Toby dành cả ngày thứ Năm để nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn thấy Amitabh rời khỏi căn hộ của Leah vào lúc hai giờ, bao bọc trong chiếc áo bu dông và chiếc mũ len đan để chống lại cái lạnh. Anh nhìn thấy đám thợ xây đi ra đi vào nhà, dỡ đồ ra khỏi xe tải, chất đồ lên xe, quẳng các thứ vào thùng chứa, ngồi trên bờ tường gặm sandwich. Anh nhìn thấy nhiều người, chừng mười hai người, đến và đi, trẻ em được đưa vào trong và ra khỏi xe, đại lý nhà đất đi xem nhà, những con mèo đi tuần tra trong lãnh địa của chúng. Anh nhìn thấy một chiếc xe tải của siêu thị Tesco dỡ hàng, một người phụ nữ đi qua đường quẳng một túi rác vào thùng, một người đàn ông với chiếc túi phản quang, bỏ tờ rơi quảng cáo nhà hàng vào cửa các nhà. Anh nhìn thấy mặt trời đi ngủ và mặt trăng lên và quan sát chúng cùng nhau chia sẻ bầu trời xanh tím than trong nửa tiếng đồng hồ giao ca. Anh nhìn thấy Melinda đỗ xe và đi lên thềm, nói chuyện với ai đó trong điện thoại di động. Anh nhìn thấy Ruby ra khỏi nhà với chiếc đàn guitar của mình. Và, vào lúc tám giờ, anh nhìn thấy Leah trở về nhà. Anh nhìn cô mở cửa trước, cúi xuống nhặt mấy lá thư, rồi biến mất. Anh thấy cô bật đèn lên, buông rèm. Anh tự hỏi không biết cô đã nhìn thấy mẩu tin nhắn của anh chưa. Anh tự hỏi không biết cô nghĩ gì về mấy dòng tin nhắn với ngôn từ vui nhộn của anh, bày tỏ mong muốn được cùng cô đi đến bể bơi công cộng Crounch End một ngày trong tuần này (nếu như anh hứa không thể hiện kiểu bơi bướm). Anh tự hỏi không biết liệu Amitabh có quay lại tối nay.

Anh sắp sửa đi xuống cầu thang, để kiếm cái gì đó ăn, thì anh nhìn thấy một điều khác nữa qua cửa sổ. Anh nhìn thấy Joanne, trông bối rối và hốt hoảng trong bộ quần áo bằng vải thô và chiếc áo da kiểu phi công. Cô đi rất nhanh và liên tục quay lại nhìn về đằng sau. Toby nhìn thấy một người đàn ông, đi theo sau cô. Anh ta cao và gầy, có mớ tóc mỏng dài ngang vai. Anh ta hét lên với cô. Toby không nghe được anh ta nói gì. Anh nhìn thấy Joanne quay lại phía người đàn ông và cũng hét lên đáp trả. Và rồi anh thấy Joanne bắt đầu chạy về phía ngôi nhà. Anh nghe thấy tiếng bước chân cô chạy lên cầu thang và anh nhìn thấy người đàn ông đuổi theo sau cô. Anh nghe thấy cửa trước đóng sập lại và anh nghe thấy tiếng người đàn ông đấm tay vào cửa. Anh đứng dậy và chạy xuống cầu thang, hai bậc một. Joanne đứng thở không ra hơi ở chân cầu thang.

“Chúa tôi, Joanne. Chuyện gì xảy ra thế? Cô có sao không?”

“Tôi không sao.” Cô ta đáp, đẩy anh ra và đi lên cầu thang.

“Nhưng người đàn ông ngoài cửa là ai. Tại sao anh ta đi theo cô?”

Người đàn ông lại đấm vào cửa. Toby có thể nghe thấy tiếng hét của anh ta trong hành lang.

“Tôi không biết,” cô ta nói. “Chẳng là ai cả.”

“Chúa tôi. Tôi gọi cảnh sát nhé?”

“Đừng. Đừng làm gì cả. Anh ta điên đấy thôi. Tí nữa anh ta sẽ đi.”

“Nhưng Joanne. Trông anh ta rất nguy hiểm. Tôi nên làm gì nhỉ?”

“Chẳng làm gì cả.” Cô ta đáp, biến mất trên cầu thang. “Đừng làm gì hết.”

Toby liếc nhìn chung quanh hành lang trống trải. Người đàn ông vẫn tiếp tục đập cửa. Anh quỳ, chống tay xuống đất và bò dần dần về phía cửa ra vào. Anh chầm chậm nhấc nắp hộp thư lên và ghé miệng vào đó. “Biến đi,” anh nói, “không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Một đôi mắt nhìn anh qua hộp thư và Toby thả nắp hộp sập xuống. Anh đứng thẳng dậy, “Đi đi,” anh hét qua cánh cửa. “Đi đi. Tôi gọi cảnh sát đây.”

“Tôi muốn gặp Joanne.”

“À, cô ấy không muốn gặp anh. Anh làm cô ấy sợ.”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy.”

“Tôi đã nói với anh rồi. Dù anh là ai, thì cô ấy cũng không muốn nói chuyện với anh.”

“Làm ơn,” người đàn ông nói, “làm ơn đi. Hãy cho tôi gặp cô ấy. Tôi phải gặp cô ấy.”

Giọng người đàn ông đã dịu lại và Toby nghe chừng như anh ta sắp khóc đến nơi.

“Anh là ai? Anh muốn gì?”

“Tôi tên là Nick,” anh ta đáp. “Tôi là chồng của Joanne.”