Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lướt qua khung cửa sổ rơi tại phòng ngủ, mang cho cả phòng không khí ấm áp. Trên tràng kỉ dựa vào cửa sổ có trải một tấm da thú dày tinh xảo, người nằm trên đó một thân mộc mạc thanh y, trên người đeo  một kiện mềm mỏng tang khoác ngang người, hai tay giấu ở ống tay áo rộng thùng thình đang đè lên một cuốn sách, chủ nhân đôi tay đó lúc này còn đang ngủ say. Tóc tơ uốn lượn tán ở trên trán, đẫy đà mà dây dưa, khuôn mặt bình thường lạnh như băng tuyệt tươi đẹp lúc này vì ngủ mà hơn chút nhu hòa, đôi mi dày rũ xuống ngưng đọng một cái bóng khẽ khàng dưới đáy mắt,làm cho người ta càm thấy thương tiếc.

Mà lúc này, một trận tiếng động khẽ khàng phá vỡ sự yên lặng trong phòng này, chỉ thấy cành cửa nguyên bản nhắm chặt bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, nhón chân đi vào là một loại vật thể cùng loại với bánh bao, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phía sau, sau đó nhẹ nhàng đi về phía người đang nằm trên ghế.

Nếu xem kĩ thì người này kỳ thật là một cái  bánh bao có chút anh tuấn, đôi mắt to mà hữu thần, cái mũi cao thẳng,  khi cười rộ lên còn có một cái má lúm đồng tiền thâm nhất thiển, đôi môi tiếu mỏng, lúc khẽ cười lên thì còn mang chút trẻ con vô tư nhưng cũng không thiếu mị lực, còn có một thân tràn đầy anh hùng khí khái.

Cái bánh bao vừa lẻn vào chính xác là của Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương thích đại lâu chủ nhà chúng ta, bất quá trừ hắn ra ai còn dám quang minh chính đại  tiến vào phòng ngủ của lâu chủ như vậy? ( tác giả: kỳ thật bánh bao cũng là rón ra rón rén ~)

Nhẹ nhàng đi đến kế bên tràng kỉ ngồi xổm xuống, tay bắt lên cằm bắt đầu si mê nhìn ngắn gương mặt như hoa như ngọc khi ngủ say cùa người yêu,  khuôn mặt này như thế nào cũng nhìn không chán,luôn làm cho người ta không khỏi si mê. Đợi đến lúc Thích Thiếu Thương kịp phát hiện, miệng mình đã theo thói quen dán tại trên đôi môi ngọt ngào mềm nhũn của đối phương.

Cảm giác nhột nhạc tác động lên làn da mẫn cảm của Cố Tích Triều làm hắn chậm rãi mở ra sương mù thủy mâu.

“A… Ngươi tỉnh?” biểu tình có điểm chột dạ.

“Đại đương gia, ngươi như thế nào lại ở đây? Hôm nay thực nhàn hạ sao?” Mở to mắt liền thấy một cái mặt bánh bao phóng đại, có điểm kinh ngạc một chút. Bất quá chính mình vốn cũng là ngủ đủ phải tỉnh, không cùng hắn so đo. Cố Tích Triều giơ lên hai tay bị đặt trong mền,   duỗi người, tay áo rộng thùng thình trợt xuống để lộ cánh tay  trắng noãn bóng loáng,sau lại buông xuống hai tay đặt ở hai bên thân mình,  hướng về phía trước xê dịch, tìm cái một tư thế thoải mái sau cầm lấy sách giơ lên.

“Không… Không có, chuyện của ta vừa mới làm xong, liền tới thăm ngươi một chút.” Một hồi lâu, Thích Thiếu Thương mới từ trong cảnh đẹp  phục hồi tinh thần lại, thấy tình nhân lại cầm lấy sách một bộ không muốn để ý đến hắn.

“Khụ! Khụ! Tích Triều, ngươi có … hay không cảm thấy được… Hôm nay so với bình thường náo nhiệt hơn một chút? Ta là nói, ngươi có … hay không phát hiện hai ngày này rất nhiều người đưa hạ lễ lại đây, còn có bên ngoài còn dán thiếp hồng nữa?” Nhìn hắn đưa tay lật được hơn sáu bảy trang, Thích Thiếu Thương bị coi thường lâu ngày rốt cục nhịn không được  ho khan vài tiếng, nhắc nhở chính hắn vẫn đang tồn tại.

“ Có sao? Không phát hiện! Hay có thể nào là ngươi Thích đại lâu chủ muốn cưới vợ? Hoặc là Dương tổng quản?” Quay đầu đi, Cố Tích Triều giơ đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn một cái.

“Không phải a Tích Triều! Ta làm sao dám? Ta đã có ngươi, Dương tổng quản cũng có lão bà  hơn nữa tuổi lớn như vậy, không có khả năng! Ngươi đừng có hiểu lầm.”

“Không biết!” Sau khi vứt ra một câu nói kia, y lại quay đầu đọc sách, không thèm liếc hắn một cái.

Sớm đã quan chuyện hắn tính tình lãnh đạm, Thích Thiếu Thương tự có biện pháp ứng phó.

“Tích Triều…” Chỉ thấy, Cửu Hiện Thần Long nháy mắt hóa thân thành một  con chó nhỏ phác đi lên, đem mặt tựa vào bả vai của đối phương thượng cọ a cọ, hảo nhuyễn, thơm quá!

“Thích Thiếu Thương! Ngươi làm cái gì?” Cố Tích Triều thân mình cứng đờ, trách mắng. Tên thần long này lại muốn làm cái gì?

“Tích Triều…” Tiếp tục cọ a cọ  , cọ xuống cọ xuống a, đến cốt cảm hoạt nộn xương quai xanh … Hảo hoạt, hảo nộn a!

“Thích Thiếu Thương! Có việc thì nói, không việc liền biến!” Hoàn toàn hỏa đại!

“Tích Triều… lễ vật!” thanh âm đáng thương hề hề.

“Ân...?” Ngây người một chút, nhớ tới chuyện buổi sáng nghe được, nhất thời hiểu ra, thiếu chút nữa là cười ra tiếng — nguyên lai là vì chuyện này! Trách không được giữa trưa hắn nhìn chằm chằm vào mình, còn hỏi mấy chuyện mạc danh kỳ diệu. Nhìn cái tên đang ghé vào trên người mình cọ đến cọ đi còn không quên sỗ sang, ai lạicó thể nghĩ tới đây là người ở trên chiến trường giết địch vô số, trên giang hồ nhân nghĩa Cửu Hiện Thần Long Thích đại hiệp a. Hôm nay là sinh nhật của hắn, chính mình cũng là buổi sáng mới biết được, thừa nhận là  mình đối hắn quan tâm không đủ, cũng muốn tặng hắn lễ vật, chính là, nhất thời không biết đưa hắn cái gì, huống hồ người này có thiếu cái gì sao? ( tác giả: nếu có thể liền thiếu một cái lão bà. Bánh Bao: không có a, Tích Triều không phải là lão bà của ta sao? Tiểu cố: ngươi nói cái gì!!!?)

“Tích Triều… lễ vật, hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi phải  đưa ta lễ vật a!” Người nào đó sỗ sàng cọ cọ chưa đủ, một bàn tay lén lút vói vào vạt áo của tiểu mĩ nhân.

“Ta không có lễ vật.”

“Tích Triều…”

“Ta nói không có tức là không có, sảo cái gì mà sảo! Tránh ra, đừng làm trở ngại ta xem sách!” Đẩy ra cái móng vuốt đang ở trên người mình sờ loạn, người này thật sự là đến đòi lễ vật  sao? Thấy thế nào đều là đến ăn đậu hủ của hắn thôi.

“Tích Triều, bằng không ngươi đem ngươi cho ta đi!”

“Thích! Thiếu! Thương!” “Phanh ”

Lễ vật của tiểu Thích: một cước cực chuẩn của Cố mỹ nhân xinh đẹp ôn nhu.