Edit + Beta: Vịt

Nhìn bữa ăn ở cữ trước mắt, Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời không biết nói gì mới được.

Đừng nói cậu một người đàn ông có cần ở cữ hay không, lúc này đã qua thời gian dài như vậy, còn ăn cơm ở cữ gì nữa chứ.

Bất quá Thẩm Gia Ngôn nếm thử còn rất ngon. Đặc biệt là canh cá pecca, cực kỳ ngon, cơm hộp trong nhà làm đương nhiên không cách nào so sánh được, Thẩm Gia Ngôn liền vứt bỏ cơm hộp, mặc kệ nó có phải cơm ở cữ hay không, ăn trước hẵng nói.

Tạ phu nhân từ chỗ Tạ Kế Hiên biết được Thẩm Gia Ngôn thích ăn, bị kích phát hứng thú làm cơm ở cữ, hăng hái bừng bừng nghiên cứu sách nấu ăn.

Trước kia bà đã tưởng tượng có một ngày Tạ Kế Hiên cưới vợ sinh con, bà trổ tài nấu ăn, nấu bữa cơm ở cữ cho con dâu. Hiện tại cưới chồng (*) sinh con, cũng được mà, bà có thể dựa theo làm không nhầm.

((*) chỗ này tác giả dùng "thú phu", từ "thú" dùng có nghĩa là lấy vợ cưới vợ (dùng cho nam), nhưng ở đây tác giả thay "phụ" bằng "phu")

Phòng bếp Tạ gia từ ngày đó bắt đầu liền bị Tạ phu nhân khống chế, đầu bếp chỉ có thể ăn không ngồi rồi, đều sắp bị ép phải thất nghiệp.

Thẩm Gia Ngôn từ đó bắt đầu mỗi ngày đều có thể nhận được bữa cơm ở cữ tràn đầy nhiệt tình của Tạ phu nhân......

Cơm thì ngon, nhưng Thẩm Gia Ngôn vừa nghĩ tới dụng ý Tạ phu nhân nấu cơm này thì rất buồn bực.

Hôm nay, Thẩm Gia Ngôn trước sau như một căn cơm ở cữ của Tạ phu nhân. Mọi người tổ phim đều rất hâm mộ cậu, nhìn thức ăn trong tay Thẩm Gia Ngôn, lại nhìn nhìn trong tay mình, càng nhìn càng không tư vị, có lúc ăn chực 2 miếng, Thẩm Gia Ngôn dễ nói chuyện, hơn nữa lượng cơm ở cữ cũng lớn, ăn hai miếng không sao.

Mọi người tự nhiên không biết đây là cơm ở cữ, nam hai uống canh cá trích nói: "Uống ngon thật, mùi vị canh này quá tuyệt."

Diễn viên nữ chính bên cạnh nhìn thấy canh trong tay hắn, "Canh gì thế?"

Nam hai nói: "Cá trích."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Có muốn làm chút không?"

Cô gái lắc đầu, "Vẫn là không, trước kia chị dâu em ở cữ uống cùng một lần, không thích vị kia lắm."

Thẩm Gia Ngôn nghĩ mình đây cũng là cơm ở cữ, "Ở cữ đều phải uống canh cá trích sao?"

Cô gái có chút ngượng ngùng, mím môi cười cười, "Uống canh này mới có lợi với phụ nữ có thai."

"Lợi gì hả." Thẩm Gia Ngôn có dự cảm không tốt.

Cô gái ghé sát Thẩm Gia Ngôn, nhỏ giọng nói: "Xuống sữa."

"......"

Cuộc sống không có cách nào trải qua.

Phần diễn tiếp theo một ngày, trong đầu Thẩm Gia Ngôn toàn là hai chữ "xuống sữa". Cậu nhớ mấy hôm trước nhìn như cũng uống canh cá trích, cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi tắm xong, cảm giác bộ phận nào đó của mình có chút không thoải mái.

Có chút, nói thế nào nhỉ.

Ngứa.

Xẩu hổ mở miệng lắm. Chẳng lẽ cậu một thằng con trai uống canh này cũng sẽ kích thích chỗ nào đó sao? Nhưng hôm sau hỏi nam hai cũng ăn canh, người ta lại không có cảm giác gì.

Sau đó Tạ phu nhân lại đưa cơm ở cữ tới, Thẩm Gia Ngôn liền phòng bị canh cá trích, bất quá cũng may Tạ phu nhân đưa 2 lần, không nấu canh cá trích tiếp nữa. Thẩm Gia Ngôn ngứa cũng biến mất rất nhanh, nói cho cùng vẫn là tác dụng tâm lý, bất quá cũng đủ khiến cậu xấu hổ không chịu nổi.

Cơm ở cữ của Tạ phu nhân cũng không thể đưa bao lâu, rất nhanh《12h trinh thám》đã kết thúc tất cả quay chụp, hơ khô thẻ tre.

Tiệc hơ khô thẻ tre tổ chức ở khách sạn lớn 5 sao trong thành phố, tổ phim bao hết hai phòng. Một phòng bao trong đó là của nhân viên làm việc, một phòng khách chính là diễn viên cùng nhau ăn cơm.

Thẩm Gia Ngôn buổi trưa về nhà, Tạ Kế Hiên ở sân bay đón người, lúc về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn cũng sắp không mở mắt nổi.

Vào cửa trước tiên đi xem Bảo Bảo. Nhóc con nhìn thấy bá bá nhóc, cực kỳ vui vẻ, giường sơ sinh cũng sắp không đỡ được nhóc đạp, bàn chân nhỏ cũng không gặm nữa, muốn bá bá nhóc ôm. Nhìn thấy con trai bảo bối, Thẩm Gia Ngôn tỉnh táo không ít, ôm nhóc con lăn một lúc, buồn ngủ lại nổi lên, Tạ Kế Hiên thấy cậu mệt rồi, ôm con trai tới, để cậu trước tiên đi ngủ.

Lại mở mắt chính là gần tối, đợi lát nữa còn phải tới tiệc hơ khô thẻ tre, Thẩm Gia Ngôn tắm rửa thay quần áo, xuống lầu đã nhìn thấy Tạ phu nhân đứng trong phòng khách.

Tạ phu nhân hiện tại đã tiếp nhận cậu, nhưng sau khi hai người "giải hòa" chính thức mặt đối mặt vẫn là lần đầu tiên đấy.

Lúc này Thẩm Gia Ngôn không biết làm sao, lại nghĩ tới canh cá trích......

Chỉ cần không để cho cậu ăn canh mọi chuyện đều dễ nói.

"Tạ phu nhân." Thẩm Gia Ngôn chào hỏi, cậu ở nhà mình rất tự tại, cầm lấy chén nước liền đi lấy nước uống. Tạ phu nhân Tạ phu nhân nói: "Uống nước lạnh không tốt đâu."

Thẩm Gia Ngôn không hiểu ra sao, "Có gì không tốt sao cháu vẫn luôn uống vậy."

Tạ phu nhân vẻ mặt không đồng ý, nhìn bụng cậu một cái, "Vừa sinh con xong phải chăm sóc cẩn thận, nếu không sau này sẽ chịu tội."

"......"

Tay Thẩm Gia Ngôn đưa về phía nước lạnh chỉ có thể chuyển, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ phu nhân, rót nước nóng uống.

Lúc xuất phát trời mưa, hiện tại mưa càng ngày càng lạnh, quần áo thu đã rất dày. Tạ Kế Hiên sớm tan việc, về tắm rửa thay quần áo, Thẩm Gia Ngôn vừa thấy anh ăn diện muốn ngoài, không khỏi hỏi: "Anh muốn đi cùng em sao?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Anh đi ăn cơm, hai chúng ta vừa lúc thuận đường, em đừng nghĩ nhiều."

"......"

"Hóa ra không phải vì em à." Thẩm Gia Ngôn kéo kéo khóe miệng, lộ ra biểu tình thất vọng.

Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên, kéo lại Thẩm Gia Ngôn đang muốn đi, "Cứ xem như là vì em đi, người tốt chiếu cố tâm tình người khác như anh đã không nhiều lắm."

"......" Thẩm Gia Ngôn quay đầu hôn trên môi Tạ Kế Hiên, động tác bất thình lình khiến Tạ Kế Hiên hơi sửng sốt, tiếp đó trong nháy mắt lộ ra chút ánh sáng, khóe miệng không đè xuống được, cúi đầu trộm vui vẻ.

Dọc đường đi lỗ tai Tạ Kế Hiên đều đỏ lên, Thẩm Gia Ngôn nhìn, cảm thấy cực kỳ vui. Tạ Kế Hiên chẳng lẽ đang xấu hổ sao?

Là ai đối diện video trò chuyện gì gì đó hả, hiện tại xấu hổ cái gì chứ.

"Anh đang xấu hổ sao?" Thẩm Gia Ngôn nhịn vẫn là không nhịn được, lúc này không trêu chọc còn đợi lúc nào chứ, Tạ đại tổng tài anh cũng có hôm nay.

Tạ Kế Hiên biểu tình lãnh khốc: "Anh chưa bao giờ xấu hổ."

"Vậy tai anh đỏ cái gì?"

"Tai anh có ý nghĩ của nó."

"......"

Thẩm Gia Ngôn cười không ngừng được, xuống xe còn cười. Cái tai tự có ý nghĩa riêng của Tạ Kế Hiên càng ngày càng đỏ, "hừ" một tiếng.

Tiệc hơ khô thẻ tre phần lớn diễn viên đều có mặt.

Lúc hai người tiến vào hết sức gây chú ý, lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường. Một là diễn viên thực lực đang hot, một là đại lão nhà giàu, người muốn lấy lòng nịnh bợ ở đây không ít, trong tiệc hơ khô thẻ tre, có người ngoài mượn quan hệ tới lôi kéo làm quen.

Hai người đứng lại, lập tức có người vây tới, đạo diễn Tương Đông Xương trước bày tỏ cảm tạ, trước mắt hai vị này đều là quý nhân của hắn, nhất là Thẩm Gia Ngôn, đó quả thực là ngọn đèn sáng chỉ đường của hắn.

Một chén rượu xuống bụng, không khí liền náo nhiệt. Lúc Thẩm Gia Ngôn tìm đồ ăn phát hiện Thôi Chính Khâm cũng tới. Thôi Chính Khâm mới vừa phát hành album mới, ca khúc mới cực hot, ở các bảng xếp hạng âm nhạc lớn trên mạng cầm vị trí thứ nhất, sân khấu comeback lại lên hot search. Bây giờ bài hát phát hành đã tiến vào tuần thứ 2, cúp cầm tới mỏi tay, hiện tại chính là nhân vật hot.

Năm đó vẫn là tiểu mập đi theo cậu cùng làm tiết mục, hiện tại lột xác, không chỉ bài hát viết ra thành tích tốt, người cũng lên các danh sách soái ca. Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình thật sự rất có ánh mắt, mặc dù ban đầu là bị bất đắc dĩ mới lựa chọn Thôi Chính Khâm cùng quay tiết mục, nhưng khi đó, cậu đã cảm thấy thằng nhóc này sau này rất có tiền đồ.

Thôi Chính Khâm cũng nhìn thấy cậu, cao hứng nói: "Anh Thẩm, anh về rồi."

"Cậu hiện giờ rất nhiều lịch trình nhỉ, tới đây không làm lỡ thời gian chứ?"

"Vẫn ổn." Y hiện tại quả thực bận rộn làm không nghỉ, lúc này vừa mới quay xong chương trình liền tới đây, chân không chạm đất, "Chút thời gian này vẫn có thể rút ra."

"Chúc mừng tác phẩm mới bán đắt." Hai người cụng ly, nhắc tới ca khúc mới, Thôi Chính Khâm cũng vui vẻ, "Đúng rồi, anh Thẩm, em gần đây viết một ca khúc mới, viết ra tâm tình của em hồi đó gặp được anh, một ca khúc khá dốc lòng, anh lúc nào rảnh, nghe xem cho em ý kiến.

Y vừa nói xong, Tạ Kế Hiên liền đưa một đĩa đồ ngon tới, nói với Thẩm Gia Ngôn. "Đói rồi nhỉ, ăn cơm đi."

Thẩm Gia Ngôn có loại ảo giác, Tạ Kế Hiên dường như đang nói, ăn cơm còn không lấp kín được cái miệng em.

Cậu đáp ứng: "Được, anh tùy thời rảnh rỗi, cậu sắp xếp đi."

"Chúng ta không phải sắp đi du lịch sao?" Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói..

Chuyện lúc nào? Sao em không biết, Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt mờ mịt, Tạ Kế Hiên nói với thư ký Hoàng: "Vé máy bay du lịch đặt xong chưa?"

Thư ký Hoàng dừng một chút, lập tức nói: "Đặt xong rồi, khách sạn cũng đặt xong rồi, tôi chọn biệt thự cảnh biển đẹp nhất, ngày đầu tiên trước tiên ngắm cảnh bản địa, có hạng mục giải trí câu cá trên biển và lặn, ngày cuối cùng đi máy bay trực thăng tới đảo nhỏ bên cạnh spa, đi dạo thủy cung, mua vật kỷ niệm gì đó."

"Một tháng đủ chơi không?"

Thư ký Hoàng nói: "Đây chỉ là một chỗ trong đó, những cái khác tôi đều đã viết trong văn kiện trên bàn làm việc của anh."

"......"

Thẩm Gia Ngôn nói: "Thư ký Hoàng cậu một tháng cầm bao nhiêu tiền lương hả?"

Thư ký Hoàng nói: "Chín ngàn tám." (~ khoảng 33 triệu)

"......"

Thật là cầm tiền bán cái gì bận lòng bán cái đó.

((*) thật ra câu này là "kiếm tiền bán cải trắng bận lòng bán bạch phiến": tiền kiếm được ít nhưng phải lo nghĩ nhiều, cái giao ra và nhận được không tỉ lệ thuận)

Bị tiểu nhạc đệm này, việc nghe nhạc liền không nói thêm gì nữa, Thôi Chính Khâm nói hai câu liền bị người đại diện gọi qua.

Sau khi tiệc kết thúc, trên đường về nhà, Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nói: "Tiền lương anh cho thư ký Hoàng có phải hơi ít hay không, anh không sợ cậu ta đi ăn máng khác à?" Nếu là ganh đua trong nghề thư ký, dựa theo năng lực nghiệp vụ của thư ký Hoàng, gấp 3 tuyệt đối có.

"Cậu ta không quan tâm chút tiền lương này."

Thẩm Gia Ngôn hiểu, "Tiền thưởng cuối năm rất nhiều nhỉ?"

Tạ Kế Hiên gật gật đầu, "Tiền tưởng cuối năm cũng không phải cái chính."

Quàoo, tiền thưởng cuối năm cũng không phải là cái chính? Cái này Thẩm Gia Ngôn không rõ. Tạ Kế Hiên nói: "Chờ sau này, thư ký Hoàng có thể trực tiếp ủy nhiệm chức vị kiểu như Tổng giám đốc tổng tài, trở thành tâm phúc của anh ở các công ty chi nhánh khác."

"Oaaa." Thẩm Gia Ngôn giật mình, hóa ra thư ký tổng tài lợi hại vậy sao.

"Cậu ấy là trợ lý đắc lực của anh, không phải thư ký bình thường, không làm mấy việc vặt khác."

"Viết lịch trình du lịch cho lão tổng không thuộc về việc vặt sao?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình: "Cái này thuộc về đại sự."

"......"

Chuyện lớn quá mà.

Sau khi về đến nhà, Tạ phu nhân vẫn chưa đi, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn về, lập tức từ phòng bếp bưng ra một chén canh hầm trắng sữa, "Đây là canh cá trích ta vừa hầm, uống nhân lúc nóng."

"......"

Nghênh đón ánh mắt mong chờ của Tạ phu nhân, Thẩm Gia Ngôn kiên trì uống một bát, sau khi uống xong, lấy cớ chuồn vào toilet.

Trở lại chờ Tạ Kế Hiên tắm xong lên giường, Thẩm Gia Ngôn không nhịn được, cậu thật sự không muốn uống canh cá trích có thể xuống sữa nữa, "Tạ tổng, anh biết canh cá trích là làm gì không?"

Tạ Kế Hiên lắc đầu: "Sao thế?"

Thẩm Gia Ngôn một lời khó nói hết, "Đó là cho sản phụ xuống sữa." Nhẫn nhịn vẫn là nói: "Lúc em ở tổ phim uống, luôn cảm thấy, chỗ ngực không thoải mái."

Ánh mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, nhìn chằm chằm ngực Thẩm Gia Ngôn, "Không thoải mái thế nào anh không nhìn sao biết."

"......"