Lâm Tuyền khẽ cau mày khi ánh sáng bắt đầu hắt vào căn phòng, Vương Thiệu vẫn chưa dậy, tay vẫn còn vắt qua eo cậu mà ngủ. Tên đàn ông này nhẫn tâm ngủ nướng trong khi cậu đau đớn bức bối thế này, cậu liền khẽ nhoài người ra khỏi vòng tay của y. Vương Thiệu dường như cảm nhận được nên cau mày, đưa tay với lấy cậu kéo sát vào lòng “Nằm im. Tôi còn muốn ngủ” sau đó thật sự lăn ra ngáy tiếp.

Chín giờ sáng, Kha Bối chờ dài cổ trong quán café kiểu Pháp, lúc này trong quán khá vắng, khách nữ lác đác ra vào đều nhìn hắn cười khúc khích. Một người đàn ông cơ thể hoàn hảo, tóc dài mượt, sơ mi màu nho phanh cúc với quần âu bó, ngồi một mình với tách café bên ô cửa kính đúng là hình ảnh hoàn hảo nhất trong mắt nữ giới mà. Bởi thế Kha Bối hắn cứ cười nhẹ như không, tay khuấy cafe và trong đầu thì rủa, Vương Thiệu cẩu tạp chủng, để ông nội cậu chờ một tiếng đồng hồ rồi đó tên khốn kiếp.

Điện thoại cuả Vương Thiệu nhấp nháy trên đầu giường, y khó chịu đưa tay với lấy, nhưng lại lười mở mắt ra tìm, thế nên quơ quàng hai ba lần không trúng bèn bỏ cuộc, định quay đi ngủ tiếp. Lâm Tuyền thấy vậy liền cảm thấy nổi điên, cố gắng nhoài người ngậm lấy điện thoại rồi thả lên mặt Vương Thiệu.

Điện thoại rơi thẳng vào giữa mặt Vương Thiệu, nhưng y vẫn như không biết gì, Lâm Tuyền bèn nín thở chờ đợi. Sau một phút nông nổi muốn làm gì đó cho bõ ghét, cậu lại sợ hãi y sẽ đứng dậy trừng phạt mình. Trong khi đó Vương Thiệu lãnh một cú trời giáng, lại cảm thấy dở khóc dở cười vô cùng. Y tính nằm yên để xem cậu ta còn có thể làm ra trò hề gì nữa, lại phát hiện Lâm Tuyền bất động sợ sệt nhìn y, thật đúng là …

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, y lấy điện thoại khỏi mặt rồi nghiêm nghị nhìn Lâm Tuyền “Lại đây với tôi.” Cậu bé có vẻ hốt hoảng, nhưng vẫn chậm chạp bò lại bên y. Vương Thiệu kéo cậu ngã vào ngực mình rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ mọi thứ trói buộc trên chân tay cậu “Dám giở trò với tôi. Lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi.”

Lâm Tuyền thật sự quá kinh ngạc đến mức hoảng sợ, khép nép trong lòng y, cổ tay bị y giữ lấy, xoa nắn vuốt ve, thật tình cậu không biết phải phản ứng như thế nào nữa. “Tôi … em..thật không có cố ý, chủ nhân.”

“Ừ.” Vương Thiệu xoa nắn vết đỏ ửng trên tay cậu ta, suy nghĩ vu vơ đôi chút. Chuyện y muốn làm, đến nay đã ngoặc vào hướng mới, nếu y không linh hoạt thuận theo, chỉ sợ là chưa được nửa đường đã vỡ lở hết cả. Nghĩ ngợi một chút lại một chút, qua gần nửa giờ sau y mới nghĩ đến Kha Bối đang hậm hực chờ y, không xong rồi, kì này lại nghe hắn lải nhải đến rụng tai mất.

Đến bây giờ nằm đây, y mới ngờ ngợ rằng hôm nay và vài hôm trước, y không còn phải chịu cảnh trằn trọc để ngủ một giấc ngắn ngủi, sau đó lại bị ác mộng gọi dậy vào lúc sáng sớm nữa. Nếu cứ duy trì tình trạng này thì cũng không có gì xấu nhỉ, “Hôm nay tôi phải đi có việc, trong tủ lạnh có nước súp và sữa. Cậu tự hâm lại ăn đi.”

Lâm Tuyền gật đầu nhìn y, được rồi, y cứ đi đi, cậu sẽ tìm đường chạy trốn. “À, tôi sẽ khoá cửa, cậu nên biết điều mà ngoan ngoãn. Nếu khi về tôi thấy cậu phá phách cái gì thì đừng trách.” Y rõ là đi guốc trong bụng cậu, dù sao cậu nhóc này cũng không phải “thú cưng” đầu tiên y điều giáo, cậu ta chỉ là thú cưng đầu tiên y muốn giữ lại trong nhà để chơi đùa mà thôi.

Vương Thiệu chọn đại một chiếc áo thun trơn cùng quần jean xanh đậm, râu cũng không thèm cạo, đưa tay cào tóc vài đường rồi lại giường lấy điện thoại, sẵn tiện xoa đầu Lâm Tuyền vài cái “Ngủ bù đi. Tôi biết tối qua cậu ngủ không được.”

Vương Thiệu vốn dĩ ăn ngủ điều độ, cuối tuần đến bar uống một ly rượu cùng Kha Bối rồi lại về, không hề dính vào bất cứ thú vui truỵ lạc nào, nên cơ thể y rất săn chắc, thường phục hôm nay y mặc lại càng làm cho y trẻ hẳn ra. Lâm Tuyền cuốn chăn nhìn y, ngửi mùi hương nam tính đặc trưng của y trên ổ chăn, càng lúc càng ngẩn người.

“Ngậm miệng lại ngủ đi. Nhỏ dãi dơ chăn là tối nay cả hai cùng nằm đất đó.” Buông lại một câu, Vương Thiệu đóng cửa đi mất

~~~

Lâm Tuyền chờ cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài mới rón rén lại tủ quần áo của Vương Thiệu, do e ngại trang phục có thể đụng vào hai viên trân châu trên bờ ngực sưng vù của mình, cậu bèn rút một cái áo sơmi thẳng thớm rộng rinh, tiện thể lấy cả quần âu dài của Vương Thiệu mà mặc vào người. Quần áo của y tròng lên người cậu về chiều dài thì không dư mấy, nhưng bề ngang đúng là quá thừa. Càng xăm soi càng bực mình, Lâm Tuyền bèn bỏ ra ngoài thăm thú căn nhà của Vương Thiệu.

Nhà y bài trí đơn giản, thật tình khác xa căn phòng ngủ mà y quăng Lâm Tuyền vào. Cậu nhớ y ôm mình vào từ gara kế bên phòng khách, đi qua hành lang dài rồi mới đến căn phòng diêm dúa đó, trong khi đó bây giờ cậu đang ở phòng ngủ của y, nhìn ra khoảng sân bé tí bên hông nhà, giếng trời bên trên cho nắng tràn xuống dãy bồn hoa be bé nhìn rất thoáng đãng. Đáng ghét nhất là tất cả các cửa thông ra ngoài Vương Thiệu đều đặt làm loại khung sắt với các song cửa rất hẹp, cùng với nó là ổ khoá chắc chắn, khiến Lâm Tuyền có mọc cánh cũng không tài nào thoát ra ngoài nổi.

Cậu đành chậc lưỡi, đi tìm nhà bếp để lấy đồ ăn. Tủ lạnh nhà Vương Thiệu ngoài sữa còn có nước chanh, súp đóng gói, một vài chai bia, ….còn lại trống hoác. Chân tay Lâm Tuyền bị trói suốt đêm, đến lúc này vẫn còn bủn rủn, cậu hầu như đứng không vững, chỉ chực ngã ra, lại còn rất đói, nên cuối cùng cậu quyết định ăn súp lạnh và khui bia uống luôn. Món sữa được trộn thuốc mấy bữa nay đã hù doạ cậu sợ hãi lắm rồi.

~~~

Trong lúc đó, khi Kha Bối gần như mất hết kiên nhẫn trong quán thì một người thanh niên có vẻ ngoài trí thức đến bắt chuyện với hắn, y đưa tay bắt “Chào anh, tôi là Vương Anh.”

Vương Thiệu đến nơi thì thấy Kha Bối nhếch mép cười ngạo mạn với một người thanh niên thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, y bèn tránh sang một bên, rút điện thoại gửi cho hắn một tin nhắn gãy gọn: “Có cần tôi không.”

Kha Bối nhận được tin nhắn, hắn liền thấy Vương Thiệu đứng khuất sau cửa chờ, bèn gật nhẹ một cái, rồi đập bàn “Này cậu nhóc. Tôi nói không thích, chính là nghĩa không thích. Đừng làm phiền tôi.” Hắn nói khá to làm cả quán liền quay lại nhìn, rồi sau đó ung dung sải bước ra chỗ Vương Thiệu, khoác tay y ra xe.

Ở trong xe, Kha Bối liền cho Vương Thiệu một đấm, “Khốn, để ông đây chờ dài cổ.” Vương Thiệu biết lần này quả thật y quá đáng “Được rồi, đừng nóng. Cùng lắm lúc khác tôi sẽ bù lại cho cậu. Tên đó, hắn muốn gì?”

“Hắn làm ở bên Hoành Lực. Lại toàn hỏi tôi những vấn đề rất là kì quái. Ví dụ như …bạn trai, chức vụ, sở thích …sau đó còn muốn một cái hẹn. Cậu nói xem, hắn là đang có ý gì?”

“Tôi không biết. Nhưng nếu hắn hỏi về việc thu mua cổ phần thì cậu cứ nói là chuyện riêng của công ty Song An, cậu chỉ là cấp dưới nên không biết chuyện gì hết. Vậy thôi.” Vương Thiệu cũng cảm thấy những câu hỏi mà Kha Bối bị truy vấn có phần cá nhân quá.

“A … Đây là mục đích cậu bán tháo cổ phần Song An lại cho lão già đó, là để đổ tội sao? Nhưng mà những cổ phần của bên Hoành Lực vốn là do chúng ta mua lại bằng mấy tài khoản ảo mà. Tôi vẫn không dám chắc hắn sẽ tin…”

“Cậu yên tâm. Tôi bán cả tài khoản ảo cho lão. Nhận tiền mặt. Số tiền tuy có ít hơn giá trị thật nhưng vẫn cao hơn vốn chúng ta bỏ ra. Tôi chỉ tiếc một chuyện. Đó là phải ngưng kế hoạch này lại …” Vương Thiệu có phần ngập ngừng.

Kha Bối nghe thế đã gần nổi điên “Cậu nói cái gì? Tôi không cho phép. Cậu có biết tôi đã đánh đổi bao nhiêu thứ để đi đến ngày hôm nay không?”

Vương Thiệu ngắt lời y “Cậu bình tĩnh cho tôi. Tôi mới chỉ nói ngừng, chứ không nói là không làm. Cậu đánh đổi những gì? Có bằng mất mát của tôi không?”

~~~~~~~~

Không ngược, không BDSM ~^^~ …….. ko có H luôn …..:”