SMILY

Chương 20: Cho tôi xin một cái hẹn được không???

Anh có biết tại sao trước đây và bây giờ khác nhau như vậy không??? Tại vì anh hết đó anh đến và làm thay đổi mọi thứ trong cuộc sống của em, anh cho em biết thế nào là niềm vui, thế nào là hạnh phúc kể cả cái gọi là buồn chán cô đơn anh mang đến cho em rất nhiều cảm xúc khác nhau mà em chưa từng trãi. Anh luôn là chỗ dựa tinh thần cho em là tất cả những gì mà em có để rồi em chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng khi anh đã ra đi, chỉ cần cho em một lý do dù là lời nói dối cũng được mà hay anh cứ đổ lỗi cho em cũng không sao vậy mà anh cứ im lặng không nói gì…cứ mỉm cười mỗi lần nhìn thấy em, anh làm vậy là có ý gì?! Em thật sự mệt mỏi lắm rồi còn anh thì cảm thấy thế nào, đến bao giờ anh mới kết thúc mối quan hệ không có tên gọi này đây?! Hình như anh đang có tâm sự nhưng không có ai để chia sẻ thì phải, hằng ngày anh vẫn ngồi ở chỗ hàng ghế đá mà mình đã từng ngồi chung nhưng ánh mắt anh nhìn xa xăm lắm, anh cũng không còn chơi đá cầu với tụi thằng Nhân, thằng Lâm nữa, anh đang nhìn những gì trước mắt anh thấy hay là đang hoài niệm về những kỷ niệm của tụi mình vì chỗ anh ngồi đối diện bãi giữ xe mà đó là nơi anh hay hỏi em “Sao buồn quá vậy cần giúp gì hok?” còn hàng ghế đá đó, anh và em từng ngồi chung anh giảng toán cho em và em đọc sách cho anh nghe…bao nhiêu kỷ niệm vẫn còn ở đó phải không anh… chỉ là con người ta nhanh chóng thay đổi thôi. 

Có người nói với em rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương lòng nhưng bây giờ em mới biết thực chất thời gian chẳng chữa lành thứ gì hết nó chỉ làm cho mình quen dần với những nỗi đau mà thôi.

Với cái ý nghĩ là anh sẽ trở lại là anh, hôm sau em đến trường với tâm trạng vui vẻ hẳn, ừ thì Thế Phương vẫn là Thế Phương thôi làm sao mà thay đổi thành ai được chứ, anh vẫn như vậy chỉ có một điều thay đổi đó là bây giờ anh thuộc về Ngọc Liên chứ không phải của Thi Yến nữa. Anh vẫn vui vẻ vẫn mỉm cười đấy nhưng tất cả đều vì Liên, em chỉ có thế đứng từ xa ngắm nhìn anh rồi tự thấy thương hại bản thân mình thôi. 

Từ một tháng trước thì em đã như một người dư thừa trong cuộc sống của anh rồi, buông bỏ cũng chẳng được níu giữ cũng chẳng xong thật là nhọc lòng…mỗi ngày phải nhìn anh à Liên vui vẻ bên cạnh nhau mà lòng em đau nhói một người là bạn thân một người là người mình yêu em biết phải làm sao nên đành mặc kệ mọi thứ trôi theo số phận đi em cảm thấy mệt rồi…

Còn có hai tuần nữa thôi là chia tay nhau rồi em vẫn muốn nói chuyện với anh một lần nữa, em không muốn sống chung với sự hoài nghi đâu. Chừng chờ mãi cuối cùng em bấm số điện thoại của anh và gọi đi, anh bắt máy “ Tôi nghe nè Thi Yến bộ có chuyện gì hả???”.

Em trả lời lại “Không có chuyện thì không được gọi cho bạn sao???”.

“Đâu có tại lâu lắm rồi mới thấy bạn gọi điện thấy lạ nên hỏi vậy thôi đó mà”.

“C-cho t-ôi…xin…một cái h-hẹn được không?”.

“Uhm khi nào bạn rãnh?”.

“Tối mai nha”.

“Ừ được vậy 6h hẹn ở trường tụi mình đi ăn cái gì đó rồi đi uống trà sữa ở café Valentine nha hihihi”.

“Bệnh hả đi vào quán cafe mà đòi uống trà sữa là sao?”.

“Tôi thích vậy mà hahaha…quyết định vậy nha ai tới trễ là chịu phạt đấy nhé”.

“Uhm…thôi nha…”.

Giữ máy thêm chút nữa thì lại nghe giọng anh vang lên từ đầu dây phía bên kia “ Sao không cúp máy đi?”.

“Bạn cúp máy trước đi”.

“Không được… Thi Yến cúp máy trước đi”.

“Tại sao???”.

“Tại vì… có người mở đầu thì phải có người kết thúc…tôi muốn là người kết thúc được chưa?! bạn không cúp máy là tôi để luôn tới sáng tốn tiền ráng chịu nha”.

Kết thúc cuộc gọi và cứ nhìn chằm chằm vào cái màn hình điện thoại rồi tự huyễn hoặc với chính bản thân mình “Phải chi có thể giữ máy như vậy hoài thì vui biết mấy”. 

Điên bấy nhiêu là quá đủ rồi đấy lần này em nhất định kết thúc mọi thứ rắc rối này, em là ai chứ sao có thể để mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nhiều như vậy được