Thời Hoan cảm thấy đầu đau nhói, cô đưa tay day day xương mày, nói: "Xong đời, tớ giải thích với anh ấy kiểu gì bây giờ?"

Dụ Lâm nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô, không khỏi cau mày nghi hoặc: "Cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi mà, có gì phải giải thích?"

Trì Nhuyễn gật đầu, cũng có chút không hiểu được: "Đúng vậy, hơn nữa tớ nghe giọng Từ Dã không giống đang tức giận."

"Anh ấy tức giận sao có thể để người khác phát hiện được, là kiêu ngạo đó." Thời Hoan bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới nói rõ ngọn nguồn sự việc, "Vốn dĩ lúc sáng tớ hẹn với Từ Dã, thu dọn đồ đạc xong buổi tối anh ấy sẽ đến đón tớ, chúng tớ chuẩn bị ở chung."

"Đúng lúc ở đơn vị có nhiệm vụ, tớ đưa người đến bệnh viện thay anh ấy, kết quả gặp được Dụ Lâm thì mừng quá nên quên khuấy mất việc này." Cô nói xong lại cảm thấy đau đầu, muốn nhanh chóng vạch ra đối sách, "Ôi làm sao bây giờ, tớ phải đi trước rồi."

"Chuyện ở chung mà cậu cũng quên được, tớ đúng là bái phục rồi." Trì Nhuyễn lườm một cái, thong thả đặt đũa xuống, "Đúng rồi, thật ra vừa nãy lúc gọi điện, tớ đã đưa địa chỉ này..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, ba chữ "cho Từ Dã" còn vướng ngang họng Trì Nhuyễn thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Dụ Lâm còn tưởng là nhân viên phục vụ, đang định mở miệng thì trong khoảnh khắc nhìn thấy người đó liền sững người.

Trì Nhuyễn cũng nhìn rõ ràng người đang đứng trước cửa, trợn tròn mắt, lại nhìn sang phía Thời Hoan, dáng vẻ có chút chột dạ.

Vì vị trí của Thời Hoan trùng hợp lại quay lưng ra cửa nên cô không nhìn ra ngay lập tức, chỉ thấy ánh mắt hai người này có chút kì quái nên cô nghi hoặc quay đầu nhìn.

Dáng người thẳng tắp. người đàn ông yên lặng đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chính là Từ Dã.

Suýt chút nữa Thời Hoan đã bị sặc, cô vỗ ngực cười haha vẫy tay: "Buổi tối tốt lành."

"Rất tốt." Từ Dã nhìn cô, trong ánh mắt có tia sáng lóe lên, thật sự không nhìn thấu tâm tư, "Cơm tối ăn thế nào?"

"Rất ngon!" Trì Nhuyễn vỗ tay một cái ý giảng hòa, kéo Dụ Lâm nhanh chóng đứng dậy, kiếm cớ chuồn đi, "Đúng thời điểm thật đấy haha, em và Dụ Lâm xuống tính tiền trước..."

"Vừa dứt lời, Từ Dã liền giơ tờ hóa đơn trong tay lên, "Không cần, tôi đã thanh toán rồi."

Trì Nhuyễn, Dụ Lâm: "......."

Cứ có một loại cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra là sao nhỉ?

Từ Dã nhìn lướt qua bàn ăn một cái, tuy không thấy có rượu nhưng vẫn phải hỏi đề phòng: "Mọi người uống rượu sao?"

"Em lái xe, không dính một giọt rượu nào." Dụ Lâm đáp, vội vàng kéo tay Trì Nhuyễn bên cạnh, cười cười với Từ Dã, "Vậy cảm ơn anh, lần sau rảnh rỗi em lại mời cơm, Thời Hoan giao cho anh đó, em đưa Trì Nhuyễn về nhà."

Từ Dã gật đầu, rất khách khí dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

Dứt lời, anh liền kéo Thời Hoan đang ngồi ngây người trên ghế đứng dậy rời khỏi phòng.

Hai người cứ thế nhanh chóng đi mất.

Dụ Lâm và Trì Nhuyễn ở trong phòng, thoáng liếc nhìn nhau, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Lát sau, Trì Nhuyễn hỏi: "Aigooo, cậu nói xem đêm nay... Thời Hoan có thể ngủ không?"

Dụ Lâm suy nghĩ một chút, chỉ nói hai chữ: "Quá dữ."

Nghe vậy, Trì Nhuyễn liền âm thầm cầu nguyện cho Thời Hoan, thuận tiện xóa bỏ đi chút tội lỗi của mình.

*

Tối nay ánh trăng sáng trong trẻo, dịu dàng chiếu xuống nhân gian, khiến cỏ cây hoa lá xung quanh như được dát lên một lớp vàng óng ánh.

Thành phố A đã vào thu, những cơn gió buổi tối mang theo một chút mát mẻ, phả lên da thịt cũng có chút hơi lạnh.

Thời Hoan khịt khịt mũi, chột dạ chắp tay sau lưng nối gót theo Từ Dã, cũng không rõ anh có tức giận hay không, không dám đến gần.

Từ Dã đi phía trước hồi lâu vẫn không thấy Thời Hoan theo kịp mình, anh không khỏi cau mày, dừng bước nhìn về phía cô.

Trong lúc lơ đãng, tình cờ bắt gặp dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, dáng vẻ dịu dàng tràn ngập, hiếm khi an tĩnh tới vậy.

Từ Dã dừng một chút, lớp sương mờ trong đáy mắt cứ thế lặng lẽ tan ra, bay như mây khói.

Thời Hoan vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, phát hiện ra Từ Dã đã dừng bước liền vội vàng đứng lại theo, khẽ ho hai tiếng, nghiêm túc nhìn anh nói: "Xin lỗi, em không cố ý!"

Từ Dã nhíu mày, không lên tiếng, đương nhiên là muốn nghe xem cô nàng này định giải thích thế nào.

"Cái đó... Chính là, không phải em đưa Tịch Nhiên đến bệnh viện sao." Thời Hoan vừa nói, vừa đưa tay vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng, "Sau đó tình cờ gặp người bạn đã lâu không liên lạc, chuẩn bị ăn bữa cơm, em hào hứng quá nên quên mất chuyện này..."

"Ngại quá, em thật sự không cố ý đâu." Thời Hoan ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Từ Dã, đưa tay kéo kéo áo anh như làm nũng, "Tha thứ cho em một lần đi mà."

Lúc cô nói chuyện, trong đôi mắt long lanh nước, ánh trăng chiếu lên đó như tỏa sáng rực rỡ.

Thật ra trong lòng anh vẫn có chút bực bội, nhưng thấy cô xuống nước làm nũng thì anh liền hết giận ngay.

Từ Dã nheo mắt nhìn Thời Hoan, trầm mặc vài giây cuối cùng không còn cách nào khác, thở dài nói, "Không được tái phạm."

Nghe Từ Dã nói vậy, Thời Hoan biết anh đã hết giận rồi, vội vàng cười tủm tỉm, "Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không cho anh leo cây nữa!"

Mới đổi sắc mặt một chút mà đã lại lộ nguyên hình rồi.

Từ Dã thấy buồn cười, đúng là hết cách.

Lúc này Thời Hoan mới đi tới bên cạnh anh, vô cùng tự nhiên khoác cánh tay anh nói: "Ôi Từ Dã, hình như em nhớ là nhà anh chỉ có một cái giường?"

Từ Dã nhìn cô một cái, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, liền hỏi ngược lại: "Sao vậy?"

"Em chuyển tới thì sẽ là chung chăn chung gối sao?"

"..........Nếu không thì em muốn chia phòng à?"

Thời Hoan nghe vậy, nhướng mày xoa xoa cằm, "Đắp chăn nói chuyện phiếm, luôn cảm thấy có chút nguy hiểm."

"Được rồi." Từ Dã thấy dáng vẻ giả vờ đứng đắn của cô, không kìm được bật cười, "Cũng không phải chưa từng ngủ chung."

"Năm đó là năm đó mà, chỉ là trẻ con thôi." Thời Hoan nói xong, không chút bận tâm mà xua tay một cái.

Năm năm trước, khi hai người yêu nhau, hận không thể dính chặt lấy nhau mỗi ngày, khi đó bọn họ đều trong độ tuổi hai mươi, cực kỳ liều lĩnh, ở chung cả một thời gian dài.

Dù thời gian trôi qua bao nhiêu năm, thật ra... cũng không có gì thay đổi.

"Hiện tại cũng vậy." Từ Dã bình tĩnh nói, "Trong nhà dù là chúng ta hay Hao Thiên, không hề có thay đổi nào."

Lời nói của anh lọt vào tai vô, ánh mắt Thời Hoan liền rung động.

Nhưng cô càng chú ý hơn vào hai chữ then chốt "trong nhà".

Luôn cảm thấy chữ "nhà" này, dường như có cảm giác dịu dàng không nói thành lời.

Thời Hoan có chút thất thần.

Thật ra hiện tại hai bọn họ cũng chưa tính là lớn tuổi, nhưng đúng là chẳng còn trẻ trung gì, yêu đương một thời gian dù sao cũng nên tính tới chuyện sau này.

Cảm giác chìm đắm trong mối quan hệ yêu đương, mỗi ngày đều là mật ngọt.

Còn nếu ở chung, thì bình yên một chút, nhưng cũng có những chuyện vụn vặt ấm áp, dường như là cảm giác mới mẻ khác thường.

Thời  Hoan mông lung, luôn cảm giác đường dưới chân mình có chút chao đảo, không biết nên tiếp tục bước đi thế nào.

Tính cách cô không thích ràng buộc, ở phương diện tình cảm thì lại càng rõ ràng, cho nên chuyện hôn nhân vẫn luôn có cảm giác bài xích.

Nếu như quả thật có một ngày phải suy tính kỹ càng, cô nên lựa chọn ra sao?

Nghĩ mãi không thông.

Người bên cạnh hiếm khi yên tĩnh, Từ Dã không kìm được quan sát cô kỹ hơn liền thấy cô đang cau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

Anh hỏi: "Nghĩ gì vậy?"

Từ Dã lên tiếng, lúc này Thời Hoan mới định thần lại, cô ngẩng đầu lên, trầm mặc vài giây mới gọi: ".......Từ Dã."

"Anh đây."

"Anh muốn kết hôn với em sao?"

Từ Dã sửng sốt, thật không ngờ Thời Hoan sẽ hỏi vấn đề này, ngay cả anh cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng Thời Hoan rất nghiêm túc, hình như thật sự muốn nghe câu trả lời từ anh.

Từ Dã liền dừng bước, cúi đầu nhìn cô, từng câu từng chữ: "Vẫn luôn mong muốn."

Quả nhiên là câu trả lời này.

Thời Hoan có được câu trả lời, tuy rằng trong lòng nổi lên đấu tranh, nhưng ngoài mặt thì không thể hiện điều gì.

Từ Dã luôn chắc chắn, làm việc có chừng mực, trước nay làm gì anh cũng đều cân nhắc trước sau, tính toán lâu dài, hoàn toàn không chỉ biết chuyện trước mắt như cô.

Ôi........

Người phụ nữ này...

Thời Hoan không khỏi thở dài trong lòng, âm thầm mắng mình một câu.

"Nhưng anh không vội." Từ Dã đột nhiên mở lời, bình tĩnh nói thêm, "Nếu như em chưa sẵn sàng vậy thì anh sẽ đợi em."

Thời Hoan khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh.

"Tính nhẫn nại của anh rất tốt, nhưng cũng có mục tiêu rất rõ ràng." Anh nói, thấp giọng cười khẽ.

"Nếu anh có thể chờ em năm năm, thì cả đời này cũng có thể."