Người bệnh đang không ngừng tăng lên, sau đó lại xảy ra một chút chấn động nhỏ, chỉ là khiến mọi người hơi hoảng sợ chứ không gây ra tổn thất gì.

Bệnh viện dã chiến được triển khai tạm thời, tầng trệt của một căn nhà cũ nát được dọn dẹp qua loa tạm thời trở thành phòng bệnh. Quy mô thương vong lần này có thể so với chiến tranh nổ ra, kế hoạch ứng phó khẩn cấp cũng không thực hiện được, mọi người chỉ có thể tìm những vị trí có thể sử dụng ở hiện trường để dùng tạm.

Tất cả vật phẩm y tế của chính phủ đều ở trong bệnh viện, mà bây giờ bệnh viện chính phủ đã biến thành một đống đổ nát, tìm kiếm thiết bị y tế thật sự là hi vọng xa vời, bởi vậy đội trưởng đội bác sĩ chỉ có thể cầu tiếp viện từ chính phủ Balnea. May mà khu vực lân cận vừa thoát khỏi sự khống chế của quân đảo chính, lưu giữ được một chút binh lực và nhân viên y tế, liền phái toàn bộ tới ứng phó với động đất bất ngờ, sai người hộ tống mấy xe vật phẩm cấp cứu đến trước.

Đây thật sự là điều khiến mọi người vui vẻ nhất trong số rất nhiều chuyện bất hạnh.

Hiện tại không cần lo lắng đến vấn đề nhân lực, vấn đề lương thực tiếp tế và thiết bị y tế cũng đã được giải quyết, chỉ còn phải lo đến việc tăng tốc độ tìm kiếm cứu hộ.

Nhưng hiện trường quá hỗn loạn, hơn nữa rất nhiều vi khuẩn, bụi đất mù mịt, vô cùng bẩn, điều này tạo rất nhiều bất tiện cho nhân viên y tế trong quá trình xử lý vết thương cho người bệnh.

Trình Giai Vãn gặp khó khăn, liền gọi mấy người trong đội bác sĩ tới, hỏi: "Hiện tại làm việc quá bất tiện, chúng ta có thể tìm địa điểm nào thích hợp hơn không, xem như phòng phẫu thuật tạm thời?"

Một tình nguyện viên nam suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái nói: "Lều của chúng ta, lều của chúng ta có thể dùng để cách ly không ít bụi bẩn, có thể dùng để phẫu thuật!"

Vừa dứt lời, lập tức có người tán thành: "Đúng vậy, khá tiện dụng, cứu người quan trọng!"

"Lều đúng là lựa chọn không tồi." Trình Giai Vãn không nghĩ tới phương án này, nét mặt tươi tỉnh hẳn, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, dường như cô ấy nghĩ tới điều gì, lại có chút buồn bã, "Nhưng thiết bị y tế của chúng ta cũng không đầy đủ, bình oxy cũng không có, thuốc gây mê còn rất ít."

Đây đúng là vấn đề lớn.

Lần này, vài tình nguyện viên không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, "Đúng vậy... Không biết khi nào những vật tư kia mới được vận chuyển đến đây."

Trong khi mọi người đang buồn bã, đội trưởng đã rảo bước tới, cao giọng gọi bọn họ: "Mấy người mau mau tới đây giúp đỡ, chính phủ Balnea đưa vật tư tới rồi, mau đến lấy!"

Nhắc Tào Tháo và Tào Tháo đến ngay, đúng là vừa kịp thời điểm quan trọng.

Nghe tổ trưởng nói vậy, vài thành viên của đội bác sĩ đều cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy theo, lấy trong khoang xe ra một số vật dụng cơ bản cho phòng phẫu thuật, hợp sức chuyển vào trong lều, bắt đầu sắp xếp.

Không gian trong lều khá thoải mái, dọn dẹp túi ngủ ra phía sau vẫn có thể đặt một chiếc giường bệnh, chỉ là độ cao của lều không đủ, lúc tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân có lẽ sẽ phải quỳ trên mặt đất, nhưng điều này đối với bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trình Giai Vãn đặt máy oxy ở đầu giường, sau đó bỏ khay qua một bên, cô ấy khử trùng lại một số dụng cụ mới được lấy ra từ khoang xe, cẩn thận sắp xếp các dụng cụ phẫu thuật và băng gạc cùng với các loại thuốc cần thiết, để lát nữa tiện dùng đến.

Không lâu sau, phòng phẫu thuật tạm thời đã bố trí xong.

Do thời gian cấp bách nên Trình Giai Vãn và một vài thành viên của đội bác sĩ lập tức bắt đầu phẫu thuật, những người còn lại đi sắp xếp những lều trại còn thừa, cố gắng tăng thêm nơi có thể phẫu thuật.

Bệnh nhân đầu tiên cần phẫu thuật cưa chân, những thành viên tham gia phẫu thuật đều phải quỳ trên mặt đất, có điều bên trong lều tiết kiệm được rất nhiều sức lực, hơn nữa gần như các loại dụng cụ đều ở bên cạnh, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, từ từ hoàn thành ca phẫu thuật.

Dễ dàng hơn so với ở bên ngoài rất nhiều.

Trình Giai Vãn mừng rỡ trong lòng, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, khẽ cười thành tiếng như trút được gánh nặng trong lòng. Các đồng nghiệp đều nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày sau trận động đất, vẫn có thêm rất nhiều người bị thương được nhân viên cứu hộ phát hiện, các bác sĩ phẫu thuật bận rộn tới mức đừng nói là rời khỏi lều, ngay cả thời gian đứng dậy nghỉ ngơi cũng không có.

Bên phía đội gìn giữ hòa bình cũng vô cùng tất bật ở hiện trường, nhân viên cứu hộ tiếp viện của Balnea tiến hành tìm kiếm cứu hộ khẩn cấp, phát hiện ra rất nhiều dấu hiệu sống sót trong lòng đất.

Hao Thiên cũng không chạy lung tung, luôn bên cạnh Từ Dã, Từ Dã đi đâu nó liền đi theo bắt đầu ngửi những đống đổ nát xung quanh, dáng vẻ chăm chú, người tinh tường đều có thể nhận ra dường như nó đang tìm kiếm gì đó.

Chó tìm kiếm cứu hộ có thể xác định rõ mục tiêu như vậy, có lẽ là có người đã sai khiến nó nhất định phải tìm ra ai đó, khiến người xung quanh không kìm được quan sát nó thêm một chút.

Trong lúc nghỉ ngơi, một người trong đội cứu hộ Balnea nhìn về phía Từ Dã, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: "Xin chào, anh không phải người bản địa phải không?"

Từ Dã gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Tôi là bộ đội thuộc đội gìn giữ hòa bình, hiện tại nhận được nhiệm vụ tới đây hỗ trợ cứu hộ."

"Hóa ra vậy." Nhân viên cứu hộ có chút bất đắc dĩ thở dài nói, "Vốn dĩ chiến tranh ở đây đã dừng lại, chúng tôi đều cho rằng mọi thứ ổn thỏa rồi, không ngờ lại đột nhiên xảy ra động đất, có phải cũng đã khiến các anh lỡ thời gian về nước không?"

"Không lỡ, là chức trách của chúng tôi thôi." Từ Dã nói, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc gì, nhìn người trước mặt, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Nhân viên cứu hộ nhíu mày, bỗng nhiên nhấc chân lên ra hiệu về phía Hao Thiên đang vùi đầu bận rộn, "Kia là chó nghiệp vụ của anh sao, tôi thấy hình như nó vẫn luôn đi theo anh."

Từ Dã nhìn theo tầm mắt của anh ta, thấy Hao Thiên vẫn đang ra sức đào bới đất đá, mơ hồ nhìn thấy lông trên móng vuốt của nó đã nhiễm màu đỏ sẫm, lông mày Từ Dã cau lại, có chút đau lòng, liền vẫy tay gọi nó lại đây.

"Nó tên là Hao Thiên." Từ Dã giới thiệu qua với nhân viên cứu hộ, đưa một tay ra để Hao Thiên giơ móng vuốt lên, thấy có máu tươi chảy ra, bên cạnh còn có vết thương đã khô, nhất định là bị thương trong lúc lục soát.

Mà Hao Thiên cũng không rõ vì sao chủ nhân lại gọi nó đến, nó mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn Từ Dã, dáng vẻ có chút vô tội.

Anh nhíu mày, xoa nhẹ lên chân Hao Thiên, lập tức thả nó xuống, ra lệnh: "Nằm xuống, nghỉ ngơi chút."

Hao Thiên ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống cạnh chân anh, vẫy vẫy đuôi, thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Hóa ra tên là Hao Thiên, nó rất nghe lời." Nhân viên cứu hộ hiểu ra, cười cười quan sát Hao Thiên vài lần, sau đó lại nhìn về phía Từ Dã, "Tôi thấy hình như nó có mục tiêu cố định nào đó, nó tìm ai sao?"

Dứt lời, ánh mắt Từ Dã khẽ lay động, tâm trạng không khỏi có chút chua xót.

"Ừm." Anh dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn, "Người tôi yêu, cô ấy là bác sĩ không biên giới, lúc đến bệnh viện chính phủ đã gặp phải động đất."

Nhân viên cứu hộ dường như không ngờ được câu trả lời sẽ là như vậy, anh ta sững sờ, không biết nên nói điều gì.

Tình hình ở bệnh viện chính phủ phải nói là thảm nhất, đã là một ngày sau trận động đất, thực tế tình trạng của người bị thương chôn vùi dưới đất rốt cuộc ra sao đều không thể suy đoán được.

Suy nghĩ một chút, anh ta vẫn an ủi Từ Dã một câu: "Không sao, nhất định sẽ tìm được."

Từ Dã gật đầu, cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, liền đứng dậy tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Lại một ngày trôi qua, mãi tới tận khi bóng tối bao phủ bầu trời, công việc kết thúc, vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Thời Hoan.

Các thành viên của đội bác sĩ đều đã nghỉ ngơi, đội gìn giữ hòa bình im lặng không nói một lời, bữa cơm tối hôm nay thậm chí còn nặng nề hơn hôm qua.

Từ Dã vẫn không muốn ăn gì, nhưng đã bận rộn hai ngày, đêm qua lại không ngủ, mặc dù thần trí của anh cực kỳ tỉnh táo nhưng cơ thể lúc này đã phản kháng rồi.

Để có thể duy trì thể lực cho ngày mai, anh vẫn cố gắng ăn qua loa sau đó trở về lều của mình.

Trình Giai Vãn một mực kìm chế, bởi vì lúc ăn tối là hoạt động tập thể, do vậy cô ấy không thể hiện cảm xúc quá nhiều, vất cả lắm mới ăn uống xong đến lúc sinh hoạt cá nhân. Lúc này cô ấy mới lặng lẽ tìm được một nơi vắng vẻ, ngồi xổm xuống bật khóc thành tiếng.

Khi chỉ có một mình, mới dám để cảm xúc tan vỡ.

Tối nay yên tĩnh, không sức sống.

*

Thời Hoan không biết đêm ngày, cô chỉ biết mình đã cố gắng duy trì sự tỉnh táo rất lâu, vô cùng dày vò.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô cảm nhận rõ ràng được năng lượng trong cơ thể mình đang cạn dần, hoàn toàn hết sức lực.

Cô đã bị chôn vùi dưới mặt đất khoảng 1-2 ngày rồi.

Thời Hoan đoán như vậy.

Cô đã trải qua giai đoạn bụng đói cồn cào từ lâu, lúc này miệng lưỡi khô khốc, toàn thân không có chỗ nào thoải mái, thời gian dài như vậy cũng xem như đã tê dại. Thời Hoan cười khổ trong lòng, cũng không biết nên có cảm xúc gì vào lúc này.

Đợi lâu như vậy, liệu cô có bỏ lỡ cơ hội được cứu sống không?

Thời Hoan cũng không muốn suy nghĩ quá cực đoan, nhưng hiện thực đang buộc cô phải nghĩ đến hướng xấu nhất.

Thời Hoan càng nghĩ càng khó chịu, cô nhếch môi, thầm nghĩ sớm biết có ngày phải lưu lạc thế này thì tối hôm ấy không nên đuổi Từ Dã ra khỏi phòng.

Gặp lại sau năm năm, một miếng ăn mặn còn chưa tới miệng mà cô đã sắp không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, thật sự quá đáng tiếng, quả thật là điều tiếc nuối nhất kiếp này.

Thời Hoan đang nghĩ ngợi lung tung, cô cảm giác mí mắt mình càng ngày càng nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cổ họng đau như có lửa đốt.

Cô cảm nhận được sự sống trong cơ thể mình đang nhanh chóng cạn kiệt, kêu gào muốn nuốt hết sự tỉnh táo còn lại của cô.

Vậy thì... hay là kết thúc đi?

Có người nói, trước khi con người chết đi sẽ sinh ra ảo giác tốt đẹp hoặc là những hồi ức hiện ra rõ ràng trước mắt, hoặc có lẽ là...

Thời Hoan còn chưa suy nghĩ được gì tiếp, bỗng dưng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm tĩnh lành lạnh của Từ Dã: "Thời Hoan."

Cô khựng lại, hốc mắt cay xè.

Hoặc có lẽ là...

Người mình yêu nhất cuộc đời này.

Quả nhiên sinh ra ảo giác, xem ra bản thân mình thật sự sắp chết rồi.

Thời Hoan cắn môi, nước mắt còn chưa rơi xuống lại nghe thấy tiếng anh gọi: "Thời Hoan."

Ảo giác này không lẽ còn kéo dài đến khi cô chết đi?

Như vậy thì thật tốt quá.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc tiếp theo, tiếng nói quen thuộc tiếp tục vang lên, lần này càng rõ ràng hơn, Thời Hoan thậm chí có thể cảm nhận được giọng nói của anh mang theo sự lo lắng: "Thời Hoan, em có nghe thấy không?"

Con ngươi của Thời Hoan co lại.

Không phải ảo giác!

Cô nhất thời bừng tỉnh, theo bản năng mở miệng muốn gọi tên anh, nhưng cổ họng nghẹn đắng không thể phát ra âm thanh nào.

Thời Hoan không dám chậm trễ, lập tức giãy giụa muốn tìm một hòn đá bên cạnh, ra sức gõ lên tảng bê tông. Cô không biết tiếng vang có nghe được hay không, nhưng cô đã đem hết sức bình sinh ra rồi, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi, chảy theo sườn mặt nhỏ xuống mặt đất.

Mấy giây sau, dường như cảm nhận được động tĩnh, người bên trên cũng bình tĩnh lại, giọng nói mặt dù xa xôi nhưng có thể khiến Thời Hoan an tâm trong nháy mắt: "Anh là Từ Dã, anh ở đây, em đừng sợ, cố gắng giữ tỉnh táo."

"Thời Hoan, anh ở đây, anh luôn luôn ở đây."

Thời Hoan bỗng dưng rơi lệ, cô cúi thấp đầu,gọi tên anh trong im lặng.

Em biết.

Từ Dã, em biết là anh.

Đầu ngón tay của Thời Hoan run rẩy, những sự hoảng sợ tích lũy bao lâu bỗng dưng tuôn trào, khiến sống mũi cô cay xè, hai gò má có dòng nước lạnh lẽo lướt qua.

Hòn đá trong tay rơi xuống, cô giơ tay, chậm rãi đặt lên tảng đá này.

Bất cứ khi nào, chỉ cần giọng nói của anh vang lên cô lại có dũng khí để sống sót trở về.

Cách tầng tầng lớp lớp gạch đá, nhưng dường như Thời Hoan có thể trông thấy khuôn mặt tức giận lạnh lẽo của người đàn ông ấy, cùng với bàn tay anh đang đưa về phía mình.

Ngón tay siết chặt, Thời Hoan mở miệng dù không thể phát ra một âm thanh nào.

Dù yên lặng, nhưng miệng vẫn luôn gọi...

Đều là hai chữ, Từ Dã.