Tô Dịch nắm chặt tay Tạ Đình, trong đêm tối ánh mắt hai người nhìn nhau đầy hoang mang lẫn lo sợ, mồ hôi ở tay chỉ một chốc đẫm ướt đẫm cả bàn lẫn trên trán. Anh nghĩ đến ba tên canh cổng hồi nãy, rõ ràng đã trói chặt với đánh ngất chúng rồi, sao chúng có thể tỉnh lại nhanh được như thế cơ chứ.

Tiếng bước chân dồn dập từ mỗi nhà đều rầm rầm đổ ra, âm thanh gần trong gang tấc, Tô Dịch dứt khoát kéo tay Tạ Đình trốn vào trong đống cỏ dê được chất đầy trên chiếc xe bò thô sơ. Hai người nằm dưới gầm đầy đất lẫn cát sỏi, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía nơi những người thanh niên trai tráng cùng phụ nữ tập hợp lại.

Tạ Đình đưa mắt nhìn ra, cả người cô run lên một cái đầy sợ hãi. Chỉ có mấy hộ dân ở gần nhau mà số người đã lên đến mấy chục, nếu để cả làng tập hợp lại, có lẽ sẽ là một con số rất là đông. Đấy là còn chưa kể đến việc những đứa trẻ chỉ mười ba mười bốn tuổi cũng tham gia vào đường giây buôn bán người cùng với cổ vật xuyên quốc gia như thế này.

Những bóng đen như ma quỷ đứng đó, trên tay đều cầm theo mã tấu và vũ khí, khuôn mặt ai đấy đều dữ tợn đến đáng sợ. Họ tập hợp lại đợi nhau không có rời đi, tiếng nói chuyện ầm ầm gào thét vì tức tối, hận không thể băm vằm đối phương thành trăm mảnh. Tạ Đình run người một cái, cô mím môi chỉnh độ góc của máy ảnh, đặt chế độ máy quay. Những thứ này đều là chứng cứ, cô không thể bỏ qua được, ít nhất đây sẽ là những tài liệu cô dùng đến khi viết bài tuyên truyền của mình.

Tô Dịch ở bên không ngăn cản, ngược lại anh còn cẩn thận giúp cô lấy cỏ phủ lên để tránh ống kính bị ánh lửa lóe sáng. Ngón tay anh sượt qua tay cô đầy thô sạn, có một chút ngưa ngứa nhưng rất ấm áp, Tạ Đình không diễn tả được thành lời, chỉ có thể gật đầu khách sáo.

- Cảm ơn.

Tô Dịch quay đầu:” Cẩn thận một chút, đừng để gây ra tiếng động”

Nói xong, anh cũng không có nhìn cô thêm một lần nào nữa, nghiêng đầu chăm chú nhìn từng cử chỉ nhất động của đám người trong làng. Mắt của họ tất cả đều hằn lên vô cùng đáng sợ, thậm chí còn mang theo ý chí muốn giết người diệt khẩu, giết hết những kẻ nào xâm phạm vào lãnh địa cấm này, phát hiện bí mật động trời cả làng che dấu.

- Người đâu, có biết chúng ở đâu không.

Một người đàn ông trung tuổi gầm lên, mắt ông ta nong lên sòng sọc trông thật đáng sợ, chằm chằm nhìn vào người trước mặt. Tô Dịch hơi nheo mắt, anh nhận ra chúng, là tên canh cổng hồi nãy bị ánh đánh rồi trói lại. Không biết hắn đi ra kiểu gì nhưng mà vết thương trên người thật sự rất thảm. Mắt sưng híp tím đen, máu me đầy miệng, quần áo bẩn thỉu, nhìn qua cũng biết là ăn đòn không nhẹ.

- Là một nam một nữ. Chúng khống chế bọn tôi rồi lẻn vào trong thôn. Chúng tôi đã cố ngăn nhưng không được.

Tên A Lưu thành thật khai báo, hắn ôm một bên miệng thở phì phò vì đau. Cứ tưởng báo cáo lên mọi người sẽ cùng chia nhau đi tìm, nhưng hắn không ngờ được là ngay sau đó bụng mình lại bị ăn một phát đạp nữa từ người đàn ông kia.

- Mẹ kiếp, có hai đứa mà chúng mày không biết báo động cho mọi người để mọi người tới giúp hả. Bây giờ chúng nó lẻn vào trong thôn, trời vừa tối lại toàn cây cối, đêm nay không tìm được chúng nó thì hai bọn mày cứ đếm giờ chờ thần chết mang đi đi.

Người đàn ông trung niên kia rôm ria sồm soàm quai nón trông rất đáng sợ, tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng chiều cao cũng khá là lực lưỡng, một phát đáp của gã đã gần như có thể lấy được mạng của tên A Lưu. Tạ Đình nhìn gã qua khe hở của đống cỏ, cảm tưởng duy nhất của cô trong người lúc này chính là gã không khác gì một kẻ khát máu man rợ, chỉ cần lợi ích, người làng người thân cũng vất bỏ.

- Chia nhau ra lục soát toàn bộ cho tao, một ngóc ngách cũng không được bỏ sót.

Bóng đêm không nhìn rõ được bến bờ, Tạ Đình cuộn người nằm trong gầm xe chật chội với Tô Dịch, cả người run lên bần bật theo từng tiếng bước chân dồn dập và tiếng mã tấu phạt vào những nơi có thể ẩn nấp. Những người kia tách nhau ra hết, ở giữa sân chỉ còn lại người đàn ông trung niên đứng ra lệnh, tay ông ta chắp ở phía sau lưng đầy quyền uy.

Máy ảnh vẫn ở chế độ quay, Tạ Đình muốn dơ tay ra tắt, thế nhưng đột nhiên lúc này, cô nhìn thấy từ xa có một người đàn ông khác tiến lại. Người này chỉ khoảng mét sáu, người nhỏ con, không có sự uy hiếp gì với người khác ngoài ánh mắt vô cùng giảo hoạt.

Người đó bước đến cạnh người đàn ông kia, cất giọng trầm trầm hỏi:” Có chuyện gì”

Người đàn ông kia cung kính cúi đầu:” Phó thôn, có người đột nhập vào trong làng, là một nam một nữ. Có điều ngài yên tâm, chúng tôi sẽ nhất định bắt được chúng, không để cho chúng chạy thoát đâu ạ”

Người đàn ông được gọi là phó thôn kia gật đầu, hắn không nán lại quá lâu, nhận được câu trả lời là dứt khoát xoay người rời khỏi. Tạ Đình tắt máy ảnh, lúc này cô mới chú ý đến Tô Dịch ở bên cạnh, cả người anh căng cứng phát ra hàn khí đáng sợ. Tuy cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối nhưng hơi thở phả ra lại chất chứa đầy những nguy hiểm, khiến cho cô có một chút sợ hãi.

- Sao thế? Anh làm sao vậy?

Tạ Đình ghé sát tai Tô Dịch thầm hỏi, chờ mãi đến một lúc sau cũng nhận được lời anh đáp lại:” Đó là Tam Bằng, người đàn ông phó thôn kia chính là Tam Bằng”

Tiếng bước chân người càng dồn dập, Tạ Đình càng thêm khẩn trương, cô hạ thấp giọng:” Tam Bằng là ai? Kẻ thù của anh ư?”

Tô Dịch gật đầu, có trời mới biết trong người anh lúc này có bao nhiêu cảm xúc đang ập tới. Mười năm, mối thù mười năm trước với mối thù cách đây mấy ngày trước, hôm nay anh nhất định phải trả lại, cho dù có phải bỏ mạng cũng phải giết chết được chúng. Tam Bằng ở đây, chắc chắn lão Kim cũng sẽ ở đây. Nếu anh đoán không nhầm, trưởng thôn trong ngôi làng này chính là lão. Bây giờ chỉ cần tìm được đường đến nhà thờ họ của trưởng thôn, thì tất cả mọi thứ đều sẽ sáng tỏ.

- Nhắn tin báo cho Cố Minh, lão Kim ở thôn Tây Nha. Bảo anh ta nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ không thể nào tóm được lão đâu.

Tô Dịch vội vàng xoay người dặn Tạ Đình ở bên cạnh, ánh mắt anh đầy sắc bén xen lẫn hả hê.

Tạ Đình lần đầu tiên nhìn thấy một Tô Dịch khác lạ như vậy, cô không chần chừ hỏi thêm gì nữa, nghe lời anh rút điện thoại ra, bật chế độ máy bay, chờ một lúc cũng đã bắt được sóng.

Cô nhấn số của Cố Minh, gửi cho anh ta một tin nhắn, đợi tin nhắn chuyển đi rồi mới tắt điện thoại nhét vào túi quần. Ngẫm lại thời gian bây giờ mới trôi qua được có gần một tiếng, nếu bộ đội đến nhanh cũng phải mất hai giờ nữa, Tạ Đình kéo tay Tô Dịch, cô muốn hỏi anh về đường đi tiếp theo.

Những đám người kia đã lục lọi hết rìa xung quanh cũng không thấy gì, Tạ Đình không dám buông sự thấp thỏm của mình xuống, cô khẽ lau mồ hôi trên mặt.

Bất chợt lúc này, bỗng dưng có một đôi chân chạy rầm rập về phía họ khiến hai người giật thót một cái. Hắn ta rọi đèn pin khắp nơi hỗn độn bên cạnh chuồng dê, ánh điện yếu ớt lia lên lia xuống, không có ý định rời đi ngay

Tạ Đình nhìn đôi giày cách mặt mình, cô nắm chặt lấy tay Tô Dịch, hai người không dám thở mạnh cũng không dám nhúc nhích, thời gian lúc này tựa như từng giây phút ngày tận thế ập tới. Cô cắn chặt môi gần như ứa máu, mồ hôi chảy vào mắt cay xè, nhắm một cái rồi lại một cái, cơn nhói cũng chưa dịu đi được chút nào.

Ở bên ngoài, gã đàn ông lia ánh đèn về phía sau xe cỏ, nhìn dụng cụ chất chồng lên nhau lộn xộn, đang tính đi vào thì phía sau liền có người gọi lớn.

- A Thập, chuồng dê nhà tôi tôi vừa cho ăn, làm gì có người nào ở đó đâu mà tìm. Tôi chẳng nhẽ vô dụng đến mức có người đột nhập mà không biết hay sao.

Gã đàn ông A Thập bước chân rốt cuộc cũng dừng lại sau tiếng trách móc của hàng xóm gần với nhà mình. Lần này gã dứt khoát xoay người không tìm kiếm thêm gì nữa, ánh đèn chuyển đi nơi khác xa hơn, những tiếng động ầm ầm cũng không còn gần trong gang tấc.

Dưới gầm xe bò, Tô Dịch với Tạ Đình lúc này cả người đã vô cùng bết bát, thế nhưng cô và anh vẫn không dám đi ra dù chỉ là một chút. Hai người nương tựa vào nhau, đột nhiên cô nhớ đến buổi tối ngày hôm trước bọn họ cũng phải chui rúc như thế này, khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười nhẹ. Lúc ấy, người đàn ông này cũng như bây giờ, anh dùng hơi ấm cùng với cái ôm của mình để bảo vệ cho cô, hành động và lời nói cũng từ đó mà mỗi ngày liền thay đổi.

“ Tô Dịch”. Tạ Đình nghĩ ngợi rất lâu, cô siết lấy từng ngón tay của anh, thì thầm rất nhỏ:” Muốn thử không”

Tô Dịch nhất thời ngạc nhiên, đáy mắt anh sửng sốt, bình thường thông minh là thế nhưng lúc này lại không thể đoán được ý cô muốn nói là gì:” Tôi không hiểu”

Tạ Đình hơi hắng giọng, cô cố gắng để mọi thứ trở nên nhỏ nhất, nghiêng đầu hôn lên môi của Tô Dịch. Có bụi, có mồ hôi, nhưng cô không ngại, ngược lại còn có một chút thích thú. Cô nói.

- Trở về Thượng Hải. Làm người tình của tôi.

Tô Dịch trái tim như rơi thẳng xuống vực sâu, nét mặt lúc này vặn vẹo đến mức khó có thể dùng được hai từ dễ nhìn để mà hình dung. Anh cắn môi, lạnh lùng hất tay Tạ Đình khỏi mình, giọng đè nén giận dữ.

- Cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền. Cô nghĩ tôi thiếu tiền.

Tạ Đình lắc đầu, cô cảm nhận được Tô Dịch hình như có chút khác lạ:” Anh rất thoải mái khi làm tình với tôi còn gì. Chúng ta ai cũng đều thoải mái, có thể duy trì mối quan hệ lâu dài”

Tô Dịch lần này rốt cuộc đã thật sự tức giận, anh nghiến răng, không muốn nói chuyện với Tạ Đình một giây một phút nào nữa. Anh đối với cô là tình cảm nhen nhóm, nhưng cô đối với anh lại chỉ là ánh mắt nhìn người phục vụ, anh sao có thể chịu đựng được. Cho dù anh có thương cô thật, có mong muốn được cùng cô đi trên một con đường mới, nhưng không có nghĩa là anh sẽ quỳ dưới chân của cô để cầu xin sự bố thí. Cái việc mất tự tôn như vậy, anh không làm được.

“ Không có khả năng”. Tô Dịch liếm môi, anh dứt khoát:” Cứ như thỏa thuận ban đầu, xong việc này, tôi với cô coi như người xa lạ, bèo gặp nước cứ thế mà trôi, không cần thiết phải để trong bụng”

Lời nói tàn nhẫn, một chút hi vọng cũng không để lại cho người khác của Tô Dịch khiến cho Tạ Đình rơi vào im lặng, đáy mắt hiện lên một tầng mất mát. Có một chút đau lòng nơi lồng ngực, có một chút nghẹn nơi cổ họng, có một chút ướt át nơi vành mi. Hai mươi bảy năm cứng rắn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật thất bại trước lời từ chối của người khác, tệ hơn đó lại là người mà cô duy nhất cô dành tình cảm.

Không ai lên tiếng, ngoài kia vẫn là những bước chân chạy bình bịch qua lại cùng với tiếng gió xào xạc lay động, cảnh đêm u uất. Đám người trong thôn vẫn ra sức tìm bọn họ, chúng gào thét chửi bới điên cuồng.

- Không được cho chúng chạy trốn

- Phải tìm cho bằng được đám người đó.

Tạ Đình lắng nghe tiếng thở của chính mình với Tô Dịch ở bên cạnh, cô siết chặt tay cầm máy ảnh hơn. Trong đầu cô hiện tại đang nghĩ xem nên đánh lạc hướng của đám người kia như nào để thoát ra ngoài, thì đúng lúc này, tiếng hò hét lại réo lên lần nữa. Lần này, nghe qua có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

- Phía nhà thờ trưởng thôn có người đột nhập, chúng muốn cướp cổ vật của chúng ta... Một nửa rút hết về, một nửa chặn ở cổng cho tao.

Những tiếng chuông cứ vang lên reo rắt, Tạ Đình nhìn qua khe hở, cô thấy dưới ánh trăng bạc tất cả đều tức tốc chạy dồn dập về hướng phía trước, gác hết lại việc tìm hai người bọn họ lại, đáy lòng liền trở nên khẩn trương.

- Là đám người Trần Tuân, chúng rốt cuộc cũng đã tìm được nơi cất kho báu.

Tô Dịch gật đầu đồng tình, lúc này cả anh và cả cô đều không ai nghĩ đến chuyện khó nói vừa rồi nữa. Kho báu bị đột nhập, bọn họ thoát khỏi được sự truy lùng, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để cả anh và cô tận dụng người dân cổ thôn sơ suất, tìm đến vị trí trung tâm của nhà trưởng thôn. Nếu gã thật sự là lão Kim, Tô Dịch anh cho dù có mất mạng cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này để trả thù cho vợ chồng Lục Khánh.

Ngồi đợi thêm vài phút, nhận thấy xung quanh mọi thứ đã trở nên yên ả, Tô Dịch với Tạ Đình lúc này cũng yên tâm để chui ra khỏi gầm xe. Ngồi trong không gian kín, lại nóng, lúc này nhìn cả hai vô cùng chật vật nhưng họ chẳng quan tâm, chỉ phủi phủi qua một lát rồi men theo đường tối chạy về phía trước.

Cổ thôn Tây Nha là một ngôi làng lịch sử, người dân đều truyền từ đời này sang đời khác, rất ít người chọn cách rời khỏi. Ngoài thế giới thay đổi, nhưng nơi đây thì không, tất cả vẫn ngoan cố như rất nhiều năm trở về trước đó, nhỏ bé nằm giữa rừng già. Họ không kết nối với thế giới bên ngoài, không tương tác với thế giới bên ngoài, họ chỉ cần nơi này, nhưng họ lại làm việc phạm pháp.

- ----

Nhà thờ họ của trưởng thôn là một ngôi nhà được dựng bằng gỗ rất là lớn, chẳng phải là trạm khắc hoa văn gì nhưng lại là nơi chôn giấu rất nhiều bí mật.

Đám người Trần Tuân, Thạc Thành cùng đàn em của “ ông chủ” mình đã mất rất nhiều công lao đi theo đường trên bản vẽ lấy được từ Tiểu Vân mới có thể lẻn xuống được tầng hầm được xây ở sâu trong lòng đất. Ở dưới đó, đúng như những gì họ phỏng đoán, tất cả đều là cổ vật từ thời nhà vua Minh, thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều cổ vật lâu đời hơn nữa. Chúng nhiều đến mức gần như phải bằng mấy văn phòng trưng bày cổ vật gom lại.

- Mẹ nó, bảo sao ai vào đây cũng không ra được, hóa ra cái thôn này lại giấu nhiều thứ đến thế.

Thạc Thành suýt xoa, chiếc đèn pin trong tay soi xung quanh một vòng, không khỏi cảm thán. Trần Tuân ở bên cạnh hắn khuôn mặt nặng trịch như tảng đá đè nặng, hắn phất tay cho đàn em ở phía sau đi lên, dặn dò.

- Nhanh lên một chút, nhân lúc người của ta đánh lừa hướng của chúng, hãy chuyển hết những thứ quý giá nhất ra trước. Người của ông chủ đã đợi ở bên kia biên giới rồi.

Đám đàn em kia không ai dám lề mề, chúng chia nhau nhặt hết những món đồ cổ bỏ vào trong túi, đáy mắt ai cũng hiện lên tham lam tột độ. Phải nói nơi này đúng là một núi vàng, động hái ra tiền quả thực không hề sai chút nào. Chỉ một món đồ nhỏ bán rẻ nhất cũng đã phải đến mấy trăm ngàn, đấy là còn chưa kể đến thứ to lớn hơn nữa có giá đến vài triệu, cái cổ thôn này đúng là số hưởng thật mà.

Bên ngoài, Tạ Đình cùng với Tô Dịch cũng nhanh lẹ chạy đến nơi được cho là nhà thờ lớn của trưởng thôn, tất cả những thanh niên trai tráng đều mặt mày dữ tợn tìm kẻ đột nhập. So với kẻ vừa nãy tìm bọn họ, lần này nghe chừng còn gắt gao hơn, bởi vì đám người Trần Tuân đã đột nhập vào cấm địa mà chúng vẫn luôn tôn thờ và canh giữ.

Tô Dịch ép sát Tạ Đình trốn sau một đống rơm chất ụ, anh vỗ lên mu bàn tay cô an ủi, liên tục nghiêng đầu nhìn ra ngoài nắm bắt tình hình. Ở cửa bây giờ vẫn còn hai gã đàn ông đứng canh đi qua đi lại dường như không có ý định rời khỏi, ánh mắt anh chợt tối xuống, không còn nhiều thời gian lề mề nữa nên nói với Tạ Đình.

- Chỗ này bây giờ không an toàn, tôi đánh lạc hướng chúng, em thông minh như vậy, không cần tôi dặn cũng biết phải làm gì rồi đúng không?

Tạ Đình ngẩn người, Tô Dịch càng sốt ruột nghiến răng:” Chẳng phải em muốn chụp ảnh sao. Tôi đánh lạc hướng chúng, em nhân cơ hội đi vào trong căn nhà đó, duy trì kéo dài thời gian không để chúng phát hiện, đến lúc Cố Minh đến là mọi chuyện sẽ được xử lý”

Tạ Đình vẫn không lên tiếng, Tô Dịch nắm chặt lấy tay cô gần như muốn nghiền nát:” Nhớ phải tự cẩn thận. Tôi cũng sẽ cẩn thận. Tôi đã hứa sẽ giúp em thực hiện việc em muốn làm, và bây giờ tôi đang làm điều đó”

Thật ra anh còn muốn nói với cô rằng:” Không cần lo lắng cho anh, không cần suy nghĩ cho anh, bởi vì bản thân em với tôi là quan trọng nhất”