Tửu quá tam tuần (), Sở Thiên Ngọc bị mọi người chuốc hết vài chén rượu, không nhịn được đứng lên chuẩn bị đi vệ sinh.

()(trong câu thành ngữ “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chỉ người ngồi chung bàn uống qua ba vòng, món ăn cũng lên năm lần => mang ý nghĩa bữa tiệc đã đến hồi kết)

“Xin lỗi, ta đi nhà vệ sinh.”

“Ta cũng muốn đi!” Sở Thận Chi khó khăn đợi đến cơ hội có thể ở chung một mình với đệ đệ, sao có thể bỏ qua.

Mặc Ưng cũng muốn cùng “cây ớt nhỏ” của mình ở riêng, vội vàng thúc giục bọn họ mau đi.”Đúng đúng, cùng đi đi, nước tiểu hết còn có thể cùng nhau dội nước bồn cầu, tiết kiệm nước, bảo vệ môi trường a!”

Sở Thiên Ngọc nghe vậy không nhịn được trợn mắt.

Sở Thận Chi thì cười trộm không thôi theo sát sau mông đệ đệ đi ra ngoài.

“Ngọc nhi, hay là chúng ta đến sàn nhảy có được không?” Sở Thận Chi chứng kiến trong sàn nhảy đều là những cặp tình nhân, không khỏi động tâm.

“Ta là đến phụ trách chiêu đãi khách hàng, không phải đến nhảy.” Sở Thiên Ngọc bất vi sở động mà nói.

“Nhân tiện nhảy một chút thôi, sẽ không chậm trễ thời gian. Ngọc nhi…” Sở Thận Chi làm nũng mà ôm thắt lưng đệ đệ.

“Ta nói không được chính là không được.” Sở Thiên Ngọc một tay đẩy ca ca ra.

Sở Thận Chi một cái lảo đảo, trời xui đất khiến vừa vặn đụng với với người phía sau!

Đầu hai người bịch một cái đụng vào nhau, đau đến sở Thận Chi ai gọi một tiếng —

“Ai nha!”

“Ca, ngươi có sao không?” Sở Thiên Ngọc lại càng hoảng sợ, liền tranh thủ ôm ca ca vào trong lòng, sốt ruột hỏi.

“Ô… Đầu đau quá!” Sở Thận Chi vuốt cái ót, đau đến nước mắt cũng xuống tới.

Sở Thiên Ngọc tự trách không thôi, đau lòng mà không ngừng hôn lên nước mắt trên mặt hắn, “Xin lỗi, xin lỗi, ca, đều là ta không tốt.”

“Ca ca không có việc gì, ngọc nhi đừng áy náy.” Chứng kiến đệ đệ vẻ mặt thống khổ, Sở Thận Chi cảm giác được so với sự đau đớn của thân thể còn đau đớn hơn.

“Này, có lầm hay không? Người bị đụng là ta, người xui xẻo cũng là ta, tại sao ngươi không xin lỗi ta, phải xin lỗi hắn a? Hai tên hỗn đản các ngươi!” Một thiếu niên uống đến say khướt từ trên mặt đất bò lên, chỉ vào Sở gia hai huynh đệ mắng to!

“Lâm Ân Bảo? Như thế nào là ngươi?” Sở Thiên Ngọc sau khi thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, kinh ngạc mà nhíu mày.

“Ngươi là ai a? Ta biết ngươi sao?” Lâm Ân Bảo chớp chớp hai tròng mắt vì say rượu mà mông lung, cố gắng muốn nhìn rõ ràng hắn.

“Lâm Trí Viễn cũng tới?” Sở Thiên Ngọc lạnh giọng hỏi.

Sở Thận Chi nghe được cái kia tên, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn biết đệ đệ lòng ghen rất mạnh mẽ, luôn luôn chán ghét nam nhân kia xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đích xác, người Sở Thiên Ngọc không muốn nhìn thấy nhất chính là Lâm Trí Viễn.

Mặc kệ trải qua bao lâu, cho dù bọn họ vốn mang huyết thống huynh đệ, Sở Thiên Ngọc không có cách nào tha thứ cái tên từng quấn quít lấy ca ca.

“Lâm Trí Viễn?” Lâm Ân Bảo nghe cái tên kia, ngạc nhiên mà trừng lớn mắt. “Ngươi biết Vương bát đản kia?”

“Vương bát đản?” Cái này đổi lại Sở Thiên Ngọc trừng lớn mắt.

Kỳ quái, Lâm Ân Bảo này không phải thương anh họ hắn lắm sao, cả ngày quấn quít lấy hắn không tha? Như thế nào hôm nay một mình chạy tới mua rượu, còn mắng hắn Vương bát đản?

“Nói cho ngươi, ta không bao giờ muốn gặp lại Vương bát đản kia! Hắn muốn ta lấy người khác, muốn vứt bỏ ta, ta lấy cho hắn xem! Ta Lâm Ân Bảo tùy tiện ngoắc ngoắc đầu ngón tay cũng có một đống người tranh đoạt, người nào hi hãn Vương bát đản kia a!”

Hai người nam nhân vừa mới vì hắn đánh một trận, ở một bên nghe xong vội vàng chạy tới!

“Đúng đúng, chúng ta không hi hãn cái loại Vương bát đản này, tiểu mỹ nhân, ngươi theo chúng ta đi thôi.”

“Hảo, chúng ta đi!” Lâm Ân Bảo một tay kéo một người nam nhân, dẫn đầu hướng cửa đi.

“Chờ một chút!” Sở Thiên Ngọc lo lắng thiếu niên đi theo hai người xa lạ, tay vội vàng ngăn cản bọn họ, “Lâm Ân Bảo, ngươi uống say, ta gọi người chở ngươi trở về.”

“Ta không có say! Ta không quay về! Ta muốn đi theo bọn họ!”

“Này, tiểu tử, có nghe không? Tiểu mỹ nhân này muốn theo chúng tôi, ngươi bớt quản việc không liên quan mình đi.”

“Ta sẽ không cho hắn đi với các ngươi.” Sở Thiên Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn ra hai vị này đối với thiếu niên không hề có ý đồ lương thiện, sao có thể để cho bọn họ mang hắn đi.

“Hảo a, ta xem tiểu tử ngươi vốn muốn bị đánh? Chúng ta hôm nay sẽ thành toàn ngươi! Lên!”

Nắm tay của hai người nam nhân còn chưa đụng đến một mảnh góc áo của Sở Thiên Ngọc, đã bị người bang bang hai cước, hung hăng đạp bay ra xa ba thước —

“Ai yêu! Là ai có dũng khí ám toán chúng ta?”

Một đại mỹ nhân mặt mang sương lạnh doanh doanh mà đứng, lạnh lùng cười, “Bằng hai người các ngươi cũng chưa xứng chạm một cọng lông của Ngọc nhi nhà ta, quả thực muốn chết!”

Ngay lúc Sở Thận Chi còn muốn trở lên phía trước bồi thêm hai cước, để cho bọn họ từ nay về sau biến thành thái giám, một cái điện thoại di động bị rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên —

Đông đinh đinh đông…

Lâm Ân Bảo vừa nghe đến tiếng nhạc chuông kia, thân thể đột nhiên chấn động —

“Đây là của ngươi rơi?” Sở Thiên Ngọc nhặt điện thoại di động lên đưa đến trước mặt thiếu niên.

Lâm Ân Bảo đầu tiên là si ngốc nhìn nó, tay run rẩy duỗi duỗi đến phía trước, rồi lại như sợ bị phỏng, đột nhiên thu trở về!

“Không — ta không nghe! Ta không nghe!”

Nhìn thiếu niên giống như nổi giận mà hướng ngoài cửa xông ra, Sở gia huynh đệ sợ hắn gặp chuyện không may vội vàng chạy theo ra ngoài!

Điện thoại di động vẫn chưa từ bỏ ý định mà vang, Sở Thiên Ngọc vừa cúi đầu nhìn, màn hình biểu hiện chính là… Một trái tim tan nát.

Hắn vội vàng vừa chạy vừa ấn xuống nút tiếp nghe.

“Tiểu bảo, ngươi cuối cùng bắt điện thoại rồi, nhanh nói cho đại ca, ngươi ở nơi nào?” Từ đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của nam tử.

“Lâm Trí Viễn, nếu như ngươi không muốn hối hận cả đời, tốt nhất lập tức tới đón hắn.”

“Ngươi là… Thiên Ngọc? Trời ạ, tiểu bảo sao lại cùng một chỗ với ngươi?”

“Ít dong dài, ta cho ngươi địa chỉ, ngươi lập tức lại đây!”

Một chiếc xe màu đen lấy tốc độ như bay vọt tới cửa quán bar, két một tiếng khẩn cấp ngừng lại —

Từ trên chiếc xe nam nhân bước nhanh ra, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn trầm ổn.

Nhưng khuôn mặt trước nay luôn tỉnh táo, giờ phút này lại tràn đầy vẻ lo lắng.

“Thiên Ngọc, cám ơn ngươi cho ta biết.” Lâm Trí Viễn nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Không nên cám ơn ta. Ta không phải vì ngươi. Ta chỉ không muốn quán bar của bạn bè ta xảy ra cái gì phiền toái mà thôi.” Sở Thiên Ngọc mạnh miệng mà nói.

Lâm Trí Viễn nghe vậy cười khổ một chút.

Hắn biết đệ đệ này của hắn chưa bao giờ thừa nhận hắn là con cháu của Lâm gia, cũng không thừa nhận sự tồn tại của người ca ca này của hắn.

“Mặc kệ như thế nào, ta cũng phải cám ơn ngươi. Tiểu bảo đâu? Người đó ở nơi nào?”

“Trong ngõ nhỏ,” Sở Thiên Ngọc chỉ tay đến một cái hẻm nhỏ âm u bên cạnh quán bar.” Hắn rất say, không muốn theo ta về nhà. Ta đem người giao cho ngươi rồi, chính ngươi nghĩ biện pháp đi.”

“Biện pháp?” Lâm Trí Viễn trên mặt hiện lên một tia thống khổ, “Ta cùng hắn bây giờ sớm đã không có cách nào rồi…”

“Là hắn ngày mai sẽ chết? Hay là ngươi sẽ lập tức mất mạng?” Sở Thiên Ngọc khinh thường mà cười giễu cợt một tiếng, “Người chỉ cần còn sống sẽ có biện pháp. Không cần chờ đến ngày đó mất đi mới hối hận, vậy chỉ làm ta xem thường ngươi.” Sở Thiên Ngọc nói xong quay đầu đi.

Lâm Trí Viễn nghe xong hắn nói, ngốc một hồi lâu.

Không biết qua bao lâu, hắn mới khe khẽ thở dài, cất bước đi vào trong ngõ nhỏ.

Một thiếu niên mảnh khảnh ngồi chồm hổm trên mặt đất, vùi đầu vào trong hai cánh tay, không phát ra bất cứ thanh âm gì.

Nhưng Lâm Trí Viễn biết hắn đang khóc.

Đây là hài tử hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, hắn rõ ràng mỗi một động tác, mỗi một tâm tình của hắn.

Thiếu niên từ nhỏ cha mẹ ly dị, tại một hoàn cảnh không ổn định lớn lên, chính mình chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.

Nhưng chỗ dựa này… Rốt cuộc cũng không cách nào thuần túy nữa.

Từ sau lần ngoài ý muốn hai người có đụng chạm da thịt, Lâm Trí Viễn liền không có biện pháp đối mặt với hắn nữa.

“Tiểu bảo, theo đại ca trở về được không?”

“Ngươi đừng quan tâm ta. Ta không có việc gì.” Thiếu niên vẫn không ngẩng đầu lên.

“Ta sao có thể không quản ngươi, nói như thế nào nữa, ta cũng là đại ca ngươi…”

“Đối với việc ngươi là đại ca của ta… Ta sẽ không quên… Ngươi đi đi, ta sẽ tự mình trở về.”

“Tiểu bảo…”

“Ngươi đi đi! Nếu không ta sẽ vĩnh viễn không quay về!”

“Hảo… Ta đi.”

Tiếng bước chân nam nhân dần dần đi xa.

Thiếu niên tim như bị dao cắt, đột nhiên đứng dậy, phát ra tiếng khóc hô tan nát —

“Không — đại ca!”

Lâm Trí Viễn từ sau lưng bị người ôm chặt lấy, nước mắt thiếu niên rơi trên lưng hắn, dường như xuyên thấu qua quần áo, nóng bỏng mà tổn thương trái tim của hắn.

“Đừng đi… Đại ca… Ta sẽ nghe lời ngươi nói… Ngươi muốn ta kết hôn với ai ta cũng đáp ứng… Van cầu ngươi đừng đi…”

Nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng tan vỡ.

Lâm Trí Viễn xoay người lại, nâng khuôn mặt đẫm lệ của thiếu niên lên, nghẹn ngào mà nói, “Tiểu bảo không khóc, đại ca không đi…”

“Đại ca…” Lâm Ân Bảo nhìn người hắn từ nhỏ đã yêu một cách đau khổ, đau thương mà nói, “Ta có thể cầu ngươi một việc không?”

“Ngươi nói…”

“Ôm ta…” Lâm Ân Bảo nhỏ bé mà khẩn cầu, “Van cầu ngươi… Đại ca… Một lần cuối cùng ôm ta…”

Chính mình đã cái gì cũng không có rồi.

Hắn rõ ràng người hắn yêu vĩnh viễn cũng không yêu hắn.

Mà hắn, muốn kỉ niệm một lần cuối cùng này, theo hắn vượt qua ngày tháng cô độc sau này.

Lâm Trí Viễn chưa trả lời thỉnh cầu của thiếu niên, chỉ là thật sâu mà ngóng nhìn.

Lâm Ân Bảo cố lấy dũng khí, nhón chân lên, run rẩy mà đưa đôi môi mình lên–

Đây là từ sau lần ân ái trước của hai người, tới nay, cái hôn đầu tiên —

Giống như củi đốt bén vào liệt hỏa, hai linh hồn kiềm nén đau khổ lập tức bộc phát vướng mắc kịch liệt —

Nam nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, đem thiếu niên xoay người đặt trên tường, thô bạo mà xé hạ quần áo hai người, từ sau lưng hung hăng mà đâm vào —

Lâm Ân Bảo thống khổ đến cực điểm mà thét chói tai, nước mắt từng giọt từ hốc mắt không ngừng tuôn ra —

“Ô… Đại ca — đại ca — sâu nữa — giết chết ta — giết chết ta đi!”

Hận không thể bị nam nhân yêu mến thao chết trong lòng, tình yêu tuyệt vọng của thiếu niên như khát vọng quá mức tìm được bàn tay cứu vớt.

“Tiểu bảo… Tiểu bảo…” Biết rõ cần phải buông hắn đi, trở về quỹ đạo bình thường, nhưng khát vọng đối với thiếu niên lại làm cho nam nhân như bị lạc vào mê cung tình yêu, tìm không được phương hướng để thoát ra.

Lâm Trí Viễn chỉ có thể càng thêm dùng sức mà đâm vào thân thể xinh đẹp dưới thân, lấy băn khoăn phát tiết trong lòng.

“A a — đến đỉnh rồi — đại ca — ”

hoa huy*t của thiếu niên đột nhiên một trận co rút, Lâm Trí Viễn thiếu chút nữa bị kẹp đến bắn ra, hắn nghẹn khí, một trận hung hăng dùng sức mạnh mẽ đâm vào —

“Ô a a a — đại ca… Ta yêu ngươi… Ta đời này chỉ biết yêu một mình ngươi… Ngươi cao hứng như thế nào thì thao ta như thế! Ta là của ngươi… Vĩnh viễn là của ngươi… Ngươi thao chết ta đi –” Lâm Ân Bảo không để ý tới mà thét chói tai!

“Tiểu bảo… Tiểu bảo của ta… Bảo bối của ta –” Lâm Trí Viễn nghe lời nói kích động của thiếu niên mà ra sức lay động thắt lưng rắn chắc, đem cúc huyệt nhu động không ngừng co quắp đâm vào đến văng *** dịch khắp nơi, làm cho trong hẻm nhỏ hắc ám tràn ngập tiếng mập hợp *** mỹ–

“A a a — không được — quá sung sướng — ta muốn bắn — đại ca — ta muốn bị ngươi thao bắn — bắn –” Lâm Ân Bảo rốt cục lần nữa cảm nhận được tiêu hồn tư vị khiến kẻ khác phát cuồng, cái mông được côn th*t của nam nhân yêu mến cắm vào, khóc bắn tinh!

“A a a — bắn đi — tiểu bảo — đại ca cũng muốn bắn cho ngươi –” Lâm Trí Viễn cũng không nhịn được tại cơ thể thiếu niên bắn vào một cỗ rồi lại một cỗ tinh đặc.

Hẻm nhỏ hắc ám tràn ngập tiếng khóc nức nở cùng tiếng thở dốc triền miên, chờ sau khi hết thảy cũng quy về bình thường, nam nhân mới chậm rãi rút tính khí của bản thân ra.

Xuất ra khăn tay giúp thiếu niên lau sạch hạ thân, Lâm Trí Viễn đột nhiên không biết như thế nào đối mặt hài tử mà mình một tay nuôi lớn.

“Không sao, đại ca.” Nhìn ra trên mặt nam nhân không được tự nhiên, Lâm Ân Bảo lẳng lặng mà cười cười.

Thiếu niên cũng không biết nụ cười vô thanh này như một cây dao bất ngờ cắm ở trong lòng Lâm Trí Viễn, đau đến hắn không cách nào hô hấp.

“Ta sẽ không quấn quít lấy của ngươi. Ta biết ta không thích đọc sách, cá tính vừa lại không tốt, đại ca căn bản không thích ta. Ta sẽ trái lại nghe lời ngươi nói, ngươi muốn ta đi tương thân, ta liền tương thân. Ta không cần biết ngươi muốn ta lấy tiểu thư của tập đoàn nào. Chỉ cần đối với công ty của đại ca có ích, ta không sao cả.”

Thiếu niên biểu hiện càng chửng chạc hiểu chuyện, trái tim của Lâm Trí Viễn càng thống khổ không chịu nổi.

Hắn biết là tính nhu nhược ích kỷ của hắn đã giết chết hài tử luôn luôn nghịch ngợm thất thường kia.

Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Hắn không bao giờ có thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa!

Hắn không muốn như phụ thân chết đi, khi sắp chết mới đến truy hối!

“Không cần nữa!” Lâm Trí Viễn đột nhiên kích động mà gắt gao ôm thiếu niên vào trong lòng! “Tiểu bảo, không cần đi tương thân, đại ca không thể không có ngươi! Ta yêu ngươi, kỳ thật ta đã sớm yêu ngươi rồi!”

“Không thể nào…” Nước mắt vì không dám tin mà không ngừng chảy xuống gương mặt, Lâm Ân Bảo cả người phát run, dường như đang nằm mơ, si ngốc mà nhìn nam nhân hắn từ nhỏ khổ luyến.”Đại ca… Coi như là gạt ta cũng tốt… Ta thật muốn nghe ngươi nói một lần nữa…”

“Ngươi muốn nghe đại ca nói mấy lần cũng được. Ta yêu ngươi, tiểu bảo, đại ca không bao giờ trốn tránh nữa.” Lâm Trí Viễn ôn nhu mà ôm ngang lấy thiếu niên, tại trên miệng hắn hôn một cái.”Chúng ta về nhà đi.”

“Hảo…”

Mặc kệ đi nơi nào, chỉ cần nơi đó có ngươi, thì đó là nhà của ta. (thích nhất câu này)

Thiếu niên mềm mại không xương mà xụi lơ trong lòng nam nhân, toàn tâm toàn ý mà lên tiếng…