Edit: Liễu Quân

_oOo_

Những ai có mặt trong ngày hôm đó, phàm là có chút ít đầu óc đều hiểu ai đuổi con cóc hồng buồn nôn đó đi. Ai không có đầu óc mà được đứa có đầu óc thông não thì cũng biết đã có chuyện gì xảy ra. Trong ngày hôm đó, ai có thể tính toán chính xác hiệu quả của độc dược, có thể chế tạo một trận nổ độc dược không tìm ra bất kỳ khác thường nào?

Ừa, đúng vậy, không sai, mọi người đều thấy hết thảy là chuyện ngoài ý muốn. Lúc giáo sư Umbrdire đến gần cái vạc, cái vạc mới phát nổ, mà Harry đang đứng chờ cách vạc vài chục bước hoàn toàn không có vấn đề gì hết! Đúng chưa nạ?

Hermione chờ nhóm động vật nhỏ – bị Bút Lông Chim Lấy Máu sờ gáy – “rân rấn nước mắt” nhận phỏng vấn và chụp ảnh của Rita xong, Harry phụ trách tặng mấy động vật nhỏ này độc dược xóa sẹo, thuận tiện gây dựng hình tượng thay Sev nhà cậu, nói với nhóm động vật nhỏ rằng giáo sư Snape đã đặc chế riêng loại thuốc này cho bọn nhóc đáng thương…

Ờm, bồ hiểu mà, đợi đến ngày tình yêu lén lút của bọn họ đưa ra công khai, đối mặt với áp lực dư luận nhất định phải có người ủng hộ bọn họ để dẫn dắt dư luận.

Chẳng qua, Umbridge đi, cuộc thi O.W.L cũng không cách nào kéo dài. Vì vậy, tổ học tập cỡ nhỏ của Hermione lại lần thứ hai được khởi động.

Lần này, bên cạnh Hermione dư ra một anh bạn trai mười tốt – dâng trà rót nước – Krum.

Hermione nghĩ, bạn trai nhà mình vừa chuyển trường tới, đương nhiên phải mang đến cho mọi người thấy cái gọi là tứ chi phát triển mà đầu óc cũng không đơn giản.

Dưới sự giám sát ôn tập của Hermione, muốn không qua nổi cuộc thi O.W.L cũng khó lắm. Ngay cả Harry cà lơ phất phơ không lo đọc sách cũng chỉ có hai cái E trong kỳ thi này, còn lại đều là O. Người khác ấy hả… đứa kém nhất, ề, hình như là Harry á.

Harry tỏ vẻ, thành tích này đã giỏi lắm rồi, cứ được nay hay mai đi! Dù sao thì cậu cũng không sợ tương lai không có việc làm.

Vô cùng sung sướng vượt qua cuộc thi lớn đầu tiên trong đời, Harry nghĩ mình cần phải làm gì đó để chúc mừng thành tích. Nhưng, giáo sư độc dược nhà mình rất ư là khinh bỉ. Một Chúa Cứu Thế sống lại còn không lấy được O toàn tập, nhìn Granger coi!

Harry cười khúc khích đáp lại, Hermione đương nhiên thông minh gòi, vật họp theo loài mờ!

Snape nghĩ, ngoại trừ phun ra một câu “không biết xấu hổ”, dường như không biết nói gì hơn.

Mấy ngày nay, Tom vẫn cố thử liên lạc với Horcrux trong đầu Nagini, nhưng không thành công.

Vì tránh bị Chủ hồn phát hiện, Tom không dám làm quá, nhưng trong giấc mơ mỗi tối, Tom phát hiện mình cảm nhận được tâm tình của Chủ hồn mấy ngày nay cực kỳ hưng phấn, nhưng cũng cực kỳ tàn bạo. Vài hình ảnh mờ mịt vụt lướt qua đều vô cùng máu me.

Mà rất nhanh sau đó, một tin tức cực kỳ mất vui làm Harry bỏ luôn tâm tư chúc mừng thành tích của cậu.

Trong một tháng, Đại Tế Ti dẫn tộc nhân chạy giáp một vòng Châu Âu, gia cố chừng mười chỗ có phong ấn lớn nhỏ. Nhưng khi trở về bộ lạc của bọn họ…

Đại Tế Ti – thông minh một đời hồ đồ nhất thời – rốt cuộc ý thức được mình trúng kế điệu hổ ly sơn! Phong ấn vốn bền chắc nhất, khó phá vỡ nhất, lại vì sự thức tỉnh của Offin mà sinh ra ảnh hưởng, lại thông qua một ít cấm thuật tà ác cổ xưa, thế là phong ấn đó bị phá vỡ.

Theo lời tộc nhân lưu thủ bị thương nặng thì trong những kẻ đến, cầm đầu là một gã đàn ông mặt rắn, bên cạnh còn có một con rắn độc! Tộc nhân bị thương đều vì đánh lén nửa đêm của con rắn này.

Về phương diện sống lại, về linh hồn, còn ai hiểu rõ hơn cái kẻ cuồng xắt lác linh hồn – Voldemort?

Nhớ năm đó, gã cũng là học sinh ưu tú được Hogwarts bồi dưỡng đặc biệt đó chứ!

Nhớ năm đó, gã cũng đã nghiên cứu qua N quyển sách có liên quan đến linh hồn đó chứ!

Nhớ năm đó,…

Ví dụ như có Harry ở đó, Harry sẽ bổ sung “Nhớ năm đó, Voldemort cũng là đứa bị một đứa bé mặc tả ‘đánh bại’ đó chứ!”.

Ờm, chẳng qua, cũng do Đại Tế Ti quá mức khinh suất, cả cái bộ lạc mà chỉ để lại mấy người già, người bệnh và người có thai…

Khụ khụ, Đại Tế Ti tuyệt đối không thừa nhận rằng lão đã quên mất cái phong ấn ngay trong tộc nhà mình đâu.

Tóm lại, xét theo tình thế hiện tại, trên căn bản đã có thể khẳng định, Dark Lord cực kỳ khó giải quyết năm xưa đã bắt tay hợp tác với Ma tôn thiếu chút nữa tiêu diệt cả bộ lạc Thần Tộc.

Cho nên, tin tức này có thể sánh ngang sấm sét giữa trời quang, làm Harry vốn tính thong thả giải quyết Voldemort phải xem xét lại kế hoạch của mình một cách kỹ lưỡng.

Dường như phải sắp xếp lại hết một lượt.

Bên phía Dumbledore đã liên lạc với nhân mã Firenze. Tuy rằng lần này, trước khi Umbridge đánh đuổi giáo sư Trelawney, Harry đã làm Umbridge Game Over trước, cho nên Firenze không thể tới Hogwarts làm giáo sư. Nhưng bằng vào mặt mũi của Dumbledore, Firenze vẫn đồng ý mang tộc nhân của anh ta tới trợ giúp Dumbledore.

Hiện tại, trình độ nguy hiểm đã tăng lên mấy bậc.

Muốn đối phó Ma quân của Ma tộc, biện pháp tương đối phù hợp là nhờ sự trợ giúp của Bạch Kỳ Mã.

Mà nhiệm vụ này, hiển nhiên phải rơi xuống người Harry.

Harry nghĩ, nhiệm vụ đơn giản như vậy thì chắc không cần phải đánh thức Sev nhà cậu đâu, thế là cầm lấy đũa phép thẳng tiến Rừng Cấm. Bạch Kỳ Mã thích cỏ ướt sương mai.

Đi vào Rừng Cấm, Harry – thần kinh thô – Potter không hề phát hiện, Rừng Cấm hôm nay đặc biệt an tĩnh, không phải là cái cảm giác yên bình, mà là im lặng như chết.

Có lẽ ở đời trước, Rừng Cấm còn có một cái tên khác là vườn hoa sau nhà Harry?

Harry vừa ngâm nga điệu hát, vừa chạy thẳng đến nơi ẩn náo của Bạch Kỳ Mã.

Nhưng, dường như hôm nay có hơi… không thích hợp đi tìm Bạch Kỳ Mã.

Harry thoáng lùi về phía sau một bước, bởi vì, một vòng nhện màu đỏ như máu hiện đang bao vây xung quanh cậu.

Harry nhìn thấy cái màu khiến người ta thấy áp lực này, kẻ đầu tiên nghĩ tới chính là con bạch tuột đỏ đột ngột xuất hiện trong trận Thi đấu Tam Pháp Thuật lần trước.

Với hình thể này thì không thể lớn lên trong Rừng Cấm được… Nó lớn hơn gấp đôi con nhện “bình thường” trong Rừng Cấm ấy chứ. Chỉ có điều, dường như chỉ có mười hai con ở tại chỗ. Harry lạc quan tự an ủi mình, hừ, đây đã là gì? Năm đó, cậu và Ron còn gặp nhiều hơn mấy trăm con nhện ấy chứ!

Okie, vậy thì… Xe Bay, giờ mày đang nơi nao?

Harry nuốt nước miếng cái ực, tiết tháo Merlin ơi… Mau tới cứu tui!

Harry bày cho mình một ma pháp trận phòng ngự trong chớp nhoáng, đồng thời điên cuồng phóng các lời nguyền công kích về phía đối diện.

Nhưng đám nhện trước mắt cứ như được cho vài cái bùa phòng ngự vậy, chú ngữ công kích chẳng có công hiệu gì hết.

Mười hai con nhện bắt đầu siết chặt vòng vây. Harry dần cảm thấy cơn tuyệt vọng xông lên đầu. Mười hai con nhện có vỏ ngoài cứng rắn bắt đầu công kích lồng bảo hộ rắn chắc từ mọi phương hướng.

Harry cảm thấy trước sau đều có địch, vì thế mà rối loạn tinh thần, phép thuật bắt đầu thiếu ổn định, ánh sáng của lồng bảo hộ cũng không còn đều đặn nữa. Một chỗ có ánh sáng hơi yếu bắt đầu xuất hiện vết rách.

Một con nhện đỏ lông dài đã thò được một chân vào bên trong, lỗ hỏng đó lại nứt ra thêm một khúc, thế là lại có thêm ba con nhện chui vào lồng bảo hộ của Harry. Harry thấy lồng bảo hộ có lỗ thủng, tình huống của mình đang tràn ngập nguy cơ. Harry chĩa đũa phép về phía ba con nhện bự chảng ngay trước mặt, đề cao phòng bị, chuẩn bị cho cuộc chiến nhân / thú có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Barty con từ đâu xuất hiện, vỗ tay bồm bộp, miệng thì treo nụ cười trêu tức, “Đường đường là Chúa Cứu Thế mà chết vì bị nhện đánh hội đồng, cái tít thật hay đó.”

“Là mi?” Harry giật mình.

“No no no, sao có thể là tao được? Có thể sai sử Nhện máu cường đại, dĩ nhiên là chủ nhân vĩ đại của tao rồi!”

Harry chợt thấy ngón tay phát đau, nhìn lại thì thấy có con nhện máu đã nghiến chặt tay Harry từ lúc nào.

Harry cảm thấy toàn thân ập đến một cớn đau đớn, đi kèm với nó là cái lạnh ăn sâu vào tận xương, mà ngọn nguồn của tất cả là từ ngón tay bị nhện cắn. Harry thấy ý thức có hơi mơ hồ.

Ngay trước khi lồng bảo hộ tan vỡ triệt để, một đám nhện đen ùn ùn kéo đến từ phía sau Barty còn và đám Nhện máu, là con cháu của Aragog!

Oắt con, chúng bây lăn lộn chỗ nào! Dám đến chỗ bọn tao cướp miếng ăn, bọn bây quá không biết điều!

Đám con cháu Aragog tức quá chừng. Nơi này đã bị bộ tộc nhện của chúng lũng đoạn, kẻ mới đến không đưa tiền bảo kê đã đám ăn mảnh!

Harry sắp không kiên trì nổi, chút ý thức còn sót lại chợt đánh thót, sai, cậu có thể chạy thoát từ sớm mới đúng, đây là Rừng Cấm, Khóa Cảng không bị hạn chế.

Harry run rẩy dùng cánh tay còn đang chảy máu lên, ấn vào nhẫn gia tộc trên tay phải.

Sau đó chính là một cuộc quần ẩu của bọn nhện.

Barty con sợ run, lập tức Độn Thổ chạy biết. Trời ạ, quá trời nhện!

Dù mười hai con nhện máu không phải hàng nhện phổ thông, dù đối phương chỉ toàn nhện con, nhưng đều là nhện thì biết nhược điểm của nhện là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, nọc độc của con cháu Aragog không hề yếu. Quan trọng nhất là, số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Giống như quay ngược lại cảnh tượng Harry bị mười hai con nhện máu quần ẩu lúc nãy, phong thủy giờ đã luân chuyển, cỡ chừng năm sáu chục nhện bản địa công kích đám nhện máu. Hừ, ai nói nhện không ăn đồng loại?

Nếu không phải trên người Harry chỉ có mỗi cái Khóa Cảng nối liền tới trang viên Potter, nơi đầu tiên Harry chạy trốn tới chính là phòng làm việc Độc dược. Khi đám gia tinh trang viên Potter hốt hoảng phát hiện Harry ngất trên mặt đất, cánh tay Harry đã tím bầm.

Tata – gia tinh quản sự nhà Potter – chỉ huy đám gia tinh còn lại dùng phép thuật chuyên dụng của bọn nó ngăn cản độc tính trên tay cậu chủ nhỏ lan ra thêm, sau đó chạy đi tìm Lily trong bức họa xin chỉ thị tiếp theo.

Khi được Tata báo cho biết những việc phát sinh bên ngoài, Lily lập tức luống cuống, James an ủi Lily. Những lúc này, bọn họ… bọn họ chỉ là bức họa không có năng lực hành động!

Chỉ có điều, vào thời khắc mấu chốt, James bình tĩnh hơn Lily chút ít. Trúng độc, vậy thì…

“Tata, đến Hogwarts tìm hiệu trưởng Dumbledore cùng với… giáo sư Độc được – giáo sư Snape.” Đối mặt với thời điểm sinh mạng con trai bị nguy hiểm thì James tuyệt đối sẽ không kiên trì cái thù hận chó má gì đó.

“Dạ.”