Đêm hôm ấy, Leah nằm thao thức lâu hơn thường lệ. Tâm trí cô đầy ắp hình ảnh của Gus, của Toby, của những chú công và vỉa hè lạnh lẽo. Làm sao một người có thể sống trong một căn nhà toàn người lạ, không vợ, không gia đình như thế? Làm sao mà một người lại đến nỗi hoàn toàn đơn côi đến vậy? Và nếu như cô có qua đời vào tuổi chín mươi bảy, cô trầm ngâm, cô cũng sẽ chẳng có lấy một đứa chắt gái đến mà nhận thi hài. Em trai cô, Dominic, là dân đồng tính và trừ phi có một điều phi thường nào đó xảy ra với những chất xúc tác trong não bộ của cậu ta, không có cơ hội duy trì nòi giống nào cho cậu ta hết. Rồi sẽ chẳng có cháu trai, cháu gái nào để mà tiếp tục sinh con đẻ cái, mà làm dây mơ, rễ má với cô lúc tuổi già. Tất cả phụ thuộc hết vào cô.

Cô liếc nhìn dáng hình Amitabh đang say giấc. Như mọi khi, anh đã đạp tung chăn ra và nằm sấp, những âm thanh rít khe khẽ qua hai lỗ mũi anh. Leah trở mình, nằm chống khuỷu tay để ngắm nhìn anh kỹ lưỡng hơn. Cô nhìn đường xẻ trên sống mũi anh, và đường nét của vầng trán. Cô chạm lòng bàn tay vào mớ tóc dày của anh. Và rồi, không đừng được, cô nghiêng người và hôn khẽ lên đôi má thân thương của anh.

“Jesus!” anh giật nẩy mình. “Cái gì! Cái gì thế hả?”

“Không có gì đâu,” Leah đáp, lui người ra. “Không có gì đâu. Em chỉ hôn anh, thế thôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì... em không biết nữa. Em chỉ muốn hôn thôi.”

“Jesus. Gần hai giờ sáng rồi. Sao em còn thức?”

Cô nhún vai. “Em chẳng ngủ được. Chuyện ông cụ đó. Ông Gus. Em không thể thôi không nghĩ đến ông cụ.”

“Ồ, Chúa ơi.” Amitabh thở dài và kéo chăn trùm lên người.

“Anh làm thế nào được nhỉ?” cô nói. “Ý em là, hàng ngày anh nhìn thấy cảnh ấy. Người già, đơn côi, từ giã cuộc đời. Liệu nó, em không biết nữa, liệu nó có ảnh hưởng gì đến anh không?” Amitabh đã từng là y tá bên lão khoa. Anh không xa lạ gì với những điều này.

“Ồ. Chúa ơi. Leah. Không phải lúc này chứ. Xin em đấy.”

“Nhưng liệu đơn độc thì tốt hơn hay là tệ hơn nhỉ? Không biết đông con nhiều cháu thì buồn hơn hay là chẳng con cái gì thì tệ hại hơn nhỉ?”

“Này em, sáng mai chúng ta hãy nói chuyện này nhé?” Anh cầm lấy cổ tay cô chiếu lệ.

“Em không muốn cuối đời lại cô độc đâu,” cô nói. “Em thực sự không muốn đâu.”

“Không lo đâu. Em là một người rất tốt tính. Em sẽ không cô độc đâu.”

“Đúng thế, nhưng tốt tính cũng chẳng phải là đảm bảo để em có thể lập gia đình, có con cái cũng như bạn bè sẽ không từ giã cuộc đời trước em, phải không?”

“Nhưng cũng có ích chứ.”

“Hừm.” Leah nằm xuống giường và kéo chăn đến tận cằm. Chỉ mười giây sau là hơi thở của Amitabh đã trở nên nặng nề. Và thêm mười giây nữa là anh đã chìm hẳn vào giấc ngủ. Leah lại nhìn anh lần nữa và bỗng dưng biết mình sẽ phải làm gì. Điều đó thật hiển nhiên. Cô chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn đến thế trong đời.

“Am, Amitabh,” cô lay vai anh khe khẽ. “Am.”

“Ồ, lạy Chúa! Gì nào?” Anh quay người lại và nhìn cô đầy vẻ quy kết.

“Em yêu anh.”

Anh nhướng một bên mày.

“Không. Ý em là, em thực sự yêu anh. Và em muốn ở bên anh mãi mãi. Anh biết đấy. Cho tới khi em từ giã cuộc đời. Em muốn cưới anh.”

“Cái gì cơ?”

“Em muốn lấy anh.”

“Không, em không muốn đâu.”

“Có, em có muốn mà. Anh sẽ cưới em chứ?”

“Ồ. Chúa tôi. Em nghiêm chỉnh đấy, phải không?”

“Vâng.”

“Jesus,” vẻ mặt anh dịu lại, “Leah. Bây giờ muộn lắm rồi. Anh không thể...”

“Không sao đâu,” cô nói, vuốt mớ tóc đang xòa xuống mặt anh. “Anh không cần trả lời em bây giờ. Cứ ngủ đi. Hãy nghĩ về điều đó.”

“Việc này liên quan đến chuyện ông cụ phải không? Em bị khủng hoảng hay là gì đó hả?”

“Không,” cô nói. ‘Thực đấy. Không đâu. Nó chỉ khiến em phải suy nghĩ. Vậy thôi, về chuyện cái gì là quan trọng, về chuyện em muốn gì. Và em muốn anh. Mãi mãi.”

“Để sáng mai nói chuyện nhé.”

“Vâng. Để đến sáng mai.”