Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 141: Thế giới hiện thực 17

Trước khi quay lại thành Bắc Thương, Du Hành đã nghĩ đến vài cách để đi lại trong rừng, nhưng chỉ không nghĩ đến thành Bắc Thương cũng đã trở thành một tòa thành trống!

Khi đi vào lò giết mổ, ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, rác rưởi lẫn lộn, thịt đã bị thối thịt và cả nội tạng…… Còn có một vũng nước đen xì lẫn cả quần áo bên trong.

Đi vào đường hành lang, bên trong cũng có không ít nước đen, Du Hành tìm được một tấm lệnh bài từ bên trong đó.

“Người nhà họ Đồ rất có khả năng cũng đã vào trong này tị nạn, chúng ta cũng tách từng nhóm đi vào thôi.”

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, thời gian cửa mở ra sẽ có khoảng mười lăm phút. Cậu chia người thành hai nhóm, để mọi người lần lượt tiến vào.

“Sau khi vào trong mọi người cẩn thận một chút, nếu gặp nguy hiểm, thì nổ súng!”

“Ừ!”

“Đã rõ!”

Quả nhiên sau một trận choáng váng bọn họ đã đi vào một thế giới khác, còn chưa bước ra khỏi động, thì đã nhận thấy có người đang nhào tới.

“Dừng tay!”

Bọn họ đồng thời dùng tiếng mẹ đẻ và tiếng của đại lục Chân Úy kêu lên, rồi cùng giơ tay lên chống cự.

Du Hành cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lưỡi đao, ngay lập tức cậu lăn sang bên trái để né tránh, rồi duỗi chân gạt qua. Có điều người kia đứng cực kỳ vững, căn bản không lay động được.

Cậu không thu chân lại, mà trực tiếp móc vào cẳng chân của đối phương, trực tiếp lướt qua, một cái chân khác thì gạt mạnh, đơn giản chính là lao vào nhau vật lộn

Hai bên bắt đầu đánh nhau.

Tiếng súng vang lên.

Tiếng súng này khiến Đồ Thất đang giữ cổng nhà họ Đồ kinh sợ, mắt thấy người trong nhà đã có vài người ngã xuống, hắn ta thực sự hoảng sợ.

—— Đây là cái gì?

“Dừng tay! Dừng tay! Mấy người anh em này, đều dừng tay lại đi có chuyện gì thì từ từ nói!”

Người nhà họ Đồ cùng nhau dừng tay, vốn dĩ Đồ Thất còn có chút lo lắng những người đó không chịu dừng tay lại, nhưng không ngờ đối phương giống như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng dừng tay.

Cả hai bên đều không có người chết, có điều người nhà họ Đồ bị thương nặng lơn, viên đạn bắn vào tận xương cũng không phải chuyện đùa.

Đồ Thất chỉ nhìn thêm vài lần, đã cảm thấy hoảng sợ, xua tay sai người đưa bọn họ xuống cứu chữa, còn hắn ta ở bên này chắp tay chào hỏi với đám người Du Hành:

“Tại hạ là quản sự của nhà họ Đồ trong thành Bắc Thương, đứng hàng thứ bảy, xin hỏi tại sao các vị lại đi vào tổ địa nhà họ Đồ chúng tôi?”

“Hóa ra là Đồ gia, nhà họ Đồ các huynh, nói vậy cả nhà họ Đồ đều vào trong này để trốn tránh ma tu nhỉ?”

Du Hành không trả lời hắn ta, mà ngược lại nói ra mục đích vào trong này của mình: “Chúng tôi cũng như thế, có điều chúng tôi còn có đồng bạn muốn vào đây, đợi lát nữa sắp xếp tốt rồi lại nói chuyện tiếp với huynh, huynh thấy thế được chứ?”

Đồ Thất sụ mặt xuống: “Đây là tổ địa nhà họ Đồ chúng tôi, không phải ai cũng có thể bước vào ——”

Du Hành xoay người đi vào trong động đón cha mẹ, để lại đám người Lâm Minh Lôi giơ súng nhìn chằm chằm vào Đồ Thất, khiến lời nói của Đồ Thất nghẹn lại ở yết hầu, sắp tức chết rồi.

Nhưng mà người giữ cửa bên này cộng cả hắn ta nữa mới chỉ có mười người, lại còn năm người đã bị thương…… Hắn ta liếc mắt một cái, cho một người bên cạnh đi thông báo cho người nhà họ Đồ.

Chờ đến khi Đồ Thất nhìn thấy những người đến sau kia, hắn ta cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: Phụ nữ trung niên, nữ nhân trẻ tuổi…… Còn mang theo rất nhiều đồ vật vào cùng, thậm chí còn có cả ngựa và lừa, nhưng mà số người không nhiều lắm, toàn bộ cộng lại cũng chỉ mười bảy người.

Hắn ta cố trưng ra gương mặt tươi cười: “Ngươi họ gì?”

Du Hành nói: “Kẻ hèn này họ Du, lúc các huynh đến đây, không phải bên này cũng có người ở sao? Bọn họ đâu rồi?”

Đồ Thất giật mình: “Đây ——”

Du Hành nhếch miệng cười: “Bọn họ là đồng hương của a đấy.” Lòng bàn tay cậu khẽ nắm lại, tùy ý bắn hai phát vào vách núi sau lưng.

Bang bang!

Giống như đang đánh vào trong lòng Đồ Thất vậy, hắn ta kinh hoảng nhìn vách núi truyền thừa ngàn năm kia thế mà lại có thêm hai lỗ nhỏ, khổ sở nuốt nuốt nước miếng: “Hóa ra, thì ra là thế, Du đại ca, nói thật ra ta không thể làm chủ được, ngài chờ thêm một lát nữa, gia chủ nhà chúng ta sẽ nhhắn chóng truyền tin đến đây, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Hắn ta cũng không giấu giếm sự thật mình đã ngầm báo tin.

Du Hành gật đầu: “Cũng được.” Rồi cậu để đồng bạn của mình tự ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó hoặc là uống nước.

Cậu nói vu vơ giống như chuyện phiếm với Đồ Thất: “Đồ quản sự, các huynh sẽ không mổ bụng hết tất cả đồng hương của tôi đấy chứ?”

“Ha hả ngài nói đùa.”

Du Hành quay đầu đi.

Nửa giờ sau, người dòng chính nhà họ Đồ đã truyền tin tức đến: “Người đến là khách, mời mọi người đến dinh thự làm khách.”

Du Hành cười ha hả: “Hay là cứ thả đồng hương của chúng ta ra trước đã, để chúng ta gặp nhau ôn chuyện một lát?”

Kẻ ngu mới thật sự đến hang ổ của bọn họ làm khách.

Đồ Thất lại sai người đi truyền tin lần nữa, sau đó thậm chí còn tự mình đi một chuyến, đem chuyện trên tay đám người này cầm vũ khí kỳ lạ nói rõ ràng tỉ mỉ.

Thật ra gia chủ nhà họ Đồ thật sự tức giận: “Rốt cuộc là bọn họ vào bằng cách nào? Nhà họ Đồ chúng ta có phản đồ sao?!”

“Gia chủ bớt giận, tất cả chuyện này chỉ cần bắt người lại là có thể hỏi rõ ràng!”

Đồ Thất mang vẻ mặt đau khổ: “Không bắt được, cho dù thuộc hạ kích tướng như thế nào, thì bọn họ cũng không chịu tới.”

“Vậy hay là —— Thả những người kia ra?”

“Những người kia nhìn kiểu gì cũng không giống yêu tu, có bắt lại cũng vô dụng.”

“Vậy bọn họ xuất hiện trong tổ địa của nhà họ Đồ chúng ta bằng cách nào? Tổ địa này đã truyền thừa 500 năm, tổ tiên đã từng nói qua, thật ra chỗ này chính là động phủ của tiên nhân, tự nó có phép tắc vận hành riêng, cứ năm mươi năm lại xoay chuyển một lần, không phải các ngươi cũng từng thấy chỗ này năm mươi năm trước, đột nhiên cỏ cây khô khốc, toàn bộ dã thú đều không thấy bóng dáng, dáng vẻ vô cùng hoang vu?”

Gia chủ nhà họ Đồ nhíu mày: “Chỗ này căn bản không phải là chỗ có thể có người xuất hiện được. Từ khi tổ tiên phát hiện ra chỗ này đã từng đi thăm dò, ngay cả một người cũng không có.”

Mà nhà bọ họ từ đời ông tổ, trong gia tộc đã không xuất hiện thêm người có linh căn nữa. Có điều đây cũng là chuyện bình thường, sau khi ông tổ thành thân cũng không sinh con, con cái đều là nhận nuôi cả, trong đám con cháu không ai có linh căn cũng chuyện bình thường.

Ông tổ cuối cùng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, tốn bao nhiêu tâm huyết mới làm cho huyết mạch của nhà họ Đồ trở thành chìa khóa, cuối cùng còn đặt hai cấm chế ở cửa ra vào chỗ này nữa, để con cháu có thể có thứ dùng được khi vào trong này, khiến con cháu nhà họ Đồ được lợi mấy trăm năm.

Mấy năm nay, cứ năm mươi năm bọn họ lại yên lặng một lần, lẳng lặng làm giàu, không để cho người khác để ý —— tuổi thọ của phàm nhân chỉ có bao nhiêu? Sáu mươi năm cũng đã rất dài.

Chỉ là không nghĩ tới năm nay khi mở tổ địa, còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, thì ở bên trong tổ địa lại phát hiện người có thể nói chuyện.

Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng đó là yêu thú trong tổ địa tu luyện thành hình người, đó chẳng phải là yêu tu sao?

Nên đã chú ý đến nội đan của yêu tu, yêu đan chính là thứ tốt cực kỳ quý giá, nếu lấy được có thể đổi lại cho nhà họ Đồ rất nhiều thứ tốt.

Chỉ là bây giờ xem ra, những người đó thật sự không phải yêu tu, mà là người có lại lịch không rõ giống với đám người hôm nay đến.

“Những người đó…… Có khả năng chính là người lúc trước huyết tẩy lò sát sinh của chúng ta hay không?” Gia chủ nhà họ Đồ hỏi.

Có mặt ở đây đều những người già trong nhà họ Đồ, đều khoảng sáu bảy chục tuổi, cộng cả Đồ Thất cũng chỉ có sáu người, Đồ Tứ mấy ngày hôm trước đã qua đời.

Đồ Nhị sờ râu: “Đại ca, đừng ở chỗ này sốt ruột nữa. Nếu không bắt được, thì đừng kết thù, cứ nhẹ nhàng nói chuyện với bọn họ là được. Dù sao đều là người tị nạn, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không muốn trở mặt với chúng ta.”

Lúc này gia chủ nhà họ Đồ cũng bình tĩnh lại, thở dài: “Được rồi. Nếu bọn họ không chịu tới, vậy thả những người đó ra trước, cho thấy thành ý của chúng ta, nhị đệ, đệ cũng đi một chuyến đi.”

“Vâng, đại ca.”

Cũng may bọn họ cũng không động vào nhóm người này, có lẽ vì vừa mới trốn vào nên không có tâm trạng, có lẽ là đã tin tưởng những người này không phải là yêu tu để mình phát tài……

Tóm lại, sau khi Đồ Nhị đưa đến người đến vách núi phía bên kia, thấy người dẫn đầu họ Du kia sắc mặt cũng tạm ổn, thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Lúc trước khi chúng tôi vào trong, chỉ mời được vài vị này đến làm khách, những người khác đã rời khỏi rồi, nếu muốn đi tìm, chỉ sợ làm phiền Du lão bản tự mình đi tìm.”

Du Hành gật đầu: “Đã phiền ông đi một chuyến.”

Người đã thả ra rồi, cậu cũng không đồng ý đến dinh thự làm khách mời, nên từ chối: “Chúng tôi vừa mới vào, đang rất loạn, chờ chúng tôi sửa sang lại cho tốt rồi nói sau.”

Chờ người nhà họ Đồ rút lui, đám người Du Hành mới nói chuyện với đám người vừa được thả ra.

Tổng cộng hơn hai trăm người, trong đó có không ít người quen.

“Sau khi mọi người đi khỏi, sau đó lại có một vài người nữa đến, rồi cùng nhau sống ở chỗ này, rồi những người kia tiến vào, không nói hai lời đã bắt chúng tôi lại, có vài người đã chạy thoát……”

May mắn không có ai chết cả.

“Sao mấy người lại quay về?”

Nghe xong những điều bọn họ gặp phải, có người nói ngay: “Haiz, lúc ấy tôi đã nói đừng đi ra ngoài nữa rồi, bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, nhìn đi nhìn đi, không phải mấy người lại phải về rồi sao?”

Suy nghĩ và lựa chọn của mọi người, Du Hành cũng không có cách nào phản bác.

Nếu không ai bị sao cả, thì cậu lại quay sang chú ý đến người trong nhà mình.

Cậu bắt đầu phân công công việc, đốn củi dựng bếp…… Rất nhanh đã dựng xong lều để sống tạm ở chỗ này.

Thu hết thùng đựng dụng cụ lại, Du Hành nhận lấy chiếc khăn lông mẹ Du đưa cho cậu rồi bắt đầu lau mồ hôi, đôi mắt rũ xuống làm mồ hôi chảy theo lông mi rơi tí tách xuống dưới, một chút dính vào mắt làm đôi mắt cay xè.

Du Hành giả vờ như không nhận ra những ánh mắt đang nhìn trộm từ nơi xa, cậu xoay người ngồi vào trong đám người.

Đống lửa đã được đốt, bọn họ bắt đầu nấu cơm chiều.

Còn những người kia đã đi săn thú, sau khi bị bắt, lương thực dự trữ đều bị nhà họ Đồ lấy mất, mà đám người Du Hành cũng không có ý định cung cấp cơm chiều, vậy thì đành phải tự thân vận động.

Những người đó đã quay lại rất nhanh, mang đến từng đống con mồi. Nhanh nhẹn nhóm lửa giết thịt.

Dễ nhận ra những người này đã thích ứng rất khá.

Đám người Du Hành vừa ăn cơm vừa nói đến những dự định tiếp theo.

“Trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, chúng ta thu xếp xong đã, suy nghĩ xem nên khai khẩn đất hoang ở chỗ nào, chỗ nào thì nên dựng hàng rào.”

“Chúng ta không quay về rừng cây Thối nữa sao?” Mẹ Du hỏi.

“Đúng đấy?”

Du Hành lắc đầu: “Chúng ta cần phải chiếm được phía vách núi bên này, nó quan trọng thế nào chắc mọi người cũng biết.”

Nếu bỏ chỗ này đến rừng cây Thối, một ngày nào đó người nhà họ Đồ rời khỏi chỗ này mà bọn họ không biết, lại động tay động chân vào vách núi kia, thì bọn họ thật sự sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời.

“Nói cũng đúng, vậy chúng ta sống ở chỗ này đi, cũng đề phòng người nhà họ Đồ nữa!”

Chờ bọn họ ăn xong cơm chiều, thì có người từ bên kia sang đây bắt chuyện.

Người đàn ông nói chuyện tên là Tằng Tinh Lộ, là người cùng một nước với đám người Du Hành. Trước kia Du Hành chưa từng gặp hắn ta, chắc là sau này hắn ta mới đến vách núi, nhìn qua có vẻ là người dẫn đầu đám người kia.

Trên thực tế đúng là như vậy, hắn ta là một người đồng hóa vô cùng cao lớn, mồm mép nhanh nhẹn, cũng biết cách lung lạc lòng người, sau khi tới vách núi không lâu đã chèn ép khiến người dẫn đầu trước đây không thể không đi tránh mũi nhọn, ngay cả tấm lệnh bài trước khi đám người Du Hành đi đã để lại cũng bị hắn ta lấy mất. May mắn người nhà họ Đồ không lục soát người, nếu không lần này sẽ không thả người dễ dàng như vậy.

Tằng Tinh Lộ cười tủm tỉm: “Tôi nghe mọi người nói chuyện, hình như dùng ngôn ngữ giống với những người đã bắt chúng tôi, đó là tiếng nước nào?”

“Tiếng đại lục Chân Úy.”

“Hóa ra là như thế, mọi người học được ở bên ngoài sao? Đã nói chuyện rất thuần thục nhỉ.” Ngay cả ở chỗ này cũng nói, chẳng lẽ là có điều bí mật không thể để bọn họ nghe được sao?

Du Hành cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tằng Tinh Lộ, càng không biết dưới sự ép buộc mình phải tập thành thói quen lúc nào cũng phải nói tiếng Chân Úy của bọn họ, đã khiến Tằng Tinh Lộ không vừa lòng, sinh ra sự xa cách.

Cậu chỉ không thích ánh mắt của người này, cho nên thản nhiên cười; “Đúng vậy.”

Trọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, khiến Tằng Tinh Lộ bốc lên lửa giận. Nhưng hắn ta cố nhịn xuống, gượng cười nói: “Có thể dạy chúng tôi được không?”

“Có thể.” Du Hành gọi ba người qua đó dạy họ, lại nói thêm: “Thù lao thì các ngươi tự mình nói với bọn họ đi, dù sao cũng là lao động vất vả.”

“…… Được rồi.” Tằng Tinh Lộ quét mắt qua trang phục của dị vực trên người Du Hành tự cho rằng mình không để lại dấu vết, rồi xoay người rời khỏi đó.

Nghe thấy phía bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Du Hành nhìn lướt qua, thì trông thấy không ít người đều mang vẻ mặt cảm động cảm kích —— đối với Tằng Tinh Lộ.

Cậu lắc đầu, tiếp tục dặn dò đám người Đổng Kiến Lan: “Bình thường mấy người các anh đều rất ít nói chuyện, có điều tôi biết cơ sở tiếng Chân Úy của các anh rất tốt, đây là một cơ hội, vừa dạy bọn họ đồng thời cũng để các anh mở miệng tập nói nhiều hơn.”

“Công việc là do các anh tự làm, thù lao các anh cũng tự mình đề xuất với bọn họ.”

“Hiểu rồi đại ca.”

Lâm Minh Lôi thấy vợ hắn ta đang bàn bạc với đồng bọn chuyện báo thù, thì thò lại gần nói: “Đúng lúc chúng ta muốn dựng hàng rào, nếu không thì để bọn họ chặt gỗ giúp chúng ta?”

Du Hành dở khóc dở cười kéo hắn ta quay về: “Để cho bọn họ tự mình bàn bạc.”

Vốn dĩ cậu nghĩ đây là khoản thu nhập riêng của mấy người bọn họ, nên để bọn họ tự mình bàn bạc với nhau, không ngờ lời Lâm Minh Lôi nói lại được mọi người tán thành.

“Chuyện này không tồi, dù sao chúng ta cũng không thiếu thức ăn hay đồ dùng gì cả.”

“Bọn họ cũng không có đồng xương, tinh tệ……”

“Vậy cứ quyết định thế nhé, cần bao nhiêu gỗ chúng ta phải tính toán trước một chút.”

“Vậy phải xem chúng ta muốn khai khẩn khoảng đất rộng bao nhiêu……”