"Để anh gọi người đến đưa em về."- Vương Thành Nhân vừa dứt lời liền đưa điện thoại lên tìm dãy số chuẩn bị gọi thì bị Vương Triều Vân ngăn lại:

"Không cần, em muốn đi dạo một tí rồi mới về, em tự bắt taxi sau."

Thấy cô từ chối quyết liệt anh cũng không có ý kiến nữa. "Vậy được rồi, anh còn có việc phải đi trước." Vừa nói Vương Thành Nhân vừa nhấc tay lên xem đồng hồ, vẻ mặt tuy cười hòa nhã nhưng không che giấu nỗi sự gấp gáp: "Tạm biệt!"

"Vâng." Vương Triều Vân huơ huơ tay chào tạm biệt, anh liền xoay người trở vào trong công ty.

Chia tay Vương Thành Nhân cô tản bộ lòng vòng quanh các khu trung tâm mua sắm gần đây, lại nhớ đến lần trước cũng trong một lần đi dạo chạm mặt Vi Tang Tang, không kiềm được quan sát xung quanh mình thật kĩ, xác định không có người quen nào mới yên tâm đi tiếp.

Cô muốn mua thêm vài bộ trang phục công sở vì dự định sắp tới sẽ đến Vương Hoàn làm việc, bất kể là cấp bậc hay chức vụ gì cũng được cô đã quyết rồi. Lần này phải thật cố gắng làm việc cho tốt, tự làm ra tiền, tự tiêu tiền của chính mình. Chỉ có như vậy mới có cảm giác thành công.

Vương Triều Vân nhanh chóng lựa chọn vài bộ toàn là hàng hiệu đắt đỏ, vì vậy mà lúc mang ra quầy thanh toán, các nhân viên còn phải xuýt xoa một câu.

"Tiểu thư quả nhiên có mắt thẩm mĩ cao, đây toàn là những bộ có mẫu mã mới nhất trong tháng này."

Vương Triều Vân không trả lời, chỉ cười đơn thuần mang túi đồ ra về.

"Vương Triều Vân!"

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Tử Đằng - Con người đã làm tâm trạng cô bất an mấy ngày nay chỉ vì một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.

Thật sự tìm một người trong đám đông không phải chuyện dễ dàng, chỉ là do anh có khí chất nổi bật nên vừa quay đầu liền xác định được chỗ anh đang đứng.

Triệu Tử Đằng đi về phía cô thấy trên tay lỉnh kỉnh túi đồ, anh liền đưa tay đỡ lấy có ý muốn cầm giúp.

"Không cần, tự em làm được." Vương Triều Vân né tránh đôi bàn tay anh.

Triệu Tử Đằng bỗng nhiên khựng lại, sau đó lại ho khan lãng đi sự căng thẳng vô cùng mất phong độ này.

"Em định đi đâu?"

"Chắc là la cà đến một quán cà phê nào đó." Cô tùy ý nghĩ nghĩ rồi hỏi Triệu Tử Đằng. "Nếu anh không bận thì chúng ta cùng đi."

Có lẽ cô đã thực sự xem anh là bạn bè rồi.

"Ừ, dù sao cũng đang giờ nghỉ trưa, cùng đi nào!" Vẻ mặt Triệu Tử Đằng phấn chấn hơn hẳn.

-----------------------------

"Em không cho thêm sữa?" Triệu Tử Đằng nhẹ nhàng đẩy cốc sữa nhỏ đến bên cạnh cô. "Vừa rồi anh có gọi thêm."

"Xin lỗi, bây giờ em không còn thích cho thêm sữa vào. Anh biết đấy, có một vài thói quen trước kia đã thay đổi."

Triệu Tử Đằng mơ hồ cũng không hiểu hàm ý trong câu kia, anh chỉ cười.

"Ừ, tùy em."

"Dạo gần đây Triệu thị thế nào rồi?"

Nghe câu hỏi đường đột của cô khiến anh sững người.

"Em cũng có nhã hứng quan tâm tới chuyện thương trường sao? Từ khi nào sao anh lại không biết nhỉ?"

"Em cũng mới có ý định đó vào sáng nay, nghe có vẻ hơi tùy hứng nhưng em thật sự muốn có một công việc."

"Tống Hàn không cho em đủ tiền chi tiêu sao?" Triệu Tử Đằng cười châm chọc.

"Không phải, anh ấy cho quá nhiều tiền em xài còn không hết nữa là..." Vương Triều Vân thản nhiên nhấp một ngụm cà phê.

"Ồ!" Anh khẽ kêu một tiếng không nghe rõ là tán thưởng hay trêu đùa.

"Vậy nên..." Ngón trỏ gõ gõ tay lên bàn, Vương Triều Vân nở nụ cười sáng chói. "Triệu Tổng, từ giờ chúng ta đã là đối thủ rồi!"

Triệu Tử Đằng bật cười thành tiếng: "Vâng, xin Vương tiểu thư nương tay."

Cả hai đồng loạt cười, không khí không còn nhạt nhẽo như trước.

"Vương Triều Vân!" Anh trấn định lại, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.

"Vâng, em nghe."

"Nể tình chúng ta là bạn bè anh nói cho em một chuyện..." Khi nói câu này, bản thân Triệu Tử Đằng cũng cảm thấy châm chọc. Anh ghé vào tai cô: "Mau rời khỏi Tống Hàn, càng sớm càng tốt!"

Gương mặt Vương Triều Vân từ trắng bệch chuyển sang tái đi vài phần, lúc sau mới ổn định tâm trạng lại, tiếp tục nhấp một ngụm cà phê.

"Nếu là anh, liệu anh có điên đến mức nghe lời một người bạn ly hôn với chồng mà không có lý do không?" Giọng cô lạnh hẳn đi, thực muốn cười cũng không nổi nữa.

Triệu Tử Đằng cười yếu ớt: "Mỗi bước đi của anh đều có lý do, lần này là vì bản thân em. Em phải tin anh, anh không bao giờ đem lại điều gì có hại cho em, Vương Triều Vân."

"Anh thật dở hơi nhàm chán quá độ!" Vương Triều Vân mất kiên nhẫn đứng dậy chủ động rời đi. "Chầu này anh tự lo trả lấy!"

Triệu Tử Đằng dở khóc dở cười, mới lúc nãy ai còn đòi mời anh đi cùng mà giờ lại thành ra thê thảm một mình anh thế này.

"Vương Triều Vân, nghe anh, rời khỏi anh ấy đi!" Anh ngưng lại, rốt cuộc bổ sung thêm một câu: "Trước khi quá muộn!"

Vương Triều Vân không có ý định quay đầu lại, nhanh chóng rời đi mà nói đúng hơn là bỏ chạy.

-