Kết hôn? Ôi lạy Chúa, anh đã kết hôn. Lyra xấu hổ. Nãy giờ cô đang tán tỉnh anh đấy à? Cô nghĩ về nó và quyết định là không, cô đã không làm thế, tuy nhiên, thái độ của cô chắc chắn đã khác nếu cô biết thông tin quan trọng đó. Cô có thể đã nói hubba-hubba với mình, và đúng ra cô nên làm thế. Lyra chưa từng theo đuổi một người đàn ông đã có vợ, và cô không muốn bắt đầu bây giờ. Đó không phải là vấn đề. Trước tiên là cô không biết cách theo đuổi đàn ông, thứ hai, Sam đã hoàn toàn làm rõ với câu trả lời một-từ tránh-xa-việc-của-tôi-ra rằng anh không hề có hứng thú với cô, dù kết hôn hay không.

Cô sẽ không hỏi câu hỏi riêng tư nào nữa. Sam đã để cô biết – không hề tinh tế – rằng anh muốn giữ bí mật về đời tư của mình, và cô sẽ tôn trọng nó. Nếu anh muốn kể thêm điều gì thì anh sẽ kể. Nhưng cô sẽ không hỏi.

“Con?”

“Không”, anh trả lời.

Ngừng lại đi, cô bảo mình. Dừng lại ngay. “Bao lâu?”

“Bao lâu cái gì?”

“Kết hôn”.

“Ba năm”.

Chúa ơi, sao cô không thể ngừng mấy câu hỏi đó lại?

Nếu điện thoại anh mà không reo, chắc cô vẫn còn đang thẩm vấn anh. Có lẽ để cô nhụt chí, anh nhìn ra cửa sổ khi nghe người gọi nói chuyện. Anh chỉ nghe máy tầm một phút, rồi kết thúc cuộc nói chuyện, mắt vẫn nhìn chằm chằm ra đường.

“Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ”, anh bảo cô.

Lyra quay sang.

“Cô có thấy người đàn ông bên kia phố không?” Sam hỏi. “Anh ta đang dựa vào hòm thư, tay cầm một tờ báo giơ trước mặt”.

Lyra nghiêng người để nhìn qua mấy người khách khác. Người đàn ông đáng nghi đặt tờ báo ngang nửa mặt ngay dưới mắt. Mắt đang nhìn lên trên, rõ là anh ta không hề đọc báo.

“Tôi thấy rồi, nhưng tôi không nhìn được mặt anh ta”.

“Cô sẽ thấy. Chỉ cần đợi một phút. Anh ta hạ tờ báo để nhìn rõ bên trong nhà hàng hơn. Được rồi. Anh ta đây”.

“Tôi thấy rồi”. Người đàn ông đang đứng dưới nắng, mặt hiện rõ mồn một. “Ôi, đó có phải là sẹo không?” Cô nheo mắt chống lại ánh mặt trời. “Đó là tóc thật của anh ta đấy à? Anh ta đang làm gì? Cố nhìn chúng ta ư?”

“Tôi nghĩ đó là kế hoạch của hắn”.

“Hắn đang theo dõi chúng ta?”

“Ừ hứ”.

Lyra nghiêng đầu và cúi gần Sam để nhìn rõ hơn. Cái cách đầu hắn nhô ra khỏi tờ báo khiến cô nghĩ đến trò Whack-a-Mole (Trò đập đầu thú).

“Hắn không giỏi lắm, đúng không?” cô nói.

Sam mỉm cười. “Không, không hề”.

Một chiếc ô tô đỗ cách hắn vài feet. Đó là chiếc duy nhất đỗ lại trên đường phố đông đúc, nơi cứ 15 feet lại có biển Cấm Đỗ. Hắn mải theo dõi nhà hàng mà không nhận ra chiếc xe kéo đang ở sau xe hắn.

Lyra nhìn sự việc đang diễn ra. “Anh biết không? Hắn trông quen lắm, nhưng tôi không thể nghĩ mình gặp hắn ở đâu. Có lẽ trong sân trường”, cô quyết định. “Nhưng hắn trông không giống một sinh viên”.

Người lái xe kéo đã xong việc nối dây cáp vào chiếc xe hơi và chuẩn bị quay về xe thì người đàn ông kia nhìn về hướng đó và nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hắn có vẻ sững sờ, vứt tờ bào xuống và bắt đầu chạy tới chỗ xe ô tô, la hét và vẫy tay.

“Anh có nghĩ hắn ta liên quan tới vụ đột nhập vào nhà tôi không?” Cô hỏi.

Sam lại gần cửa sổ để theo dõi. Chiếc xe kéo gặp đèn đỏ và dừng lại. Chủ nhân của chiếc xe hơi thì chạy dọc con phố đuổi theo nó.

Sam nhún vai. “Tôi không biết. Gã đó không có vẻ có thể thực hiện thành công bất kỳ điều gì”.

Lyra lấy đồ và hướng về cửa trước, nhưng Sam đã túm lấy tay cô, kéo cô đi sau anh vào bếp, ra bằng lối cửa sau.

“Chúng ta có quay về căn hộ của tôi không?” Cô hỏi.

“Có, nhưng chúng ta sẽ không ở lại lâu. Lấy thứ cô cần rồi ra khỏi đó”.

“Thế xe của tôi thì sao?”

“Cứ để nó ở đấy”.

“Chuyển nhà thật điên. Nếu mấy gã đó quay lại, chúng sẽ đến trường tìm tôi. Lấy được lịch học của tôi không khó. Vậy thì chuyển đi chuyển lại làm gì? Chúng chỉ cần theo tôi từ trường về nhà”.

“Căn hộ của cô không an toàn”, anh nói. “Chỉ có một lối ra vào, cửa thì yếu”.

“Quản lý sắp thay cửa. Có thể họ làm xong rồi”.

“Thay bằng một cái cửa yếu khác, một cái cửa mà đá một phát là vào được nhà. Ngay khi cửa mở, cô chính là mục tiêu. Bất kỳ ai trên phố cũng có thể thấy cô. Không có gì thực sự an toàn”, anh nói tiếp. “Không có lỗ nhìn trên cửa, không có máy quay bãi để xe…”

“Có cổng điện tử đấy thôi”, cô nhắc anh. Cái cổng là lý do đầu tiên cô chọn căn hộ bé tí tẹo đó, cộng với việc nó giáp với khuôn viên trường. Cô và Sidney có thể đi bộ tới bất kỳ đâu.

“Cái cửa đã giữ chúng bên ngoài?”

“Không, nhưng…” Cô ngừng tranh cãi. Bất kỳ ai muốn cũng đều vào được.

“Khi chuyện này kết thúc, cô có thể khiến căn hộ an toàn hơn trước khi chuyển vào. Khóa tốt hơn, máy quay an ninh, máy liên lạc… có nhiều thứ cần làm đấy”.

“Chuyển lại đấy phụ thuộc vào việc bao lâu thì mấy viên thám tử tóm được chúng. Tôi sắp hoàn tất chương trình học và chính thức xong việc với trường đại học. Sidney cũng thế”.

“Cô có việc gì đang chờ không?”

“Không”.

“Có ý tưởng về việc sống ở đâu chưa? Có lẽ là gần với trang trại ở Texas”.

“Không”, Lyra trả lời. Có một lời mời của đài truyền hình Texas nhưng cô không thực sự muốn làm.

“Vậy San Diego?”

“Tôi không biết”.

Những câu hỏi của anh đang mang sự sợ hãi của cô quay trở lại. Lúc này cô sắp làm xong bài tốt nghiệp, và cô vẫn chưa biết chính xác hướng đi sự nghiệp của mình. Ôi, lại có hai người đàn ông kinh khủng đang muốn Chúa-biết-đó-là-thứ-gì từ cô. Chúng đã lục tung căn hộ lên để tìm thứ gì đó. Nếu cô không có thứ đó, chúng sẽ giết cô, cô nghĩ thế, và nếu cô có, thì chúng sẽ lấy nó rồi giết cô.

Dù sao đi nữa, đó cũng là một tình huống bất lợi cho cô.

“Tôi nghĩ mình nên ở lại căn hộ đó, các thám tử có thể giăng bẫy để bắt chúng. Sidney nên chuyển tới một nơi an toàn, dĩ nhiên rồi. Đó là một kế hay, anh thấy sao?”

“Không”.

“Không? Không giải thích gì? Chỉ không ư?”

“Đúng thế. Không”.

Trên đường qua khuôn viên, Sam lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh họ xem có đe dọa gì không.

Anh chẳng nhìn cô lấy một lần. Cho tới khi cô nói “Anh nên đeo nhẫn cưới vào”.

“Gì cơ?”

“Nhẫn cưới của anh ấy. Anh nên đeo nó vào”. Cô giơ tay lên. “Đó là tất cả những gì tôi định nói”.

Anh nhìn như thể từ ngữ đã bay biến hết. Ngượng ngùng vì đã chuyển cuộc nói chuyện từ công việc sang cá nhân, cô buột miệng nói, “Tôi chỉ định nói… anh nên, thế thôi”.

“Tại sao?”

“Tại sao lại đeo nhẫn cưới ấy hả? Bởi vì anh đã kết hôn”, cô chỉ ra.

“Không, tôi không”.

Cô bắt đầu thấy ghét người đàn ông này. Đúng, anh ta chuyên nghiệp, có vẻ nghiệp vụ giỏi, từ những gì cô nghe về anh, anh là một anh hùng và một người bạn tốt, nhưng theo cô, anh cũng điên nữa.

Cô có cảm giác anh sẽ hợp với Gigi.

“Ba năm, nhớ không? Đã kết hôn ba năm?”

Anh gật đầu. “Đúng thế”.

“Nhưng giờ anh không kết hôn”.

“Không”.

Được rồi, cô đã xong. Anh ta không muốn kể sự thật hay chia sẻ chuyện riêng với cô, cô phải chấp nhận nó thôi.

Đã kết hôn. Không còn kết hôn. Cô chẳng quan tâm nữa.

Lyra đoán anh đã ly dị và không thích nói về nó, thế cũng tốt thôi.

Cô sẽ từ bỏ việc cố gắng hòa đồng.

Cuối cùng họ cũng về tới căn hộ, Sidney đang ngồi trên ghế sô pha soạn lại đống giấy tờ cô gom lại dưới sàn. Max đang nhặt mấy tờ giấy dưới ghế và đưa nó cho cô.

“Cậu ổn chứ?” Sidney hỏi. “Cậu có vẻ tức tối”.

Lyra ngồi xuống cạnh cô. “Mình ổn. Cậu thì sao?”

“Tốt”, cô trả lời. “Mình đã dọn đống hỗn độn trong phòng ngủ của mình và đóng gói rồi, bây giờ mình đang giải quyết phòng khách”.

“Mình sẽ lo nhà bếp và phòng mình”. Lyra nói.

Cô có đầy năng lượng lo lắng và cô muốn đốt cháy đi một ít.

Cô dọn phòng ngủ trước. Hai tên trộm đã làm tan hoang mọi thứ. Chúng đập vỡ hầu hết kho báu của cô. Cái đồng hồ cũ từ hồi cấp ba, cái điện thoại thời xưa đều tan tành. Chúng còn vứt cái máy nghe tiếng đại dương của cô vào thùng rác.

Cô lẩm bẩm, bước vào bếp lấy túi rác rồi mang nó vào phòng ngủ. Khi túi đã đầy, cô đặt nó trước cửa phòng. Cô nhận thấy Sam đang nghe điện thoại, Sidney vẫn ngồi trên ghế sô pha. Max nằm dài cạnh cô. Tay anh vắt qua ngực, hai chân duỗi thẳng, có vẻ anh đang ngủ.

Sidney nhìn Lyra, đầu đánh về phía Max, và đảo tròn mắt. Max đẹp trai nhưng không giống Sam, Lyra nghĩ.

Lyra quay trở lại với công việc. Cô phải chạy đi chạy lại giữa bếp và phòng ngủ phải đến hai mươi vòng trước khi cả ba phòng đều sạch sẽ. Xong, cô chuẩn bị túi đồ với quần áo cho một tuần, cô mang theo một cái va li nhỏ vào phòng khách, để nó cạnh va li của Sidney. Nhớ đến máy tính của mình, cô cho nó vào ba lô rồi đặt nó cạnh túi đồ, thế là xong. Mọi thứ cô cần làm bây giờ là tắm qua và thay quần áo.

Sam kết thúc cuộc gọi, anh mở cửa bước ra ngoài.

“Anh làm gì đấy?” Max hỏi, mắt vẫn nhắm.

“Cửa mới này”. Sam nói.

Nó không phải cái cửa ẻo lả mà Lyra trông chờ. Nó là mẫu đầu-bảng, theo như người lắp nói. Nó có lỗ theo dõi, không chỉ có một mà tới hai chốt cửa. Đúng như Sam muốn, và có một dấu hiệu chắc chắn rằng anh có liên quan tới nó.

“Quản lý có ổn với cái cửa mới đó không?” Sidney hỏi.

Sam trả lời. “Tôi không yêu cầu anh ta. Một đứa con nít cũng có thể làm gẫy cái cửa cũ kia”. Anh nháy mắt với Lyra. “Khi chuyện này kết thúc, cái cửa này sẽ giữ cô được an toàn”.

Lyra đỏ mặt và đột nhiên nhớ phải kể cho Sidney bộ phim về trẻ em Mahler giao cho cô. Họ vào phòng của Lyra để thảo luận chi tiết về cơ hội đó.

“Cậu thực sự nghĩ có thể hoàn thành kịp nó?” Sidney hỏi.

“Mình làm xong phim tài liệu xả rác độc hại và nộp nó rồi”.

“Chúc mừng nhé. Cậu đã làm một việc tuyệt vời, mình đảm bảo mọi người sẽ bị nó thổi bay”.

“Mình yêu việc cậu lạc quan như thế”.

“Thế còn khu vườn giữa bãi rác thì sao? Cậu sẽ từ bỏ nó à?”

“Mình không muốn thế”, cô nói. “Giáo sư không muốn mình bỏ cái nào cả. Ông ấy cho đó là một ý tưởng thú vị, có vẻ ông ấy nghĩ mình có thể làm xong bộ phim ngắn về trẻ em sau đó chuyển sang phim tài liệu về khu vườn”.

“Nếu có người làm được nó, thì đó là cậu”, Sidney khuyến khích cô.

Lyra thở dài. “Mình hy vọng thế. Vụ đột nhập, mối đe dọa chúng vẫn còn ngoài kia, và vệ sĩ… quá nhiều chuyện để giải quyết. Sẽ rất khó để tập trung được”.

Sidney ngồi lên giường. “Đổi chủ đề khác thú vị hơn đi”, cô nói. “Cậu nghĩ gì về Sam?”

“Mình nghĩ anh ấy muốn được thoát khỏi mình càng sớm càng tốt”.

“Sai. Không đời nào. Từ lúc cậu bước vào, anh chàng ấy không hề rời mắt khỏi cậu”.

“Đó là việc của anh ấy”, cô nói.

“Trong căn hộ của chúng ta, nơi cậu hoàn toàn an toàn? Anh ấy dõi theo cậu, Lyra, chẳng cần nói, anh ấy cũng như mọi đàn ông khác”.

Cô lắc đầu. “Anh ấy rất xa cách. Anh ấy không kể gì về bản thân cả”.

“Và?”

Cô thở dài. “Cậu không nghĩ anh ấy là người đàn ông tuyệt nhất cậu từng thấy sao?”

“Anh ấy không tệ”, cô dài giọng. “Max cũng không ngố”.

Sam xuất hiện trước cửa. “Tới lúc đi rồi. Cô cũng thế, Sidney”.

“Sao chúng tôi không thể ở cùng nhau?” Sidney hỏi.

“Bất kỳ ai ở gần Lyra cũng sẽ gặp nguy hiểm”.

“Dễ thương nhỉ”, Lyra nói thầm. “Giờ thì mình là cái cột thu lôi”.

Cô quàng tay qua vai Sidney khi họ bước vào phòng khách để lấy túi đồ. Nỗi sợ hãi cô thấy lúc đầu đang chuyển thành cơn giận. Sidney đã bị tấn công; căn hộ của họ bị phá hủy, mà chẳng ai biết nguyên do. Mấy gã đó là ai và chúng muốn gì? Lyra nhất định phải tìm ra.