Vương Thiệu đem cậu về nhà tắm rửa rồi thay trang phục ngay ngắn, sau đó mới nhẹ nhàng thông báo: “Tôi sẽ mang em qua gặp mẹ tôi với tư cách người yêu. Dù sao cũng phải có một lý do cho việc em sống chung ở đây. Nếu em giở trò, Lâm Tuyền, tôi sẽ không ngại ngần tống em trở về kho của công ty đâu. Nhớ không?”

Lâm Tuyền gật đầu, kí ức về việc bị hành hạ tại đó khiến cho Vương Thiệu chỉ nhắc lại thôi cũng đủ khiến cậu rùng mình. Thấy cậu có vẻ lo lắng, Vương Thiệu bèn dỗ dành: “Không sao đâu. Mẹ tôi rất tốt, em chỉ cần ngoan như lúc này là được.”

Y đeo thêm một cái nơ nhỏ lên cổ áo cậu nhóc trước mặt, ở vị trí đáng lý là một cái vòng cổ móc xích giờ lại là cổ áo gọn gàng cùng nơ đen trang trọng. Không biết cậu ta đang nghĩ gì, Vương Thiệu tự hỏi, y đã cảm thấy sự có mặt của cậu ta trong nhà y quả thật có chút dễ chịu, không biết cậu ta thì thế nào?

“Người yêu, … phải chuẩn bị quà, chủ nhân.” Lâm Tuyền khẽ nhắc nhở. Vương Thiệu liền chỉ cho cậu thấy những món lúc nãy y mua có một hộp gỗ nhỏ đựng một khăn quàng lụa rất đắt tiền “Nhiệm vụ của em chỉ là lấy lòng mẹ tôi thôi.” Y xoa đầu cậu.

“Em đã biết.” Lâm Tuyền ôm cái hộp, thầm nghĩ dù sao nhiệm vụ này cũng có vẻ đơn giản, chỉ mong mẹ y không có tính cách ác liệt như y là được rồi.

Hai người lên xe, đánh vòng qua bên nhà mẹ Vương, vẫn chưa nên để bà biết hai người thật ra đã ở chung, y nghĩ thế. Mẹ Vương đang loay hoay với khu vườn hoa nhỏ bên nhà, thấy con trai cùng bạn đến, bà tỏ ý vui mừng rõ rệt, còn muốn hai đứa ở lại dùng bữa cơm chiều.

Lâm Tuyền lúng túng đem hộp quà trao vào tay mẹ Vương rồi quay sang nhìn Vương Thiệu với ánh mắt dò hỏi làm cả hai người kia bật cười. Mẹ Vương có ý bảo Vương Thiệu theo bà vào bếp dọn cơm ra, trong lúc Lâm Tuyền ngồi chờ trên nhà: “Bạn con có vẻ hơi nhỏ tuổi?” bà hỏi.

Vương Thiệu đến bên bà, thật nghiêm túc thông báo: “Cậu ta là người yêu của con.” Mẹ Vương nghe xong lại im lặng một lúc lâu, rồi mới có thể tiếp lời y được “Là do lúc nhỏ mẹ không lo được cho con cuộc sống bình ổn nên bây giờ con không thích phụ nữ sao?”

Y không ngờ mẹ lại có thể tự đổ lỗi cho mình, y không biết chính xác ai có lỗi, chính y hay người khác, nhưng Vương Thiệu biết đó không thể là mẹ y được, chính bà cũng chịu nhiều uất ức mà. “Không phải đâu, mẹ à. Chỉ là bản thân con không tốt. Con chỉ xin mẹ đồng ý cho tụi con.”

Nhìn con mình thành khẩn như thế, có người mẹ nào không xiêu lòng, huống chi đứa trẻ này, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm bà phiền lòng bao giờ cả. Mẹ Vương quay sang một bên, vờ như bận bịu chuẩn bị thức ăn “Được rồi, được rồi. Thích nam nhân cũng được. Cũng không phải là mấy thứ biến thái như yêu động vật hay là lãnh cảm gì. Con không cần phải lo mẹ không đồng ý. Mau đem thức ăn ra phụ mẹ đi.”

Vương Thiệu nghe ra ý mẹ đuổi khéo mình, cũng nhanh tay bưng hết mấy món ngon lành mẹ y làm ra ngoài, để cho bà có không gian riêng một lát. Nghe tiếng y bước đi, mẹ Vương mới lấy tay gạt đi chút nước nơi khoé mắt, con bà thích con trai thì sao, dù sao bà cũng chỉ mong nó tìm được bạn đời thích hợp thôi mà. Con bà không sống cô độc là được rồi.

“Ăn nhiều vào, nhìn con ốm quá.” Đôi đũa mẹ Vương gắp một miếng thịt gà to bỏ vào bát của Lâm Tuyền trước con mắt mở to của Vương Thiệu. Này, sự chấp nhận của mẹ y có phải là quá nhanh quá nguy hiểm rồi không? Chẳng mấy chốc y thành người dưng mà cậu ta mới thật là con của bà sao.

Thấy Vương Thiệu có vẻ giận dỗi, hai người còn lại càng ra sức bắt nạt y, đem sự có mặt của y biến thành hư vô. Cho đến khi y chịu không nổi mẫu tử ngọt ngào trước mặt nữa, buông đũa quay mặt đi, mẹ Vương mới chịu dỗ dành: “Người là do con đem về. Khách đã quý lại còn là bạn con, làm sao mẹ lại không chăm sóc hơn một chút được.”

Lâm Tuyền ngốn đầy miệng đồ ăn, lâu lắm rồi cậu không được một bữa ăn đúng nghĩa như thế này lại ra sức gật đầu với mẹ Vương. Bộ dạng của cậu làm Vương Thiệu có muốn giả vờ mặt lạnh cũng không làm nổi, đành cầm chén lên định ăn tiếp. Lúc đó mẹ Vương mới nói: “Con đi ra ngoài mua thêm vài món nữa đi. Tại hai đứa đến mà chẳng báo trước nên có lẽ đồ ăn không đủ rồi.”

“Hoá ra dỗ con để bắt con đi ra ngoài.” Vương Thiệu chua chát nói. Vương phu nhân à, người được lắm.

Sau khi Vương Thiệu đi rồi, mẹ Vương vốn định dùng chút khoảng không gian riêng này để tìm hiểu về người mà con bà giới thiệu là người yêu. Thế mà tiếng chuông cửa lại vội vã vang lên cắt ngang sự háo hức của bà. Mẹ Vương đành để Lâm Tuyền ngồi đó rồi chạy ra mở cửa. Hôm nay đúng là một ngày cân bằng của bà, con trai bà đem người yêu đến để bà an lòng, sau đó người lạ lại đến choàng tay siết cổ bà.

Nghe tiếng mẹ Vương thét lên bên ngoài, Lâm Tuyền xông ra, giở hết mọi ngón võ lưu manh cậu học được khi còn đánh đấm nơi trường học. Tay vừa đấm vào mặt tên đang giữ mẹ Vương, chân đã đá vào tên bên cạnh. Nhưng quả thật kẻ địch quá đông, mà cậu chỉ vừa phục hồi chút sức lực yếu ớt, không thể nào đấu lại bọn chúng được. Thế cho nên vừa kéo được mẹ Vương ra, cậu đã bị hai tên kia đấm vào khung sườn, người dần gục xuống.

~~~

Vương Thiệu vừa quay lại đã thấy cửa nhà mở toang, bên trong không một bóng người. Chết tiệt, y nghĩ, bọn này hẳn là chuyên nghiệp rồi. Y rút điện thoại gọi cho Kha Bối: “Tôi có việc nhờ bên nhà cậu rồi.”

~~~

Lâm Tuyền tỉnh lại trong cơn đau thấu người, đầu cậu nhức nhối, cố gắng nhớ vì sao mình lại ở đây nhưng tất cả rất mơ hồ. Cậu nhìn xung quanh mình và nhận ra đây vốn là một phòng điều giáo sủng vật của Song An.

Nhận thức được nơi này khiến cậu hốt hoảng, cố gắng vẫy vùng nhưng tất cả chỉ là vô ích, toàn thân cậu ê ẩm vô lực, chỉ cần cố gắng cử động một chút thôi cũng sẽ khiến cậu tối tăm mặt mũi. Cái chuông nhỏ trên chiếc lắc mà Vương Thiệu đeo ngay cổ chân cậu vì chút vùng vẫy mà khẽ ngân trong không gian hạn hẹp lờ mờ tối này càng làm cậu sợ hãi hơn nữa. Vương Thiệu ở đâu? Tại sao cậu lại bị đưa về đây? Mẹ Vương đâu?

Từng câu hỏi vang lên trong đầu là từng trận chóng mặt điên cuồng, trần nhà u ám cứ như đang quay xung quanh cậu, một tiếng động nhỏ nhất cũng sẽ vang vọng thành từng đợt sóng âm thanh vỗ vào màng nhĩ Lâm Tuyền.

“Chào cậu.” Cao Triết bước từng bước dứt khoát vào, ánh sáng từ sau lưng hắn làm mắt Lâm Tuyền bỏng rát. “Tôi chẳng phải mất quá nhiều công sức để dành được cậu.” Hắn bước đến gần, phả hơi thở đáng ghét lên mặt cậu. “Chưa có thứ gì tôi muốn mà lại không có được cả.” Hắn cười.

Lâm Tuyền cũng cười theo “Nên anh mới là đồ rác rưởi.” từng câu từ của cậu như nước vang vọng vào từng khoang xương, đau đớn, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngoan cố đến thế sao. Thế mà trong bản báo cáo của tên kia lại viết rằng cậu biết cách phục tùng cơ đấy.” Cao Triết lấy làm ngạc nhiên, nhưng mà với hắn, càng khó chinh phục lại càng hấp dẫn “Chờ một lát nữa ma tuý ngấm hoàn toàn, cậu sẽ biết thế nào là thực sự phục tùng.”

“Dù thế … tôi cũng là… phục tùng thuốc,… chứ không phải là anh.” Lâm Tuyền cắn chặt răng, kiềm chế bản thân đang dần run rẩy của mình. Dây thần kinh của cậu lúc này căng như dây đàn, chỉ một kích động nhỏ cũng có thể khiến cậu đau đớn đến chết.

“Ha ha ha…” Cao Triết cười dài “Cũng chỉ là con chó bị bắt phục tùng đàn ông mà thôi.” Hắn vuốt ve cơ thể thiếu niên nằm đó, có chút gầy, ngoài ra cũng không khác mấy cơ thể hắn. Rồi hắn liếm thử đầu ngực căng tròn nhỏ như thiếu nữ chưa lớn hẳn của cậu, lướt qua hai viên ngọc đã bị đóng ấn lên cậu ngay từ lúc ban đầu.

Những ngón tay của Cao Triết lướt nhẹ cũng như chơi đùa với thần kinh của Lâm Tuyền, từng nốt nhạc lưng chừng giữa đau đớn và vui sướng dần dần dạo lên, cho đến khi hắn ngậm mút cậu, cả người cậu như bị vặn xoắn lại hòng vắt ra thứ mật ngọt tươi mới để hiến dâng. Lúc này, Lâm Tuyền đã cắn môi đến bật máu.

~~~

Kha Bối cùng Vương Anh đều có mặt tại nhà Vương Thiệu, lúc này y đang ngồi yên trên sô pha, lặng người suy nghĩ: “Cậu kia, hàng xóm đều nói chiếc xe đến bắt người lúc chiều nay đeo biển số giả, hiệu xe BMW cánh lật, người lái mặc trang phục của công ty vận chuyển HL.” Y từ tốn nói với Vương Anh.

Vương Anh xác định là y đang nói với mình, nhưng cậu thật sự không hiểu từ đâu mà Vương Thiệu biết cậu là người bên Hoành Lực để rồi mắng vốn như thế. “Tôi sẽ tận lực điều tra nhân viên bên mình. Nhưng mong anh đừng kết luận vội vã, dấu hiệu càng rõ ràng, ý đồ đổi tội lại càng có khả năng.”

Vương Thiệu gật đầu: “Tôi biết. Thế nên tôi không phải là muốn cậu điều tra nhân viên của mình, mà là tôi muốn hỏi mượn vài người từ nơi ông chủ của cậu cơ.”