Vì Lục Dao là người duy nhất liên quan đến vụ án biết phong thủy, Hạ Thần Phong nhìn số liệu trên máy tính bảng, “Có thể tìm ra thông tin của người mua trên thị trường chợ đen không?”

Tiểu Đao thất vọng lắc đầu, “Chợ đen có thể tồn tại trong thời gian dài như vậy cũng là có lý do của nó, cho dù là tranh chấp lợi ích đằng sau chợ đen trong quá khứ cũng chưa chắc đã tra được, nếu không thì mấy ông chủ đó ngồi đợi người đến trả thù đi là vừa.”

Chợ đen có thể tồn tại được là vì nó nằm trong vùng màu xám(*). Giao dịch ở chợ đen có thể mang lại khoản lãi kếch xù nhưng đi kèm theo đó là sự rủi ro cao. Do đó, nhiều giao dịch trên thị trường chợ đen đều được thanh toán bằng tiền ảo, dù muốn cung cấp thông tin cũng không có cách nào.

(*) Vùng màu xám: trên thế giới không có gì là hoàn toàn rõ ràng. Màu đen và màu trắng là biểu hiện cực đoan. Và hầu hết mọi thứ đều không phải lưỡng cực (cực đoan, tích cực), những người không đen không trắng được gọi là khu vực màu xám - khu vực ở giữa.

Hạ Thần Phong lấy báo cáo của Tạ Điền ra, “Tập trung vào các bệnh viện trong thành phố, những người bệnh ung thư bị bệnh tim bẩm sinh dưới mười tám tuổi.”

Tiểu Đao nhận lấy bản báo cáo, nhìn vào phía trên, “Nạn nhân còn chưa thành niên?” Hạ Thần Phong không trả lời, dù sao thì vấn đề đó cũng được viết rõ ràng trong bản báo cáo. Anh đứng dậy, cầm áo khoác ở bên cạnh lên, “Tôi về nhà một lát, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Tiểu Đao huýt sáo, nhìn Hạ Thần Phong bước ra khỏi văn phòng, cười và tự nói với chính mình, “Haiz, xem ra năm sau anh Phong của chúng ta sẽ không phải đón ngày độc thân(*) rồi!”

(*) Ngày độc thân: ngày 11 tháng 11 hằng năm. Bởi vì ngày này được tạo thành từ 4 chữ số 1, giống như 4 cây gậy xếp liền nhau nên người Trung Quốc gọi đây là ngày “quang côn” (hiểu nôm na là “toàn gậy”); Quang côn trong tiếng Trung lại có nghĩa là độc thân. Do đó, giới trẻ Trung Quốc đã xem ngày này như một dịp lễ đặc biệt dành cho những người độc thân.

Hạ Thần Phong không muốn thừa nhận rằng anh có chút lo lắng cho cô gái nhỏ đang ở nhà, anh tự lấy cho mình một lý lo là bây giờ tuyết rơi nhiều, mình cần phải về nhà lấy thêm một cái áo khoác dày.

Nhưng khi Hạ Thần Phong cầm túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà mình, bản thân anh có chút không hiểu suy nghĩ của mình.

Lục Dao đẩy cửa ra, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Hạ Thần Phong. Anh nghiêng người bước vào phòng, lần đầu tiên anh cảm thấy ngôi nhà của mình lạnh như vậy, anh nhíu mày không vui, “Sao cô không bật máy sưởi?”

Lục Dao kéo đôi dép rõ ràng không vừa với chân, lẹp xẹp lẹp xẹp đi vào trong nhà, “Tôi không lạnh...” Hạ Thần Phong đặt túi đồ xuống sàn nhà, quay người liếc nhìn Lục Dao mặc đồ như con gấu rồi vươn tay ra bật công tắc máy sưởi, “Tôi đã nộp phí máy sưởi hằng tháng, không dùng cũng vẫn phải trả tiền.”

Ngoài trời tuyết đang rơi dày, cả ngôi nhà đều mang hơi thở lạnh lẽo, khi cảm nhận được có một cơn gió ấm áp thổi đến, Hạ Thần Phong mới bắt đầu cởi áo khoác, “Ngoài trời đang có tuyết rơi, mấy ngày nay tạm thời cô đừng đi ra ngoài, ở đây có một ít đồ dùng thiết yếu hằng ngày, nếu cô cảm thấy áy náy thì có thể giúp tôi quét dọn vệ sinh nhà.”

Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao cắn môi dưới nhìn một đống đồ lỉnh kỉnh trên sàn nhà, anh đứng dậy, vừa cởi cúc cổ tay áo sơ mi, vừa đi về phía phòng của mình.

Lục Dao thở dài, cười bất đắc dĩ, cô gắng sức nhấc một cái túi trong số đó lên, cô chỉ muốn nói rằng ban đầu cô nghĩ rằng cảnh sát Hạ là một người lạnh lùng, dù sao thì khuôn mặt của anh cũng cho thấy anh là người không dễ gần. Nhưng lúc này cô lại thấy có phải mình đã nhìn sai rồi không? Mặc dù Hạ Thần Phong có vẻ lạnh lùng, nhưng anh lại là một người rất cẩn thận và nhiệt tình, hơn nữa còn là một người đàn ông rất vụng về.

Lục Dao mở túi ra, trong túi có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Lục Dao biết, trước đây trong tủ lạnh của nhà Hạ Thần Phong chỉ có đồ ăn nhanh và bia. Máy sưởi rất ấm, thậm chí Lục Dao còn có ảo giác, cái máy sưởi này bật nhiệt độ quá cao, khiến má của cô cũng bắt đầu nóng lên.

Cô cởi hai cái áo khoác bông dày ra, ở trong môi trường ấm áp như này, chỉ cần mặc một cái áo len là được rồi.

Đã gần mười hai giờ trưa, Lục Dao chỉ làm mấy món ăn đơn giản, hai món mặn và một món canh, màu sắc kết hợp rất đẹp mắt, vừa nhìn đã muốn ăn nhiều hơn.

Cô vừa ngâm nga câu hát vừa nhàn nhã lau dầu mỡ trong phòng bếp, ánh đèn vàng chiếu xuống chiếc áo len màu trắng cô đang mặc. Hạ Thần Phong ra khỏi phòng, một tay anh cầm khăn lau mái tóc ướt, đập vào mắt chính là cảnh này.

Cô gái có đường cong yểu điệu, mái tóc được búi gọn lên sau đầu, đang bận rộn trong phòng bếp, còn trên bàn ăn đã được bày những món ăn ngon vừa mới nấu xong.

Hình ảnh này khiến Hạ Thần Phong nhớ đến cảnh tượng khi anh còn bé, mẹ anh luôn làm một bữa cơm như vậy để chờ anh tan học về và chờ bố tan làm...

Lục Dao dọn dẹp phòng bếp xong, quay người lại nhìn thì thấy Hạ Thần Phong đã mặc xong quần áo đứng cách đó không xa, mái tóc hơi ẩm làm anh trông bớt hung dữ hơn, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng, cô hơi ngập ngừng, “Tôi đoán anh vẫn chưa ăn, nên đã làm mấy món ăn đơn giản...”

Đây là nhà của Hạ Thần Phong, Lục Dao ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hạ Thần Phong vắt khăn mặt lên bả vai, đi đến bàn cơm, anh nhìn bàn cơm rồi ngồi xuống ăn.

Lúc này Lục Dao mới mỉm cười và quay người đi xới cơm, cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô rất sợ anh sẽ từ chối, cô bước ra khỏi bếp và đưa cơm cho Hạ Thần Phong, còn bản thân thì ngồi ở chỗ đối diện.

Phải thừa nhận rằng, Hạ Thần Phong thấy cơm nhà rất ngon. Thỉnh thoảng anh muốn được ăn những món như vậy, đơn giản mà ngon, có hương vị của gia đình, đây là hương vị mà bất kỳ nhà hàng nào cũng không làm được.

Hai người yên lặng ăn xong cơm, thậm chí Hạ Thần Phong còn rất nể mặt Lục Dao mà ăn sạch thức ăn trên đĩa, nhưng cũng may là Lục Dao không làm nhiều đồ ăn lắm.

Lúc Lục Dao thu dọn bát đũa trên bàn, cô đi đến bên cạnh Hạ Thần Phong, “Chuyện ngày hôm qua có manh mối gì chưa?”

Anh lắc đầu, “Căn cứ vào những gì bây giờ chúng tôi nắm được, rất khó để lấy được chứng cứ, thiết bị của hắn đều được mua ở chợ đen.” Lục Dao cười, dường như cô không ngạc nhiên chút nào, cô nhìn Hạ Thần Phong, “Tôi có thể giúp một tay.”

Căn bản là cả tối hôm qua Lục Dao không ngủ được, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục bị động như vậy, bây giờ mình ở chỗ sáng, còn những kẻ đó thì ở trong tối.

Nhưng trong phong thủy, không có chỗ nào tối thực sự, cũng không có chỗ nào sáng thực sự, âm dương là tương hỗ, và cũng có thể là hỗ sinh(*). Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Cô có thể tra ra danh tính của những người đó?”

(*) Hỗ sinh: mọc lẫn với nhau, lẫn nhau, với nhau; Tương hỗ: qua lại lẫn nhau.

Lục Dao khẽ lắc đầu, “Không, bọn chúng xuất hiện là bởi vì tôi chặn đường chúng. Nếu bây giờ tôi sợ thì chẳng phải là đúng theo ý của chúng à.”

“Cho nên?” Hạ Thần Phong khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục Dao, “Cho nên, tôi định sẽ tiếp tục làm vật cản đường của những kẻ đó.”

Lục Dao lấy ba đồng tiền cổ trong người ra, “Bây giờ mạch phong thủy đã xuống dốc, đó là sự thật. Những kẻ đó có thể chiếm ưu thế trong cục phong thủy, nhưng chúng không biết rằng, điều nhà họ Lục giỏi nhất không phải cục phong thủy, mà là gieo quẻ, cũng chính là thầy bói mà các anh nói bây giờ...”

Cô trượt từ trên ghế xô pha xuống, ngồi quỳ trên tấm thảm nhà, đặt ba đồng tiền cổ lên ngực. Tối hôm qua cô đã suy đoán ra được chuyện bọn chúng cần làm, mặc dù cô vẫn chưa nhìn thấy mặt của chúng, thậm chí người phía sau chúng là nam hay nữ cô cũng không biết, nhưng trừ việc dùng đồng tiền cổ, cô còn cho thêm tinh tú, cho nên về cơ bản là có thể suy đoán ra được bước tiếp theo chúng sẽ làm gì.