Thiệu Hi.

Một chữ túng viết hoa thật to.

Một cô gái to gan lớn mật bất kể hậu quả lại...... lúng túng vào giờ phút này.

Ngay lúc môi cô sắp dán lên môi Phó Đình Sinh, thì cô mới nhanh tay đặt tay lên môi anh trước một bước, cách ngón tay đó mới là môi cô, nhưng mà mặc dù như vậy thì khoảng cách giữa bọn họ cũng chỉ cách nhau một chút.

Những giác quan của con người càng mẫn cảm hơn ở trong bóng đêm, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở đan chéo lẫn nhau, mỗi một lần hô hấp lại càng thêm ái muội, cho dù người chủ động chính là cô, nhưng cô chưa từng thân mật với người khác giới như thế bao giờ, gò má chậm rãi mà đỏ ửng lên từng chút từng chút một.

Thịch thịch thịch......

Đó là tiếng tim cô đập.

Rối loạn, rối loạn.

Tư thế này chỉ giằng co mấy giây, Thiệu Hi buông tay ra trước, sau đó Phó Đình Sinh đứng thẳng, hai người một lần nữa trở lại khoảng cách an toàn.

Một người không biết làm gì, một người không biết làm sao.

"Tôi còn tưởng rằng bọn họ tới đây." Thiệu Hi chột dạ giải thích, "Cho nên mới......"

"Ừm." Phó Đình Sinh ngắt lời cô, trong giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc gì, "Bây giờ hẳn là không có việc gì rồi."

Không có gì nguy hiểm, nhưng mà không biết là vì hai người đang hành động nguy hiểm hay là vì sợ Thiệu Hi lại làm ra hành động gì "kỳ quái", Phó Đình Sinh không muốn cô đi theo nữa.

Nhìn anh rời đi, trong lòng Thiệu Hi hối hận, thiên thời địa lợi nhân hoà, vậy mà lại bị cô làm lãng phí mất.

Ai...... Cô nâng tay phải trừng mắt nhìn "kẻ đầu sỏ gây tội", bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dường như ngón tay vẫn còn có thể cảm nhận được một chút độ ấm còn giữ lại.

Mang theo tâm tư mà chính cô cũng đoán không ra, Thiệu Hi đem ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên môi mình nhấn nhấn.

***

Phó Đình Sinh theo dõi rất thuận lợi, anh xác định vị trí, nhưng mà cũng không hành động tuỳ tiện, sau khi báo cho Thiệu Hi và Thiệu Trình Vũ, anh về phòng liên lạc cho đội viên của mình chuẩn bị ngày mai sẵn sàng.

Chiều ngày hôm sau, du thuyền về cảng đúng giờ, sau khi dừng lại vững vàng rồi, những xe cảnh sát đang mai phục ở xung quanh lập tức xuất hiện và vây quanh.

Kế tiếp tất cả đều rất thuận lợi, những người được đưa phong bì bị tình nghi đều đã bị khống chế, Phó Đình Sinh dựa vào trí nhớ mà tìm được vị trí ngày hôm qua, cũng tìm được khoảng sáu cô gái không biết đã bị giam giữ bao lâu, bao gồm Sầm Nhiên.

Xác nhận Sầm Nhiên không có việc gì xong, tầm mắt Thiệu Hi không ngoài ý muốn dời về phía người đàn ông cao lớn kia, có lẽ là bởi vì lúc trước bắt giữ tội phạm, áo sơmi của anh tháo hai cúc, có thể nhìn thấy xương quai xanh lộ ra, giờ phút này ánh mắt anh sắc bén lại kiên định, ở trong mắt cô từng hành động của anh đều gợi cảm không chịu được.

Đáng tiếc Phó Đình Sinh cũng không chú ý tới ánh mắt trần trụi của cô.

Không lưu luyến nữa, Thiệu Hi yên lặng rời khỏi du thuyền, một mình đi tới bãi đỗ xe, lúc cô tới thì đi khác xe với Thiệu Trình Vũ, lúc về đương nhiên anh ấy cũng sẽ không chờ cô.

Xe cô đỗ ở chỗ sâu nhất, càng đi thì càng ít người và xe cũng càng ít, bốn phía chỉ có thể nghe thấy tiếng lộc cộc của giày cao gót phát ra.

Đi tới xe của chính mình, Thiệu Hi lấy chìa khóa xe đang chuẩn bị mở khóa, đột nhiên nhận thấy phía sau có người tới gần.

Thân thể còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị đối phương khống chế.

Lưng cô dựa vào tường, cánh tay của người đàn ông khoá cổ cô lại.

Hinh như cảnh này rất quen...

Thiệu Hi ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt đen đã nhiễm ý lạnh.

"Rốt cuộc cô là ai?"

Haiz...... Thiệu Hi thở dài bất đắc dĩ, nói ra thân phận của mình, "Thám tử."

"Vì sao cô lại giả làm Sầm Tích?"

"Bởi vì nghề nghiệp, thám tử tư là nghề ở trong bóng tối, chắc chắn anh sẽ không muốn hợp tác với tôi." Cô dừng một chút, từ từ cười, "Mà giả mạo khách hàng của tôi thì tiện nhất." Phó Đình Sinh xuất hiện đối với cô là chuyện ngoài ý muốn, ban đầu cô định tự mình điều tra.

Phó Đình Sinh không nói gì, quả thật đây là phương thức thuận tiện và khôn ngoan nhất, xét đến cùng là do anh nhất thời sơ suất, lúc ấy cô chủ động tìm tới, anh thừa nhận chính mình cũng dùng thân phận giả, anh cũng tin khoảng 70%, thế cho nên đã quên cách kiểm tra để đối chiếu thân phận quan trọng nhất -- ảnh chụp.

"Nhưng mà... Cảnh sát Phó, chúng ta cứ giữ tư thế này mà nói chuyện phiếm sao?" Tuy rằng dựa gần như vậy cô cũng rất vui.

Không biết Phó Đình Sinh đã nhận ra được sự trêu chọc trong lời nói của cô hay chưa, ngay sau đó liền buông lỏng cô ra, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không kéo ra như thế.

"Lúc trước ở trên du thuyền, sao cô lại nhận ra thân phận của tôi?" Nếu cô không phải Sầm Tích, vậy những lý do thoái thác lúc trước không thể nghi ngờ rằng tất cả đều là nói dối.

"Anh muốn biết như vậy sao?"

Phó Đình Sinh chỉ nhìn cô.

Thiệu Hi nhếch khóe miệng cười, "Tôi quan sát anh năm phút."

Nói thật, không thể nghi ngờ rằng câu nói này thật có ý châm chọc, anh tra xét thân phận của cô, vậy mà cũng không nhận ra, nhưng cô lại chỉ quan sát anh năm phút.

Phó Đình Sinh vẫn để cô đi.

Thiệu Hi vòng qua anh đi lên xe, sau khi đổi giày đế bằng thì khởi động xe, lúc đi qua bên cạnh anh, dường như anh nhận được tin nhắn gì đó nên lấy ra điện thoại ra xem xét.

Chờ xe đi được một đoạn đường xong, cô ghé mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, không biết vì sao Phó Đình Sinh vẫn còn đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Hẳn là anh đã xem được tư liệu của cô rồi, Thiệu Hi nhịn không được suy nghĩ xem hiện anh sẽ có kiểu biểu cảm gì, nhưng mà cô cũng không giảm tốc độ cũng không dừng xe, chỉ quặt xe một cái, cho nhau biến mất trong tầm nhìn của đối phương.