Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Hậu tố “Kiến Thần Hiệu” trong tên file chính là thứ mà hắn muốn tạo ra sao?

Nhưng chỉ có mỗi cái tên thì hắn không thể đoán được thứ mà mình đang chế tạo trong ba năm kia là gì.

File thiết kế có dung lượng rất lớn, lúc mở ra phải load nửa ngày trời.

Sau đó, một bản vẽ thiết kế tạo thành từ vô số đường nét lộn xộn, phức tạp đến mức khiến đầu óc Hứa Kỳ Tịch nóng rẫy lên xuất hiện trước mặt hắn.

Hứa Kỳ Tịch nhấp chuột một cái, phóng đại bản thiết kế kia ra… Những đường nét với quỹ tích kết nối chồng chéo lên nhau lít nha lít nhít suýt nữa thì làm mù mắt hắn.

Càng xem càng thấy mình mới bé nhỏ làm sao.

Mất phút sau…

“Cuối cùng mình cũng hiểu, quả nhiên con người có cực hạn!” Hứa Kỳ Tịch day day đôi mắt nhức nhối.

Ban thiết kế tinh vi phức tạp này + cả căn phòng chứa đồ linh tinh kia, đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi năng lực nghiệp vụ của một tên sinh viên quèn như hắn.

Không có dân chuyên hỗ trợ, thậm chí hắn còn không thể xác định đống nguyên vật liệu chất đống trong phòng kia tương ứng với linh kiện mang ký hiệu nào trong bản vẽ, chứ nói gì đến việc lắp ráp nó theo bản vẽ ấy.

Trừ khi hắn một lần nữa trở nên hùng mạnh vượt quá khả năng của con người, sau đó khôi phục lại kĩ năng chế tạo máy móc trong thời gian ngắn, nếu không chỉ e bản thiết kế phức tạp này và đống linh kiện kia sẽ chẳng có ngày được thấy ánh mặt trời.

Hứa Kỳ Tịch thu nhỏ bản thiết kế lại.

Hắn không đóng file mà chỉ di chuột, kéo đến điểm cuối cùng của bản thiết kế. Hắn muốn xem rốt cuộc thứ này có đính kèm sách hướng dẫn sử dụng hay cái gì đó đại loại thế không.

Ít nhất cũng phải cho hắn biết cái “Kiến Thần Hiệu” này được dùng để làm gì chứ?

Quả nhiên, ở cuối bản thiết kế có một dòng chữ.

[Máy đột phá sọ não - Cảnh cổng kỳ tích – Kiến Thần Hiệu. Sáng tạo ra kỳ tích đi!]

Sau đó, chẳng còn gì nữa.

Không có giới thiệu kĩ hơn, cũng chẳng có sách hướng dẫn. Chỉ có mỗi cái tên dài ngoằng.

“Máy đột phá sọ não là cái gì?” Nghe vừa kích thích vừa bạo lực, làm hắn chợt nhớ tới mấy thứ vũ khí cục súc đập phát bể đầu của đám đực rựa.

Đừng nói thứ này dùng để nện lên đầu đấy nhé?

Ờm… nếu dùng số linh kiện chất đầy một gian phòng kia để lắp ráp một cái búa đập đầu, thì với sức nặng của nó, chỉ chạm khẽ một phát thôi cũng đã đủ để nát sọ rồi.

“Đừng bảo là mình thiết kế ra thứ này, sau đó nện thử lên đầu một phát để thí nghiệm cho nên mới mất đi ba năm ký ức đấy nhé?” Hứa Kỳ Tịch sờ lên đầu mình.

Tiêu rồi!

Hay là… cứ mặc xác đống đồ ấy cho nó phủ bụi nhỉ?

Sau khi lĩnh ngộ chân lý “con người ai cũng có cực hạn”, Hứa Kỳ Tịch quyết định tạm thời không cố chấp với vụ này nữa.

Nhưng cái tên “cánh cổng kỳ tích” kia lại khiến hắn để ý.

Dù sao thì tên hắn cũng là “Kỳ Tịch” mà.

[Sáng tạo cánh cổng kỳ tích sao?]

“Được rồi, chờ Họa Mi về đã. Sau đó mình sẽ nói chuyện mất trí nhớ của ba năm, cùng với bản thiết kế này và đống đồ trong phòng chứa tầng một cho cô ấy nghe luôn.”

“Nói không chừng cô ấy có thể tìm được người giúp đỡ lý giải bản thiết kế này và lắp ráp nó thì sao?”

Dù sao bây giờ hắn cũng đã chạm đến cực hạn rồi, cực hạn của con người.

Hứa Kỳ Tịch nằm ườn ra ghế.

Sau đó, hắn phải nghỉ ngơi xả hơi cái đã.

Từ sáng đến giờ, lúc nào trạng thái của hắn cũng căng như dây đàn.

Nếu không thả lỏng ra thì căng đứt mất thôi.

Nằm dài ra ghế bằng tư thế thoải mái nhất, Hứa Kỳ Tịch lại bắt đầu làm một công đôi việc, vừa xem bản thảo truyện tranh, vừa mở phim ra, để cửa sổ nhỏ rồi thả hồn vào xem.

Phim ảnh và tiểu thuyết tích lũy trong ba năm đằng đẵng cũng đủ để hưởng thụ một thời gian dài.

Thời gian làm dịu căng thẳng luôn trôi qua rất nhanh, thời gian vui vẻ sung sướng lúc nào cũng ngắn ngủi.

Chỉ mới xem được hai bộ phim mà đã đến 11 giờ trưa rồi.

Hứa Kỳ Tịch bò dậy khỏi ghế, bụng dạ đói meo nhắc nhở hắn đi kiếm gì đó lấp đầy dạ dày.

“Phải nấu cơm thôi, trưa nay ăn gì đây?” Hứa Kỳ Tịch đứng lên.

Thẩm Họa Mi chẳng dặn dò gì hắn về cơm trưa cả.

Sáng nay cô đến công ty làm việc, chưa chắc đến trưa đã về…

“Chẳng biết trong ba năm nay mình ăn cơm trưa kiểu gì? Nấu ít đồ ăn qua loa hay là gọi thức ăn ngoài nhỉ?” Tay nghề của Hứa Kỳ Tịch chỉ giới hạn trong mấy món ăn thường ngày đơn giản mà thôi.

Thi thoảng ăn thì được, chứ muốn ăn ngon thì phải gọi đồ ngoài.

Hắn lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm đặt thức ăn vừa quen vừa lạ.

Nhưng đang chuẩn bị gọi món thì dưới lầu truyền đến tiếng dừng xe.

Hứa Kỳ Tịch đi ra cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Bèn thấy ngay Thẩm Họa Mi đang thò chân bước xuống từ một chiếc xe màu trắng.

Sau khi xuống xe, cô thay đôi giày đế bằng chuyên dụng để lái xe bằng giày cao gót buổi sáng, sau đó lấy hai túi thức ăn trong cốp xe ra, mở cửa đi lên.

[Ồ… cơm trưa cũng là vợ bao luôn à?] Kỹ năng “ấm lòng” bị động của Hứa Kỳ Tịch được kích hoạt.

Chỉ trong ba năm mà mình đã to cao đẹp trai thế này, trừ công lao của máy tập thể hình trên tầng hai, chắc chắn phần công còn lại là thuộc về vợ mình đây.

Không có cơm lành canh ngọt thì cơ thể hắn không thể tuyệt thế này được.

Thấy Thẩm Họa Mi sắp lên đến nơi, Hứa Kỳ Tịch đi ra cửa phòng tầng ba, mở cửa ra.

Hắn ở đây chờ cô lên.

Leng keng ~ cửa thang máy gia dụng nhỏ mở ra. Thẩm Họa Mi bước ra từ thang máy.

Vừa ra đến nơi, cô đã thấy Hứa Kỳ Tịch đứng ở cửa chờ mình.

Thẩm Họa Mi nhoẻn miệng cười: “A Tịch ~”

“Họa Mi, em về rồi đấy à?” Sáng nay Hứa Kỳ Tịch lăn lóc nửa ngày trời mới hỏi được tên của Thẩm Họa Mi, hắn cảm thấy mình phải khoe chút kĩ thuật ra thôi.

Ví dụ như bây giờ, một câu chào hỏi đúng lúc sẽ là cơ hội tốt để gọi tên vợ.

Coi như là lấy le đi.

“Họa Mi?” Nghe thấy tên mình, phản ứng của Thẩm Họa Mi lại hơi lạ. Cô nghiêng đầu một chút…, dường như nghĩ tới điều gì.

Sau đó, cô buông hai túi thức ăn xuống, mở túi xách của mình, lấy một chiếc hộp nhỏ ra.

“Cho anh nè, ô mai đó.” Tôn Minh Hoa đổ một viên ô mai ra, dùng ngón tay trắng ngần nắn một chút rồi nhét vào miệng Hứa Kỳ Tịch.

Chua ngọt tận xương ~

Nhưng Hứa Kỳ Tịch lại bị chuỗi thao tác của Thẩm Họa Mi làm cho ngớ người.

“Ô mai ngon không?” Thẩm Họa Mi cất hộp đi, mỉm cười hỏi.

Hứa Kỳ Tịch gật đầu phối hợp: “Ngon lắm.”

Hắn vẫn rất thích mấy thứ đồ ăn vặt này.

“Đúng là em ăn rất ngon.” Thẩm Họa Mi đáp lại bằng vẻ mặt thật thà và tán thành.

Hứa Kỳ Tịch: “…”

Thẩm Họa Mi mang theo người một hộp ô mai chỉ chuyên dùng để ghẹo hắn thôi à?

Bảo hắn phải đáp lại thế nào đây?

Nghĩ ngợi một lát, Hứa Kỳ Tịch quyết định phối hợp với Thẩm Họa Mi, thử đuổi theo mạch tiết tấu của cô: “Tối nay ở lại ăn ô mai chứ?”

“Ha ha, trước đó… em phải nấu cho anh một bữa trưa ngon lành cái đã.” Thẩm Họa Mi xoay người, nhấc hai túi thức ăn lên, thay dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng bếp.

Hứa Kỳ Tịch đóng cửa nhà, đi theo cô: “Có cần anh rửa đồ ăn giúp không?”

Hắn cần một chút thời gian ở bên Thẩm Họa Mi để nói rõ chuyện mất trí nhớ của mình.

“Cần chứ.” Thẩm Họa Mi đáp.

Hai người trò chuyện tự nhiên đến bất ngờ.

Hứa Kỳ Tịch nhận đồ ăn, rửa sạch một cách thuần thục, sau đó thuận miệng hỏi: “Chiều em có đến công ty nữa không?”

“Chiều nay em không đi, lúc sáng em sắp xếp xong chuyện ở công ty rồi… Chiều nay em có thể vẽ giúp anh cho xong đấy.” Thẩm Họa Mi cười đáp.

Ô, xuất hiện rồi, trợ lý truyện tranh cứu mạng?

Quả nhiên, làm người đôi khi phải có ước mơ.