Melinda đã làm mọi điều có thể để chuẩn bị cho cuộc hẹn bất ngờ của chị ở nhà Jack. Chị mặc một chiếc váy sa tanh màu ngọc lam có đính cườm lấp lánh quanh cổ áo và đi một đôi giày cao gót sa tanh màu xanh lục tương phản. Tóc chị chải gọn về phía sau và cố định bằng một chiếc lược gắn đá, chị cầm theo một chiếc túi nhỏ đính đá lấp lánh. Toby gặp chị ở chân cầu thang và há hốc miệng vì kinh ngạc. “Ôi, Melinda, trông chị tuyệt thật đấy.”

Chị rạng rỡ nhìn anh. “Trông em cũng không tệ đâu nhé.”

“Sao cơ, cám ơn chị.” Toby mỉm cười và liếc nhìn xuống chiếc quần đen mới và chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen, vừa mua sáng nay trong đợt giảm giá tại một cửa hàng đồ nam cao cấp ở Broadway. Đó là một cửa hàng anh đã đi qua hàng mươi lần và chưa bao giờ bước vào. Chủ yếu là vì anh chẳng có tiền, nhưng cũng bởi vì những ma nơ canh xương xương kỳ lạ đứng trong cửa sổ. Chúng đều trọc đầu và có gò má cao, trông như thể sắp sửa sống dậy và chiếm lấy thế giới nếu chúng có một nửa cơ hội. Nhưng giờ thì chính anh cũng trọc lóc và có gò má hóp, nên anh nhận thấy rằng những quần áo bán ở đó lại chính là tấm vé anh cần.

“Em rất mừng là chị đã đổi ý.”

“Ừ. Chị với Con đã có một cuộc chuyện trò tốt đẹp về nhiều chuyện lúc nãy.”

“Ồ, thế ạ?” Toby vờ ngạc nhiên.

“Ừ. Nó không còn là một đứa trẻ nữa. Nó có cuộc sống của nó. Đã đến lúc chị cần có cuộc sống của chị.”

Toby mỉm cười. “Tốt, rất tốt.”

Chuông cửa reo vang và Toby quay phắt lại. Anh có thể nhìn thấy bóng hình của Leah qua lớp kính màu. Anh vội ra mở cửa cho cô vào.

Cô mặc một chiếc áo truyền thống Ấn Độ bằng lụa màu tím với quần jeans. Tóc cô xõa ra và lượn sóng, một chiếc cặp tóc đính đá cặp tóc về một bên. Toby chưa bao giờ nhìn thấy cô nữ tính đến thế. “Trông em đáng yêu quá,” anh nói, giữ cửa mở để cô vào. “Chiếc áo này mới lộng lẫy làm sao,”

“Cám ơn anh. Em chẳng có quần áo đàng hoàng mặc buổi tối, nhưng em có một đống những thứ này. Mẹ Amitabh luôn mang chúng từ Mumbai về cho em.”

“Anh phải nói là chúng rất hợp với em.”

“Cám ơn anh,” cô nhắc lại. “Và trông anh cũng tuyệt ghê.” Cô vuốt tay áo sơ mi của Toby. “Mới đấy à?”

“Ừ. Anh vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp. Một mình.”

“Ồ, anh đã chọn rất tốt.”

Cô mỉm cười với Melinda. “Trông chị đẹp ghê.”

“Cám ơn cô. Cô cũng vậy.”

Cả ba bọn họ đứng trong tiền sảnh, tươi tắn nhìn nhau.

“Nào,” Toby nói, “ta đi chứ?”

Giữa Melinda và Jack hình thành ngay lập tức một hấp lực mạnh mẽ.

“Ồ, nhưng Leah, cô đã mang tới cho tôi một nữ thần!” Jack thốt lên, nắm lấy bàn tay Melinda chìa ra cho mình và nhìn chị trong sững sờ, kinh ngạc.

Không thể biết chắc được liệu phản ứng của Melinda với Jack có bị ảnh hưởng chút gì nhờ chuyến thăm quan vòng quanh nhà mà ông ta cứ nằng nặc đòi được đưa chị đi ngay từ phút đầu tiên chị bước qua cửa nhà.

Jack và Melinda quay trở lại, trông tươi cười và mãn nguyện.

“Chỗ này tuyệt quá phải không?” Melinda nói, vuốt cho phẳng chiếc váy của mình và ngồi lên mép ghế sofa. “Và tôi thích cách cô trang trí phòng mấy cô con gái của Jack lắm, Leah ạ. Trông thật đẹp.”

Jack mời mọi người dùng đồ uống khai vị. Toby hơi khó chịu, cảm thấy một chút lúng túng không thoải mái. Chỗ này thật xa hoa. Jack, dù có vẻ duyên dáng như một đứa trẻ, đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, có lẽ chỉ hơn Toby năm, mười tuổi, nhưng khác xa anh về mọi mặt. Ông ta có con cái, có doanh nghiệp, có một thân hình có da có thịt kiểu trung niên. Ông ta tự trả tiền mua nhà mình, chứ không phải được một người cha trục trặc về cảm xúc mua cho. Người vợ cũ của Jack vẫn còn là một phần cuộc sống của ông ta chứ không chỉ là một ký ức mờ xa như giấc mơ. Ông ta dùng tiền của mình để trang trí nhà cửa, chứ không dùng tiền dành dụm cả đời của một ông lão đồng tính người Hà Lan. Và giờ đây, ông ta sắp sửa phục vụ mọi người món đồ uống Bloody Mary trong những chiếc cốc đúng kiểu với đường viền trên miệng cốc.

“Vậy là, Toby.” Jack đưa cho anh một ly đồ uống, trang trí bởi một cọng cần tây và chút tiêu đen nghiền. “Anh đã làm gì với bản thân thế? Bị thương khi tập thể thao à?”

“Ồ, mắt tôi ư? Tôi bị ngã vào bể bơi…”

“Anh ấy say rượu...” Leah cướp lời.

“À, chỉ một chút thôi. Thực ra, đó là do thuốc...”

“Thuốc ư?” Jack nhướng mày cảnh giác.

“Không phải thuốc anh như tưởng. Mà là thuốc của nha sĩ. Tôi đi nhổ răng...” Anh há miệng để cho Jack thấy chỗ trống trên lợi. “Thực tình thì, lẽ ra tôi không nên đi bơi.”

“Đó là lỗi của tôi,” Leah nói. “Chúng tôi đi dạo ở Kenwood và anh ấy suýt ngất khi đi bộ lên dốc làm tôi quá lo ngại vì anh ấy không đủ sức khỏe nên đã bắt anh ấy đi bơi cùng tôi…”

“Mặc dù kể từ hồi mười sáu tuổi đến giờ tôi không đi bơi…”

“Và để chứng minh điều đó, anh ấy đã mặc quần bơi từ hồi học sinh...”

“Đúng, đúng như vậy. Chúng vẫn còn nhãn ghi tên tôi ở phía sau.”

“Tôi rất ấn tượng vì anh vẫn còn mặc vừa đấy,” Jack nói, vỗ vào bụng mình.

“Tôi sẽ mừng lắm nếu bây giờ có thể xỏ được một chân vào quần bơi thời đi học.”

“Đừng có hạ thấp mình như thế,” Melinda nói. “Anh có vóc người dễ thương đấy chứ.”

“Em nghĩ thế à?” Jack hỏi.

“Vâng,” chị đáp, “vẻ ngoài của anh tốt mà.”

“Cho một ông già, ý em thế chứ gì?” Ông ta mỉm cười. “Anh vẫn đi tập,” ông ta tiếp, “ở phòng tập ba lần một tuần.”

“Ồ, thật à? Anh tập ở đâu?”

“Esporta. Em biết không, một chỗ rất thời thượng ở trong bệnh viện tâm thần cũ ở Friern Barnet.”

“Ồ, em biết chỗ đấy rồi. Rất thanh lịch. Em tập ở Manor trên đường Fortis. Và em còn tập Pilate hai lần một tuần và tập kick boxing vào ngày thứ Tư.”

“Phải rồi,” Jack đáp, mắt lướt thầm tán thưởng dọc cơ thể chị. “Rõ ràng là em rất chăm sóc bản thân mình. Nhưng đừng quá mức nhé, anh hy vọng thế.”

“Ý anh nói gì?” Chị cười khúc khích.

“Thật không tốt khi một người phụ nữ tập tành đến mất cả sự... mềm mại của mình. Không tốt tí nào khi người phụ nữ cũng tạo cảm giác như đàn ông vậy. Như cái cô Madona ấy.” Ông ta co người lại. “Không biết cái anh chàng đó nghĩ cái gì, cái tay chồng cô ta, một tay người Anh? Khi họ ở trong giường và tắt hết đèn đóm, hẳn anh ta phải có cảm giác như đang làm tình với một cậu bé trai.”

Melinda cười vang và Jack mỉm cười. “Xin thứ lỗi cho ngôn từ của anh.” Ông ta nói. “Còn bây giờ, anh phải đi khuấy cái này một chút.”

“Cần giúp một tay không?” Melinda nói.

“Thế thì tuyệt quá.”

Toby đợi tới khi hai bọn họ ra khỏi phòng, anh khẽ thúc vào khuỷu tay Leah. “Em giỏi khoản này thật đấy,” anh thì thầm.

“Cái gì cơ?”

“Em thật hiểu mọi người. Ý anh là - Jack và Melinda ấy - thật thiên tài.”

Leah mỉm cười và vuốt vuốt ngón tay trên xương quai xanh. “Em không thể không nhận là mình cũng có những mánh riêng.”

“Và ngôi nhà này thật phi thường, phải không nào?” Anh nhìn quanh phòng khách. Nó khiến cho kế hoạch của anh đối với ngôi nhà của mình trở nên nhợt nhạt vô nghĩa.

“Em biết,” cô nói. “Thật khó tưởng tượng, phải không, người ta chính xác cần phải giàu đến mức nào để sống ở một nơi như thế này.”

“Rất giàu,” Toby nói, “vô cùng giàu. Nói lại anh nghe vì sao em từ chối những lời tán tỉnh của Jack.”

“Em là một người phụ nữ có phẩm hạnh không thể chê trách.”

“À, hãy hy vọng là điều ấy cũng đúng với Melinda.”

“Chị ấy là một người phụ nữ tốt.”

“Đúng, em biết không? Anh nghĩ chị ấy như thế đó. Trong vòng vài tuần qua anh đã trở nên gần gũi với chị ấy hơn. Chị ấy thực sự có ý tốt, chỉ đôi khi hơi lạc lối.”

“Chúng ta ai mà không thế?” Leah nói, mút nước cà chua trên nhánh cần tây. “Chúng ta ai mà không thế?”

“Anh ấy có một người phục vụ ở đây!” Melinda nói, ào trở lại phòng khách sau một lát. “Một cô gái người châu Á bé nhỏ - mặc một chiếc tạp dề.”

“Ồ, Chúa tôi,” Leah nói. “Thật đáng sợ.”

“Sao lại đáng sợ?” Melinda hỏi. “Anh ấy đủ giàu để làm thế. Chị chắc là anh ấy trả lương tử tế cho cô ta. Và không thể mong đợi một người đàn ông như Jack trông nom căn nhà lớn thế này một mình.”

Leah nhún vai. “Vậy,” cô nói, “chị nghĩ thế nào?”

“Chị nghĩ thế nào á? Chị nghĩ là anh ấy tuyệt lắm. Hoàn toàn đấy. Và là một người thật dễ thương.”

Leah mỉm cười. “Dễ thương phải không nào?”

“Anh ấy thật ngọt ngào. Vui tính. Và cái cách anh ấy phát âm...”

“Nghe này,” Leah nói. “Chúng ta cần một ám hiệu. Một điều gì đặc biệt chị sẽ nói ra khi chị muốn tống khứ bọn em đi.”

“Phải rồi,” Toby tiếp, “bọn em không muốn ở đây quá lâu so với mức chị mong muốn.”

“Được rồi,” Melinda thì thầm. “Khi chị muốn các em đi chị sẽ nói... Hai đứa có biến đi không nào vì chị và Jack muốn ngủ với nhau đây.” Chị cười phá lên và đưa tay lên che miệng. “Chị không phải loại gái như thế,” chị nói tự hào, “nhưng nếu chị nói ai carumba, thì lượn đi nhé.”

Trong ba tiếng đồ hồ sau đó, Jack và Marietta, cô người làm người Philippine đã phục vụ năm món ăn Ý tuyệt hảo. Đĩa khai vị với dăm bông vùng Parma và dưa chuột muối, súp nấm dại với nấm truffle[38], cá song sốt chanh và mùi tây, và lê ngâm trong rượu Amaretto với nụ đinh hương cùng kem vani. Ông ta rót hết chai nọ đến chai kia rượu vang đắt tiền vào cốc lớn và dọn bánh biscuit hạnh nhân tự làm với những chiếc tách nhỏ nhắn đựng món cà phê lấy từ máy pha espresso Gaggia. Thế rồi, khi rốt cuộc họ bắt đầu tiêu hóa bốn món ăn đầu tiên thì Jack mang ra một thớt gỗ đựng pho mát và một chai rượu vang ngọt màu vàng nhạt.

[38] Một loại nấm cục, mọc ngầm dưới đất có hương vị rất thơm ngon và có giá trị cao.

“Ai carumba,” Melinda nói, tay vuốt ve cái bụng căng phồng. “Tôi chưa bao giờ ăn no đến thế trong đời.”

Toby và Leah gấp khăn ăn, nói lời xin lỗi, lấy áo khoác và ra về.

“Nào,” Toby nói, kéo chiếc mũ len đội lên đầu ở bên ngoài nhà của Jack. “Anh nghĩ ta có thể an toàn coi đó là một thành công.”

“Ôi. Anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra? Anh nghĩ Jack đã đoạt lấy chị ấy chưa, ngay trên thớt pho mát ấy mà, trong khi em và anh đang nói chuyện đây?”

Toby mỉm cười. “Anh ngờ là không. Họ sẽ phải chờ tới khi người giúp việc đi về nhà trước đã.” Họ cùng quay đầu lại vì tiếng động ở cửa ra vào nhà Jack. Một bóng người nhỏ nhắn đi qua con đường trải sỏi và rẽ ra phố. Đó là Marietta. “Chúc ngủ ngon!” cô gái mỉm cười, trước khi mất hút về hướng Broadway, trong chiếc áo bu dông đen và chiếc mũ casket. Leah và Toby nhìn nhau cười vang.

“Này,” Leah nói, “giờ thì không có gì ngăn được họ nữa đâu.”

“Chúa tôi,” Toby nói, “em có thể tưởng tượng hai bọn họ trên giường không? Anh đánh cuộc là họ sẽ nói chuyện từ đầu đến cuối cho mà xem.”

“Ồ, đúng đấy, nói chuyện bậy bạ.”

“Ồ, chắc chắn là thế. Và chơi trò phân vai. Và hóa trang. Họ sẽ kéo dài suốt đêm, với kem tươi và cả cái đấy giả làm bằng da nữa.”

“Ồ, thôi nào!” Họ mỉm cười với nhau.

“Anh đưa em về nhà chứ?”

“Có chứ. Tại sao không? Mặc dầu, dĩ nhiên là, nó không tiện đường với anh cho lắm.”

Họ cùng nhau đi về phía Broadway. Các tiệm rượu đã đóng cửa và các đường phố đầy rẫy người say đang tìm kiếm taxi. Họ đi ngang một nhóm trai trẻ ngoài đôi mươi ồn ã, và Toby tự động choàng tay lên eo Leah như để bảo vệ cô. Anh thậm chí còn không nhận thấy là anh đã làm vậy cho tới khi họ rẽ vào đường Thợ Bạc và tay anh vẫn nằm nguyên ở đó. “Vậy là, thứ Năm tới lại đi bơi chứ?”

Cô cười vang. “Chỉ trong trường hợp anh có thể đối mặt với việc ấy mà thôi.”

“Hẳn đi chứ. Điều gì không giết chết anh sẽ làm anh mạnh mẽ hơn.”

“Tuyệt lắm. Thế thì hẹn nhé. Nhưng có lẽ anh sẽ muốn mua cho mình một chiếc quần bơi mới.”

“Ồ, cô bạn. Trông chúng đáng xấu hổ lắm phải không?”

“À. Chúng cũng không còn tươm mấy nữa.”

“Rồi, quần bơi mới vậy. Và nếu em rảnh, sau đó, thì anh muốn mời em đi uống nước. Để cảm ơn em. Vì đã cứu sống anh.”

“Em đâu có cứu sống anh!”

“Ồ, có chứ, Leah, em đã làm vậy đấy. Và về nhiều mặt.” Anh thở dài và nhìn cô. Anh không thể tin được anh sẽ phải đưa cô về ngôi nhà cô đang chung sống với một người đàn ông khác, một người đàn ông mà cô đã không còn ở cùng nữa khi anh biết cô lần đầu, người đàn ông cô đã lãng quên, người đàn ông mà không biết làm cách nào đã dụ dỗ để quay lại cuộc đời cô, kết quả trực tiếp của một cuộc gặp gỡ mà anh ta đã không chủ tâm bố trí. “Vậy thì - chuyện gì sẽ đến với em và chàng y tá? Giờ thì anh ấy sẽ cưới em chứ?”

Leah nhún vai. “Em không nghĩ thế. Nhưng, trước tiên chính em cũng chưa bao giờ thực sự muốn cưới anh ấy. Em chỉ muốn có một sự khẳng định nào đó, em đoán vậy, để xem đời em đi về hướng nào. Rằng em sẽ không có một kết cục giống Gus.”

Toby gật đầu. “Vậy liệu nó - có đi đến đâu không?”

“Không, không hẳn.” Cô cười gượng gạo.

“Thế thì tại sao...?”

“Tại sao em lại chấp nhận sự trở lại của anh ấy ư?”

“Ừ, phải rồi.”

“Bởi vì anh ấy đề nghị. Và bởi vì... bởi vì em cô đơn.”

“Ồ, Leah,” Toby dừng lại và xoay cô về phía mình. “Làm sao một cô gái như em có thể cô đơn được chứ? Một người giàu sức sống và tốt bụng và thông minh như em.”

Cô lại nhún vai. “Em chẳng biết. Có thể là em không thông minh như anh nghĩ.”

“Nhưng em thông minh chứ. Em thông minh gấp trăm lần anh nghĩ.”

“Này, nếu em thông minh đến thế, thì tại sao em lại để cho người đàn ông ấy quay lại đời em khi em biết rằng đó chỉ là một sự thu xếp tạm thời? Khi em biết rằng bất cứ ngày nào mẹ anh ấy cũng có thể giới thiệu cho anh ấy một cô gái tầm hai mươi tuổi người Mumbai với đôi mắt đen như than và anh ấy sẽ biến mất trong chớp nhoáng.”

“Ồ, Chúa ơi, tình hình là như thế sao?”

“À, vâng. Cho tới hai tháng trước thì chính em cũng không hề biết, vẫn cứ nghĩ là bố mẹ anh ấy cũng rất hợp thời và Âu hóa. Nhưng hóa ra là họ để cho cậu con trai mình được tự do vui vẻ cho đến tuổi ba mươi.”

“Vậy, nếu là như thế, tại sao anh ấy còn quay lại sống với em?”

“Bởi vì như thế tốt hơn nhiều so với cuộc sống ở nhà tập thể của y tá. Bởi vì em là một cô gái tử tế. Bởi vì anh ấy đang ở trong trạng thái chối bỏ thực tế là anh ấy đã ngoài ba mươi và anh ấy không thể kham được thực tế những gì người khác trông đợi ở anh ấy. Về cơ bản, anh ấy đang ở trong tình trạng ngừng phát triển.”

“Có nghĩa là em lại quay về điểm xuất phát?”

“Hoàn toàn. Tất cả những gì em biết đó là chừng nào Amitabh còn sống cùng với em thì em chưa phải trả lại căn hộ. Vì thế em không phải nhìn đến những căn hộ thuê chung gớm ghiếc và em có thể giả vờ rằng em đã là người lớn.”

“Chẳng lẽ em không thể tìm được chỗ nào để ở một mình hay sao?”

Cô lắc đầu. “Em không có tiền để làm thế.”

“Thế còn bố mẹ em thì sao? Họ không thể cho em vay chút tiền sao?”

“Không. Nếu có tiền để cho em mượn thì chắc hai cụ đã bảo em rồi.”

“Leah - thật là điên quá.”

“Em biết. Em biết là như thế.” Cô thở dài và cụp mắt xuống. “Em đã làm hỏng mọi thứ rồi.”

“Em chỉ việc bảo anh ấy đi đi!”

“Em không thể.”

“Em có thể! Anh sẽ cho em vay tiền.”

“Ồ, Toby, em không thể. Em...”

“Có chứ. Em có thể. Anh không nợ tiền ngân hàng để mua nhà, em biết không? Một khi anh bán nó đi, anh sẽ có, Chúa ơi, hàng trăm nghìn bảng. Anh sẽ có nhiều tiền đến nỗi anh không biết phải làm gì với chúng.”

“Vâng, nhưng anh sẽ cần chúng, để mua một ngôi nhà mới, bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Anh sẽ cần một phần trong đó, chứ không phải là tất cả.”

“Không đâu, Toby. Hoàn toàn không thể. Mười lăm năm qua anh đã hỗ trợ người khác rồi. Giờ đã đến lúc phải buông tay, phải để mọi người lãnh trách nhiệm đối với bản thân họ. Nhưng cám ơn anh. Cám ơn anh đã có lời. Anh là một người rất rộng lượng.”

Toby mỉm cười, thiểu não. “Nhầm đối tượng, có vẻ vậy.”

Cô nắm chặt tay anh, mỉm cười. “Vâng, à, cũng có thể.”

Toby cũng nắm tay cô và lúc đó, bởi vì dường như đó không hoàn toàn là một điều sai trái, bởi vì cô không còn yêu người y tá, bởi vì cô cô đơn và lạc lối giống anh, anh đưa tay kia ra và vuốt má cô. Làn da cô lạnh và mịn màng dưới lòng bàn tay anh. Cô hơi cụp mắt xuống, rồi mỉm cười. “Tay anh lạnh thế.”

“Và má em cũng lạnh.”

“Đã đến lúc về nhà rồi.”

“Phải, về nhà thôi.”

Anh quàng tay lên vai cô và kéo cô gần anh hơn, họ cùng thả bộ xuống đường Thợ Bạc trong sự im lặng ấm áp đồng hành.