Sinh Đồ

Chương 46: Ngoại truyện 3 Ti A Mo nghĩa là anh yêu em

Sau khi chữa bệnh xong Lí Chính cầm số tiền bán thuyền còn thừa đến Bắc Kinh.

Khoản tiền này ở địa phương nhỏ đủ cho anh sống mấy năm, nhưng tới Bắc Kinh, chỉ là chút mưa bụi không đáng nhắc đến.

Anh cũng không phải là người thanh cao, cho nên anh cướp cả chìa khóa của Lâm Thái đến. Số tiền chi cho việc thuê nhà không hề ít, mấy năm trước Lâm Thái đã sớm mua một căn hộ hơn sáu mươi mét vuông ở Bắc Kinh, Lí Chính chiếm thẳng tổ của anh ta. Chu Diễm quét dọn nhà cửa cho anh, thay ga giường mới, lại mua một đống đồ gia dụng.

Buổi tối lăn lộn mấy vòng trên giường mới, Lí Chính ôm Chu Diễm, hôn bờ vai mịn màng của cô nói: “Năm một chưa thể chuyển ra ngoài, sang học kì sau em chuyển nhé.”

Chu Diễm mệt mỏi ừ một tiếng.

“Hai ngày nghỉ ở lại chỗ anh.”

“Vâng.”

Lí Chính ôm cô vào lòng, thỏa mãn: “Chu Diễm…”

Chu Diễm mở mắt ra, mơ màng nhìn cằm anh một lát, lại nằm úp sấp xuống, đầu cọ cằm anh mấy cái. Lí Chính để cằm lên đầu cô mỉm cười.

Hôm sau, Lí Chính đi ra ngoài xem mặt bằng cừa hàng, anh tính mở nhà hàng ở Bắc Kinh. Khi nghỉ đông đã lên kế hoạch xong, cũng tìm mấy người bạn cũ ở Bắc Kinh hỗ trợ.

Năm đó anh khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, tính cách hào phóng lại trọng nghĩa khí, mấy người bạn đều muốn đưa tiền giúp đỡ, nhưng Lí Chính không đồng ý.

Chỉ ăn có một miếng sao mà mập được, anh vẫn muốn làm đến nơi đến chốn, cho nên chỉ nhờ bạn bè tìm hộ mặt bằng cửa hàng làm thủ tục, tài chính có hạn, mặt bằng cửa hàng rất nhỏ, anh nhìn một vòng rất hài lòng, nhả một ngụm khói quyết định luôn.

Lí Chính nói: “Vậy quyết định thế nhé, tối nay mọi người đừng về, ăn cơm ca hát tính hết vào tôi, mọi người cùng tụ tập.”

Tụ họp đến hơn mười giờ còn chưa tan cuộc, Lí Chính ra ngoài phòng bao gọi điện thoại, điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy, anh cười nói: “Còn chưa ngủ à?”

“Vừa mới tắt đèn, sắp ngủ rồi.” Chu Diễm nhanh chóng bỏ con búp bê xuống giường, trốn ra ban công gọi điện, khẽ nói, “Bên chỗ anh ồn thế, còn chưa về sao?”

Lí Chính cũng không bởi vậy mà nói nhỏ đi: “Anh mời mấy người bạn đi hát, có lẽ còn chơi muộn. Sáng nay em trở về không sao chứ?”

Chu Diễm ngồi xổm ở góc ban công, đỏ mặt nói: “Không sao, em bị bạn cùng phòng ép cung thôi. Tối qua các cậu ấy ứng phó giúp em, không bị dì quản lí kí túc xá kiểm tra.”

Lí Chính cười nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, anh mời bạn cùng phòng em ăn cơm, thời gian địa điểm do em quyết định, tháng này anh không rảnh để tháng sau nhé.”

“Vâng, để em hỏi xem các cậu ấy muốn ăn ở đâu.”

Lại trò chuyện một lát, Lí Chính chờ bên kia cúp máy, mới bỏ điện thoại xuống. Một người bạn từ trong phòng bao đi ra, trêu ghẹo: “Tìm cậu một lúc lâu, gọi điện thoại cho người yêu à.”

Lí Chính cười nói: “Em dâu anh đấy.”

Đối phương kinh ngạc: “Ai da trời ạ, em dâu à!” Quay đầu hô vào trong phòng, “Có biến có biến này, em trai Tiểu Chính của tôi có đối tượng rồi.”

Chu Diễm im lặng bò lên giường, vừa đặt mông xuống, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của bạn cùng phòng. Chu Diễm bình tĩnh nói: “Đi ngủ!”

Dưới ánh trăng sáng, cô đếm số búp bê nhỏ trên giường ngủ, một, hai, ba… bảy, cô ôm một con búp bê vào trong lòng, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Trên giường Chu Diễm có bảy con búp bê xấu xí, cho dù xấu cũng không nỡ cho người khác chạm vào, bạn cùng phòng biết đây là vật đính ước của cô, trong lòng vừa hâm mộ vừa có đủ ảo tưởng, nhưng người ở phòng ngủ bên cạnh thì không biết, một số người bàn tán sau lưng Chu Diễm. Quanh đi quẩn lại chỉ có mấy ý, năm đó cô tạm nghỉ học không chừng là để kết hôn, đương nhiên cũng có thể là do bệnh tật, còn nữa cô để mấy con búp bê rẻ tiền xấu hoắc ở trên giường là biểu hiện thời thơ ấu thiếu tình thương.

Chuyện đó đến tai Cao Tần, cậu ta nhớ tới ngày đầu tiên quay về trường quả thực nhìn thấy một loạt búp bê trên giường Chu Diễm, không hiểu sao cậu ta cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Bình thường Chu Diễm biểu hiện vô cùng chín chắn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vẫn thích những món đồ chơi đáng yêu. Cậu ta tìm trên mạng một vòng, nhưng không tìm được thứ vừa lòng, cuối tuần đi đến trung tâm thương mại, lục lọi một lúc tìm được con gấu ngựa cao một mét rưỡi, rước lấy không ít ánh mắt khác thường của người qua đường. Cậu ta khiêng gấu tới dưới lầu phòng ngủ của Chu Diễm, lúc gọi điện thoại liếc người đàn ông đứng bên cạnh, dáng người cao lớn, thoạt nhìn phải hơn ba mươi tuổi, không biết đang đợi ai.

Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Chu Diễm, cậu ta cười nói: “Xin chuyển cho Chu Diễm…”

Người đàn ông bên cạnh quay sang nhìn cậu ta.

Trong lầu có mấy nữ sinh nhô đầu ra, Cao Tần nói tiếp: “Tôi ở dưới lầu của các cậu, bảo cậu ấy đi xuống một chuyến…” dừng lại, vẫy tay, “Chu Diễm!”

Chu Diễm sửng sốt, nhanh chóng chạy tới, trong lòng Cao Tần tràn đầy vui mừng, đã thấy Chu Diễm chạy tới bên cạnh cậu ta, ngửa đầu nói với người đàn ông xa lạ kia: “Mọi người trong phòng ngủ của em đã chuẩn bị xong rồi.”

Bạn cùng phòng của Chu Diễm đi theo ở phía sau, giơ di động nháy mắt với Cao Tần, ý tứ rất rõ ràng, “Bạn trai chính thức của ngời ta đến rồi, mau lui về phía sau!”

Mấy người bạn cùng phòng của Chu Diễm hơi sốt ruột và xấu hổ, nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia ôm bả vai Chu Diễm, đi đến trước mặt Cao Tần, thoải mái nói: “Xin chào, tôi là bạn trai Chu Diễm, vừa nghe thấy cậu nói tìm cô ấy có việc.” Nói xong, tầm mắt nhanh chóng đảo qua con gấu ngựa kia.

Đó là ánh mắt và giọng điệu của người đàn ông trưởng thành đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, giơ tay nhấc chân cũng đủ bóp nát nam sinh còn đi học, tự nhiên ôm bả vai Chu Diễm, độc chiếm vô cùng rõ ràng.

Mời bạn cùng phòng của Chu Diễm ăn cơm, sau khi ăn xong Lí Chính mang Chu Diễm về nhà, tựa vào ghế sô pha, dang hai tay như cười như không nói: “Lại đây.”

Chu Diễm ngồi lên đùi anh, nói: “Gì thế?”

“Em nói gì đi chứ?” Lí Chính ôm cô.

Chu Diễm hôn anh một cái: “Em đã từng nói với anh có rất nhiều người theo đuổi em chưa nhỉ?”

Lí Chính nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, cười nói: “Da mặt cũng dày thật đấy! Em còn đếm nữa à?”

Chu Diễm khiêu khích nói: “Chính thức theo đuổi em có ba người, người có cảm tình với em như thế nào cũng phải có bốn, năm, a…”

Lí Chính xoay người áp sát Chu Diễm, hai ba động tác đã cởi sạch quần áo cô.

Con gấu ngựa kia cuối cùng vẫn chuyển đến tay Chu Diễm thông qua bạn cùng phòng. Chu Diễm tìm mấy cái túi nilon bọc con gấu cho kĩ, để lên trên nóc tủ quần áo.

Sự tấn công của Cao Tần vẫn vô cùng có hiệu quả, ít nhất người khác thông qua cô sẽ liên tưởng đến cậu ta, hoặc là thông qua cậu ta liên tưởng đến cô. Hiện tại, Chu Diễm đành phải cố gắng không có bất cứ tiếp xúc gì với đối phương, trả lại gấu và đủ mọi chuyện, hiển nhiên đành phải tìm cơ hội sau này thôi.

Thời gian rảnh Chu Diễm sẽ đến nhà hàng Lí Chính hỗ trợ, Lí Chính cầm muôi, mặc quần áo đầu bếp, đội mũ đầu bếp, cũng có hình có dạng, trên người mỗi ngày đều có mùi dầu mỡ. Lí Chính không nỡ để cho Chu Diễm rửa bát, chỉ cho phép cô quản lý sổ sách. Chu Diễm không chịu được rảnh rỗi, bận rộn như con quay, ngoài quản lý sổ sách còn rửa bát luôn, cô còn nhận dạy gia sư, chỉ mới hai tháng đã gầy đi bốn cân, Lí Chính đành phải bồi bổ thêm cho cô, có cơ hội là bắt cô ăn.

Cuối tuần quay về nhà, Chu Diễm phát hiện cho dù Lí Chính có tắm rửa sạch sẽ, khi ngủ vẫn ngửi thấy mùi dầu mỡ. Cổ tay phải của anh thường xuyên đau nhức,  lần nào Chu Diễm cũng phải mát xa một tiếng cho anh. Giá cả ở Bắc Kinh cao, tiền phải tiêu rất nhiều, lúc ở một mình Lí Chính chỉ ăn một bát mỳ. Mỗi lần Chu Diễm đến, anh nhất định sẽ ăn thịt cá. Thỉnh thoảng khi thấy những cô gái đến nhà hàng ăn cơm ăn mặc đẹp, anh còn nhờ nhân viên hỏi đối phương mua đồ ở đâu, hai ngày sau sẽ mua về một bộ cho Chu Diễm, số đo rất vừa vặn. Tháng năm, Lâm Thái đến đây, thấy hai người bọn họ một người ở trong phòng bếp làm đầu bếp, một người rửa bát, trong lòng phiền muộn và dễ chịu không nói nên lời, tháo đồng hồ đắt tiền xuống, nhận lấy bát đũa trong tay Chu Diễm, thấy Chu Diễm sững sờ, anh ta lườm: “Làm việc mà còn thất thần.”

Chu Diễm không hiểu gì cả.

Cả ngày Chu Diễm rửa bát ở trong nhà hàng nhỏ của bạn trai, chuyện này cuối cùng đã lan đến trường học. Dù sao cô cũng là nữ thần trong lòng một số nam sinh, luôn có người để ý đến cô, hiện tại tất cả mọi ngươi đều biết bạn trai lớn hơn cô mười tuổi, hai bàn tay trắng chỉ biết làm bếp. Có người có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, cũng có người cảm thấy phung phí của trời. hoa nhài cắm bãi phân trâu, còn có cả Cao Tần theo đuổi cô mãi không buông, đủ loại tin đồn.

Lại một cuối tuần, Cao Tần gọi đám anh em đi ăn cơm, địa điểm quyết định là nhà hàng của Lí Chính, khi nhìn thấy bọn họ Chu Diễm ngẩn người.

Cao Tần nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, mời mọi người ăn cơm.”

Ăn được một nửa, một người trong đám đó hô lên: “Có gián! Đầu bếp của các người đâu, gọi anh ta ra, sao chỗ này lại có gián.”

Cao Tần ngẩn ra, lấy lại tinh thần đạp đối phương một cái, đối phương cau mày, tiếp tục hét: “Nhà hàng các người có giấy phép kinh doanh không đấy!”

Lí Chính nhanh chóng từ nhà bếp đi ra, mọi người thấy anh mặc quần áo đầu bếp, vừa trách mắng vừa cười nhạo: “Đúng là đầu bếp thật, Chu Diễm cậu bị mù à, Cao Tần nhà chúng tôi tốt bụng và có điều kiện như thế thì chướng mắt, thế mà coi trong một lão già đầu bếp vừa không có tiền vừa không có văn hóa.”

Chu Diễm cười lạnh: “Cậu thì là cái quái gì thế, cọng hành à, tôi biết cậu sao?”

Người trong bàn ngây người, Cao Tần cũng sửng sốt, không ai nghĩ Chu Diễm bình thường dịu dàng sẽ dùng những lời nói cay nghiệt như vậy.

Lí Chính cười, thì thầm mấy câu với nhân viên, chàng trai cảm thấy xấu hổ, định đứng lên chuẩn bị rời đi, Lí Chính vội nói: “Ngồi đi, đừng đi vội, Tiểu Diêu, canh cửa.”

Lí Chính châm một điếu thuốc, ôm bả vai Chu Diễm, nói: “Ngoan, vừa rồi anh mới rang cơm hải sản cho em, đi ăn trước đi.”

Chu Diễm vung tay, Lí Chính cũng không ép cô.

Cảnh sát nhanh chóng đến, Lí Chính lấy băng ghi hình ra, chỉ vào chàng trai ở trong góc camera, nói: “Không biết có phải muốn lừa gạt quấy rầy người khác, nói xấu phỉ bảng hay không, cậu ta cũng đã đủ mười tám rồi, anh xem nên làm thế nào?”

Nhóm người vênh váo đến, mặt mày ỉu xìu rời đi.

Lí Chính không quá bận tâm, đàn ông kiêng kị nhất là bị sỉ nhục thể diện, còn phải xem đối tượng là ai, anh chướng mắt đám tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh kia, nếu là mấy năm trước, anh đã sớm đá ra ngoài cửa, nhưng qua mấy năm nay, lại còn thêm cả Chu Diễm để ý, anh sẽ không nhiều lời, tốt nhất trải qua lần này có thể làm cho Chu Diễm bài xích tất cả những kẻ khác giới bên ngoài.

Đến hôm quay về trường, Chu Diễm phát hiện mặt mũi Cao Tần và nam sinh thả gián kia đều bầm dập, rõ ràng là đã bị đánh một trận. Cao Tần thấy cô muốn nói lại thôi, cuối cùng Chu Diễm chả để ý đến cậu ta nữa, con gấu ngựa kia cũng thông qua bạn cùng phòng chuyển được ra ngoài. Thời gian trôi qua nhanh, lúc sắp tốt nghiệp đại học, Tưởng Bác Văn đi cùng giáo sư đến Bắc Kinh tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật, gặp mặt Chu Diễm một lần. Chu Diễm mời cậu ta ăn cơm, Tưởng Bác Văn cập nhật một số tin tức cho cô. Sau đó Cao Quần tạm thời làm thủ tục nghỉ học, năm ngoái mới quay lại trường, đơn xin phóng thích của cha Cao Quân ở trong tù vẫn chưa được thông qua.

Sau khi ăn xong Lí Chính tới đón Chu Diễm, lái chiếc xe việt dã mới mua. Trong nháy mắt Tưởng Bác Văn im lặng, nhưng nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường, Lí Chính cười nói: “Tháng sau tôi và Chu Diễm kết hôn, hoan nghênh cậu đến tham dự.”

Tưởng Bác Văn sửng sốt, gật đầu xem như đồng ý.

Cho tới bây giờ Chu Diễm vẫn không dám tin tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng Lí Chính đã đợi cô nhiều năm như vậy, tuổi tác hai người còn chênh lệch, nếu không kết hôn thì Lí Chính sẽ già mất.

Tháng trước bà Chu vừa ra tù, tinh thần rất tốt, gần đây luôn giúp hai người trang trí nhà mới. Căn hộ ở Ngũ Hoàn, hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ một phòng khách, vốn tính để một phòng cho bà Chu. Nhưng bà Chu giống cậu Công, không muốn họ phụng dưỡng, quyết tâm ở lại quê. Lí Chính tranh thủ thời gian chuyển một chiếc ghế tựa đến, đặt trong thư phòng, lúc nhìn thấy Chu Diễm suýt cắn phải đầu lưỡi, hỏi: “Đây là gì thế?”

Lí Chính nói: “Để ở chỗ cậu Công bốn năm, suýt chút nữa là mục nát rồi, em xem còn ngồi được không.”

Chu Diễm ngồi xuống ghế, cười nói: “Tay nghề của anh tốt thật, không hề mục nát.”

Lí Chính hôn cô một cái: “Không giữ lại được thuyền, chỉ có chiếc ghế này là năm ấy anh cố ý làm cho em, về sau anh sẽ làm cho em cái tốt hơn.”

Chu Diễm ôm chặt lấy anh.

Chu Diễm bận rộn luận văn tốt nghiệp, toàn bộ chuyện kết hôn giao hết cho Lí Chính, Lí Chính lại kéo Lâm Thái, Lâm Thái lại kéo cả Thẩm Á Bình, cả đám người bận rộn suốt hai tháng, cuối cùng đã tới ngày kết hôn hôm nay.

Trong đại sảnh đặt hơn hai mươi bàn tiệc, ngoài hai bàn là của họ hàng và bạn bè Chu Diễm, còn lại đều là họ hàng và bạn bè làm ăn của Lí Chính.

Khi Chu Diễm đang ở trong phòng trang điểm, Lâm Thái gõ cửa đi vào, cười hì hì nói: “Ồ, vẫn còn trang điểm à?”

Chu Diễm liếc người trong gương: “Có chuyện gì thế?”

“Nói với em một bí mật nhỏ.”

Mọi người trong phòng hóa trang đi hết ra ngoài, Chu Diễm nói: “Nói đi, giấu giấu diếm diếm.”

Lâm Thái nói: “Lí Chính chưa từng qua lại với Á Bình. Lúc ấy là anh trai chị dâu anh ấy cố ý tác hợi, Á Bình vẫn luôn thích Lí Chính, nhưng Lí Chính luôn không đồng ý, song tất cả mọi người đều nghĩ rằng sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ kết hôn, trước kia tôi lừa em đấy.”

Chu Diễm im lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Sao hiện tại lại nói cho tôi?”

“Em cũng đã gả cho người anh em của tôi, sao có thể làm khó chị dâu chứ!”

Chu Diễm cười, Lâm Thái gãi đầu: “Được rồi, em trang điểm tiếp đi.”

Khúc nhạc hôn lễ vang lên, trên màn hình lớn chiếu ảnh cưới của Lí Chính và Chu Diễm, người dẫn chương trình hỏi điều khiến hai người khó quên nhất là gì, Chu Diễm và Lí Chính liếc nhau, nói: “Hai mươi bảy ngày.”

Tất cả mọi người nghe không hiểu, hỏi lại, hai người cũng không trả lời.

Trước màn hình, dưới ánh đèn, hai người thân mật hôn nhau, thời gian hai mươi bảy ngày là bí mật thuộc về riêng bọn họ.

Tình yêu không thể lụi tàn, lũ lụt không thể nhấn chìm, lời hay nhất Chu Diễm từng được nghe chính là “Ti A Mo”.

Anh yêu em.