tập đoàn Hoàng Gia gọi điện tới.” Xe vừa chạy, Vương Gia Vĩ lập tức tận trung đưa báo cáo về phía ông chủ.

“Thật sự? Tốt lắm. Hắn rốt cục không còn kiên nhẫn rồi…” Sở Thận Chi lạnh lùng cười.

“Tổng tài, ta có thể mạo muội hỏi một câu? Chúng ta tại sao phải đối nghịch với tập đoàn Hoàng Gia khắp nơi? Công ty bọn họ tại Đài Loan còn chưa chính thức thành lập đã bị chúng ta cố ý thả ra tin tức bất lợi, hơn nữa còn âm thầm công kích nhiều chỗ, sau đó nghe nói quân tâm nội bộ tan rã, rất nhiều chủ quản cao cấp cũng đều xin đi, ta xem bọn hắn trên con đường đầu tư tại Đài Loan rất có thể sẽ bị chết non.”

“Là ta muốn cho bọn họ tại Đài Loan không cách nào sinh tồn. Ta đã rất giữ thể diện cho bọn hắn rồi, bọn họ bây giờ trở về Malaysia, tổn thất của đầu tư chỉ là thời kỳ đầu, nếu như bọn họ tiếp tục chấp mê bất tỉnh, ta sẽ cho bọn họ không còn xu trở về!”

Lần đầu chứng kiến bộ dáng ông chủ lãnh khốc như thế, Vương Gia Vĩ trong lòng càng thêm nghi hoặc, “Tổng tài, bọn họ rốt cuộc đắc tội chỗ nào với ngươi rồi? Ta theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy ngươi cân nhắc chuẩn bị kỹ như vậy để đối phó một người.”

“Chuyện này ngươi đừng quan tâm. Ngươi đi nói cho Lâm Trí Viễn kia, nói ta không rảnh gặp hắn, nói hắn đừng uổng phí tâm tư. Còn nữa, nói với hắn, nếu như bọn họ trái lại đồng ý trở về Malaysia, hơn nữa đáp ứng từ nay về sau không hề bước một bước đến Đài Loan, cái án đầu tư tại Singapore của ta toàn bộ sẽ cho công ty bọn họ mua lại.”

“Tổng tài, đó là một con số khổng lồ a! Ngươi suy tính lại một chút đi.”

“Không nên, ngươi liền thay ta nói với hắn. Ta mệt, ngươi đừng ầm ĩ nữa.” Lẳng lặng mà nhắm mắt lại, trước mắt Sở Thận Chi lập tức hiện lên khuôn mặt tuấn dật của đệ đệ.

Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta, ca ca ta thề sống chết sẽ không để bất luận kẻ nào phá hư, vì ngươi, ta cái gì cũng có thể làm… cái gì cũng có thể làm…

Hoài niệm kiến trúc, hoài niệm giáo viên, đứng trong sóng người đông đúc của sân lễ hội, Sở Thận Chi vui vẻ mà lôi kéo đệ đệ đi qua đi lại các gian quầy hàng không ngớt.

“Hoằng Sở học viên” vốn là viện do Doanh nghiệp Sở thị đầu tư dựng lên. Khuôn viên rộng lớn, phương tiện tiên tiến, giáo viên chuyên nghiệp, học sinh từ nhỏ học thẳng lên cao trung, tiếp nhận theo sở thích của con cháu xã hội thượng lưu. Hôm nay vừa vặn giáo khánh “Hoằng Sở học viên” tròn ba mươi năm, vì ngày đáng kỉ niệm này, trường quản lý đủ loại hoạt động đa dạng để chúc mừng. Mà thân là đổng sự kiêm học sinh của trường, hai huynh đệ Sở gia đương nhiên nhất định phải trình diện tham gia.

“Ngọc nhi, nơi nào có trò vớt cá vàng, chúng ta đi chơi có được không?” Mỗi lần cùng đệ đệ trở lại địa phương tràn ngập kỷ niệm này, tâm tình Sở Thận Chi sẽ đặc biệt nhẹ nhõm vui sướng.

“Hảo, lần này ta nhất định phải thắng ca ca.”

“Hảo a, cho ca ca thấy kỹ thuật của Ngọc nhi rốt cuộc có tiến bộ không?” Chứng kiến trên mặt đệ đệ hiện lên thần sắc nóng lòng muốn thử cùng khi còn bé như nhau, Sở Thận Chi cười đến mắt cũng híp lại.

Phong thái cao quý, tướng mạo tuấn mỹ, Sở gia huynh đệ mặc kệ đến bất cứ nơi nào đều là tiêu điểm tụ tập của mọi người. Không tin ngươi xem, trước quán cá vàng bây giờ dân chúng vây xem so với người chơi ít nhất gấp mấy chục lần.

“Oa, đó không phải là học trưởng Sở Thận Chi ta sùng bái nhất sao? Trời ạ, có thể nhìn thấy hắn gần như vậy, ta sắp hạnh phúc đến chết!” Một nữ sinh mặc đồng phục trung học hưng phấn vẫn nhảy không ngừng.

“Đúng vậy, sao có thể có người ngay cả tư thế vớt cá vàng cũng đẹp trai như vậy a? Không được rồi, ta sắp ngất rồi! Ta thật hận ta sao không sinh ra sớm mấy năm, nếu như có thể cùng học trưởng Thận Chi lên lớp vào cùng một phòng học, dù ta giảm thọ mấy năm cũng cam tâm tình nguyện!” Một bạn học nữ khác cũng lên tiếng gia nhập đội thân vệ (fanclub) học trưởng Thận Chi.

“Bản thân ta vốn thích bộ dáng xấu xa này của học trưởng Thiên Ngọc hơn, học trưởng Thận Chi rất hoàn mỹ rồi, mặc kệ là gia thế, tướng mạo, tài trí hay là xử sự nhân thế, toàn bộ hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, quả thực không phải là con người ma, mỗi lần chứng kiến hắn ta sẽ tự ti. Học trưởng Thiên Ngọc thì không giống, hắn mặc dù thành tích không phải đứng đầu, làm việc lại luôn luôn bất thường, rất nhiều vị lão sư đối với hắn cũng cảm thấy bực mình, nhưng hắn rất được bạn học yêu quý, mấy tên côn đồ ngoài trường thấy hắn đều phải chạy trốn thật xa, nghe nói học trưởng Thiên Ngọc tại trường chúng ta học mấy năm nay, mấy chuyện dọa dẫm vơ vét tiền của người khác so với trước kia ít đi rất nhiều.”

“Nhưng ta nghe nói học trưởng Thiên Ngọc trước kia trong trường dường như rất dã man, thay bạn gái như thay quần áo, rất phong lưu.”

“Ta van ngươi, sao có thể gọi là bạn gái a, ta xem học trưởng Thiên Ngọc chỉ là chơi đùa các nàng thôi, cho tới bây giờ chưa nghe nói hắn đối với người nào chăm chú qua. Bất quá cũng khó trách con gái muốn điên cuồng theo đuổi học trưởng, ai có thể ngăn cản được cặp mắt xấu xa của hắn đây? Lúc hắn nhìn thẳng vào ngươi, ta xem ngươi ngay cả hồn đều bay biến!”

“Khoa trương quá rồi, ta còn thích dạng vương tử như học trưởng Thận Chi hơn, hắn quả thực chính là người yêu trong mộng của các cô gái a.”

“Học trưởng Thiên Ngọc tốt hơn!”

“Ta nói học trưởng Thận Chi tốt hơn!”

Một đám con gái cứ như vậy líu ríu ầm ĩ không ngớt, mãi đến khi hai nam nhân vật chính trong miệng bọn họ đi xa rồi cũng chưa phát hiện.

“Ngọc nhi, ca ca hôm nay lại thắng oh.” Sở Thận Chi kéo tay đệ đệ, cúi đầu cười không ngừng.

“Ca, ngươi kiếp trước có phải sát ngư không? Nếu không sao con cá nào chứng kiến ngươi cũng sợ đến không dám di chuyển, trái lại chờ ngươi đến vớt a?” Sở Thiên Ngọc một bộ dáng không phục.

“Ôi…hì hì, mặc kệ Ngọc nhi nói cái gì, ca ca thắng chính là thắng, Ngọc nhi nói mau, ngươi cho ca ca phần thưởng gì?”

“Cái này…” Sở Thiên Ngọc vòng vo đảo mắt, cố tình khó xử nói, “Ta chỉ vốn là một học sinh nghèo, lại không có tiền…, ca ca chờ ta một chút oh.”

Đệ đệ thoáng cái bỏ chạy không thấy bóng người, Sở Thận Chi cười cười cũng lơ đểnh, như vô số lần trước kia an tĩnh mà đứng nguyên chỗ chờ đệ đệ trở về.

“Này, ngươi xem chúng ta tiến lên cùng học trưởng Thận Chi nói vài lời có được không?” Chứng kiến Sở Thận Chi một mình đứng, chị em gái trong fanclub chớp lấy cơ hội ngàn năm một thuở, lập tức ngo ngoe muốn di chuyển.

“Không được rồi, vạn nhất học trưởng Thiên Ngọc trở về, chúng ta sẽ bị mắng. Nghe nói giáo khánh năm ngoái, có cô bị mắng đến khóc.”

“Chỉ là theo ca ca hắn nói vài lời không được a? Có đệ đệ nào bá đạo như vậy, học trưởng Thận Chi lại không phải là vợ của hắn.” Cô gái lộ vẻ mặt không cho là đúng.

“Ta thấy chúng ta hay là đừng đi, như vậy dường như rất mạo muội rồi, học trưởng Thận Chi lại không nhận ra chúng ta.”

“Không cần biết, các ngươi không đi thì ta đi là được rồi.”

Môt cô gái trong đó lá gan cực lớn cứ như vậy kích động chạy đến trước mặt Sở Thận Chi.

“Chào học trưởng Thận Chi.” Cô gái đối với Sở Thận Chi nở ra một mạt nụ cười tự nhận là quyến rũ, “Ta là Vương Linh Linh của cao nhất (cao trung năm một), ta vẫn rất ngưỡng mộ học trưởng, ta — ”

“Ngươi hay là đi nhanh đi, ” cắt đứt lời cô gái nói, Sở Thận Chi nhướng mày, “Đệ đệ ta lập tức sẽ trở lại, ta không muốn làm cho hắn không vui.”

Luôn luôn thấp giọng Sở Thận Chi mặc dù không thích bị sùng bái như ngôi sao thần tượng, nhưng đối với loại hành động của cô gái này hắn từ nhỏ đến lớn sớm đã quá quen thuộc, cũng không bị bởi vậy mà nổi nóng, chỉ là ngay lần này đệ đệ bên cạnh mình, hắn không muốn có người quấy nhiễu hứng thú của hai người.

“Ca, phần thưởng tới!”

“Ngọc nhi…” Chứng kiến thiếu niên vội vã chạy tới, cầm trong tay hai cây kẹo đường, Sở Thận Chi vội vàng tiến ra đón, “Ngươi sao chạy gấp như vậy, ca ca chờ lâu một chút cũng không sao a, nhìn ngươi chạy đến đầu đầy mồ hôi.” Tinh tế móc ra khăn tay mà lau đi những giọt mồ hôi trên mặt thiếu niên, Sở Thận Chi không nỡ mà nói.

“Chạy chậm quá thì không được, đường sẽ tan ra. Ca ca, đến, cây này cho ngươi, ngươi nhanh ăn đi.”

“Uh.” Mặt mày hớn hở mà ăn kẹo đường Điềm Điềm đệ đệ khổ cực mua, Sở Thận Chi ngay cả trái tim cũng đều ngọt.

“Ăn ngon? Ta lâu rồi không ăn kẹo đường. Ồ? Cô gái kia là người nào a?” Lúc này mới phát hiện bên cạnh ca ca một cô gái đứng thừ người ra, Sở Thiên Ngọc nghi hoặc mà nói.

“Cô gái gì? Ta không phát hiện. Ngọc nhi, chúng ta đi thôi. Ngươi xem chúng ta bây giờ đi quán ngon nào nữa đây?” Sở Thận Chi lôi kéo tay đệ đệ quay đầu đi.

“Oa –” khóc nhào vào trong lòng bạn học của mình, cô gái khóc nước mắt nước mũi đầm đề, “Học trưởng Thận Chi tại sao thấy ta liền mất hứng, chứng kiến đệ đệ hắn liền cười đến vui vẻ như vậy, oa… Không công bằng không công bằng!”

“Nói ngươi đừng đi, ngươi càng muốn đi, học trưởng Thận Chi thương yêu đệ đệ hắn vốn có tiếng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến đệ đệ hắn không vui, ngươi khăng khăng không nghe lời muốn đi chạm vào cây đinh này, ngươi oh…”

Hối hận cũng không kịp rồi, tâm hồn thiếu nữ của cô gái đáng thương bất quá lại vì một cây kẹo đường mười viên, vì vậy mà tan nát…