Lúc ấy khoảng năm giờ sáng và Ruby sắp sửa rón rén đi lên cầu thang để về giường thì một bóng người hiện ra ở hành lang. Đó là Melinda, chỉnh tề và trang nhã, mái tóc vàng chải mượt buộc sau gáy, hoàn chỉnh, sẵn sàng để đi làm trong bộ đồng phục màu vàng và tím than.

“Ồ, xin chào.” Melinda kéo chiếc áo khoác da từ trên mắc xuống và liếc nhìn Ruby lạnh tanh.

“Chào buổi sáng,” Ruby đáp, bỗng dưng nhận thức được mùi cồn trong hơi thở của mình. Hai bàn tay cô bẩn và dính. Cô muốn rửa tay.

Họ đứng đối diện nhau một lát. Bên ngoài một chú chim bắt đầu hót.

Melinda cất tiếng trước. “Giờ tôi không nói chuyện gì với cô đâu bởi cô đang say, nhưng chỉ cần biết rằng - nếu cô làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì khiến con trai tôi tổn thương, tôi sẽ quật cho cô một trận. Tôi thề đó.” Và rồi chị vắt chiếc áo khoác da lên cánh tay, cầm lấy chiếc túi hiệu Mulberry rởm và bỏ đi.

Ruby đứng đó một lát, cảm thấy vodka và rượu đỏ sôi sục trong cái dạ dày rỗng không của cô. Rồi bỗng dưng cô cảm thấy sự bất bình ghê gớm dâng lên trong ngực, đẩy cô về phía cửa ra vào. Cô mở tung cửa ra, chạy xuống mấy bậc thang hướng về phía bóng Melinda đang khuất dần. “Chị là đồ chó đẻ dối trá, chị biết không?”

Melinda quay lại và nhìn trừng trừng vào cô, và bỗng dưng Ruby có được một giây phút khách quan, để nhìn thấy bức tranh thông qua đôi mắt của người khác - một cô gái tóc nâu bù rối mặc quần jeans bó và áo vải jersey nhàu nát đang gào lên với một người phụ nữ tóc vàng điềm tĩnh với làn da sạch sẽ và bộ vest mới tinh ở giữa phố, trong khi ánh bình minh đang chấp chới ở chân trời.

“Như tôi đã nói rồi đó,” Melinda bắt đầu, lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, “tôi sẽ không nói chuyện với cô khi cô đang ở trong tình trạng thế này. Chúc một ngày tốt lành.” Tiếng động tạo nên bởi chìa và ổ khóa, vang lên trong sự tĩnh lặng. Chị trườn vào ghế trước, chậm rãi cài dây an toàn, và lái một cách có chủ ý chiếc xe Peugeot 306 ra khỏi vị trí.

Ruby đứng một lúc lâu trên vỉa hè, hơi choáng váng vì cuộc chạm trán giữa sự kết thúc một ngày của cô và sự khởi đầu một ngày của Melinda. Và rồi cô leo các bậc thang để đi lên nhà, về phía phòng ngủ của mình và chìm vào giấc ngủ trong giường của cô, người còn mặc nguyên quần áo.