Edit + Beta: Vịt

Tạ đại tổng tài nội tâm không có chút chấn động nào dứt lời lại thay đổi tư thế, cả lỗ tai đều đỏ, "Không bị quyến rũ" chăm chú nhìn ngực Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn cúi đầu nhìn ngực, rốt cục biết Tạ Kế Hiên nói lời này có ý gì.

Chỉ thấy Thẩm Gia Ngôn trước màn hình ngồi dậy, cảnh đẹp "Không chút nào chấn động" trong miệng Tạ Kế Hiên biến mất bên ngoài màn hình, tầm mắt Tạ Kế Hiên đi tới cùng, không nhìn thấy mỹ cảnh, chỉ thấy một mảnh không khí.

Thẩm Gia Ngôn lui lui về sau, ngồi nói chuyện cùng Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Em đây là dục nghênh còn cự sao?"

"......"

Thẩm Gia Ngôn nghĩ, cậu ngồi dậy, Tạ Kế Hiên nhìn không thấy ngực cậu nữa, nhưng, trên người không nhìn thấy, không phải còn có nửa người dưới sao. Vừa lúc Thẩm Gia Ngôn ngồi dậy, tầm mắt Tạ Kế Hiên liền ngang hàng với nơi kia.

Thẩm Gia Ngôn nhìn ánh mắt không chút xấu hổ của Tạ Kế Hiên, không lời nào để nói.

Nội tâm đã nói là không có chút chấn động nào đâu!

Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, em muốn ngủ."

"Máy tính đừng tắt."

"Làm gì."

Mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe: "Anh chỉ nhìn thôi không làm gì."

Câu trả lời này sao kỳ quái vậy.

Thẩm Gia Ngôn liền đặt máy tính trên tủ đầu giường, dựa theo yêu cầu của Tạ Kế Hiên đối diện giường cậu. Mệt mỏi cả ngày, Thẩm Gia Ngôn thật sự buồn ngủ, chưa đến một lát đã ngủ mất.

Nửa đêm dậy đi toilet, nhìn thấy video vẫn mở, Tạ Kế Hiên cúi đầu đang xem văn kiện. Mấy tiếng trước còn mặc T-shirt đen, không biết thay một cái màu xám tro lúc nào. Tóc cũng ẩm ướt, thoạt nhìn giống như vừa tắm xong.

Thẩm Gia Ngôn không lên tiếng, lập tức lại ngủ, chờ lại mở mắt ra chính là buổi sáng, Tạ Kế Hiên dường như định ngủ, chỉ là T-shirt màu xám tro trên người lại biến thành màu trắng. Cậu ngủ 1 giấc, người này thay áo hai lần, lúc ở nhà không phát hiện người này thay quần áo chịu khó như vậy.

"Tạ tổng, điều hòa hỏng sao?"

Tóc Tạ Kế Hiên ướt nhẹp, đều bị anh vuốt tới phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn. Ánh mắt ngẩng đầu nhìn cậu còn có chút mê ly chưa tan hết, trái tim Thẩm Gia Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng đập lỡ một nhịp.

"Không."

"Vậy sao cứ tắm thế, nóng vậy sao?"

Ánh mắt Tạ Kế Hiên lập lòe, "Em không ở nhà còn không cho anh tắm sao?"

"......"

Thẩm Gia Ngôn nghe không hiểu, lúc ở studio quay phim đột nhiên nhớ tới lời Tạ Kế Hiên, liên tưởng đến ánh mắt mê ly của anh, đột nhiên linh quang chợt lóe, giác ngộ, ngay sau đó mặt liền đỏ.

Đổng Hạ Lãng đang ăn đồ ăn vặt, đừng nói, mấy đồ ăn vặt mà bác y mua rất ngon, "Anh Thẩm, anh sao thế?"

Thẩm Gia Ngôn âm thầm chửi một câu, lắc lắc đầu, nghĩ thầm sau này đánh chết cũng không video với Tạ Kế Hiên nữa.

Tạ phu nhân hai hôm nay thích lên mạng mua đồ ăn vặt, Tống Mĩ Hân động thủ, bà chịu trách nhiệm chỉ huy phía sau. Tống Mĩ Hân hết sức vui vẻ, mua đồ ăn vặt cho Thẩm Gia Ngôn, cô cũng có thể dính theo chút thơm lây, chuyện bao tốt.

Hai người đang thảo luận bánh quy nhỏ vị mặn hay vị ngọt ngon, thấy quản gia gõ cửa đi vào, nói với Tạ phu nhân trong nhà khách tới.

Tạ phu nhân đi ra ngoài vừa nhìn, đến không phải ai khác, là anh trai và em gái bà.

Bà và người nhà mẹ đẻ bình thường căn bản không liên lạc, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng chỉ là tặng quà rồi về, người không gặp được. Hôm nay không có chuyện gì không tới điện tam bảo, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.

"Anh cả, em gái."

"Khả Thục." Anh cả Đổng Kiến Thanh vẻ mặt tươi cười, "Lâu lắm không gặp, em thật là càng sống càng trẻ tuổi, anh trai em anh đây thật sự già rồi."

"Tới ngồi đi." Em gái Đổng Khả Oánh nhanh chóng kéo Tạ phu nhân ngồi xuống, "Chị, chị gần đây bận gì thế, em gọi điện cho chị sao chị không nhận?"

"Em gọi sao? Chị không nhận được."

Đổng Khả Oánh ngượng ngùng cười cười, hai năm trước mụ ở trước mặt chị gái mụ ám hiệu mình thích dây chuyền đá quý nhãn hiệu nào đó, nghĩ tới chị gái mụ có tiền như vậy, mua dây chuyền đá quý còn không phải mấy chuyện vặt. Kết quả mãi tới năm mới, cũng không đưa cho mụ, đối với em gái ruột hẹp hòi keo kiệt như vậy, cũng không cần thiết lui tới. Đổng Khả Oánh lúc thay số điện thoại, cũng không nói với Tạ phu nhân.

Cũng không biết số mà anh trai mụ cho mụ có đúng hay không, trong lòng mụ có quỷ, liền kéo đề tài.

"Kế Hiên đâu?"

Tạ phu nhân không trả lời, nói với hai người: "Các người có chuyện gì sao?"

Đổng Kiến Thanh lười vòng vo: "Khả Thục, anh nghe nói Kế Hiên kết hôn với một người đàn ông?"

"Đúng vậy." Tạ phu nhân đối với mấy người anh em này của bà không quá thân thiết, nói chuyện cũng không lạnh không nóng.

"Sau này con nối dõi nhưng là vấn đề lớn, anh nói trước, em nếu muốn con cái chỗ bọn anh tới làm con thừa tự cũng không phải không có khả năng."

Hóa ra là hướng tới vụ này, Tạ phu nhân cười cười: "Không phải còn có Tạ gia sao, không phiền các người xuất lực."

"Em nhưng đừng nói, chuyện này chính là Tạ Kính Đông bảo bọn anh tới nói với em một tiếng, Tạ gia mắt thấy sắp đứng về phía hắn, em càng đừng nghĩ tới con cái." Đổng Kiến Thanh ôn tồn: "Em á, lớn tuổi vậy rồi, có thể bỏ qua thì bỏ qua, phân cao thấp với Tạ Kính Đông đối với em có lợi gì."

Đổng Khả Oánh gật đầu: "Chị, hai đứa nó mắt thấy không sinh được con, chị không bằng hợp tác với Tạ Kính Đông, hắn không phải còn có một đứa con riêng sao, bảo hắn lại sinh một đứa, chị ôm tới. Như vậy chị vẫn như cũ có thể ngồi vững vị trí Tạ phu nhân, không ai có thể uy hiếp chị."

Tạ Kính Đông mặt mũi ở đâu ra muốn bà ta nuôi con của tiểu tam, bà chưa bóp chết coi như không tệ.

Gặp người nhà mẹ đẻ nhiều năm như vậy, vẫn như cũ làm cho người ta không vui.

Thời điểm mấu chốt chưa từng trợ giúp bà thì thôi, còn thích khiến bà xui xẻo, bà muốn làm thế nào, chưa tới phiên bọn họ nói chuyện.

"Về nói với Tạ Kính Đông, con chúng tôi sẽ có, không cần ông ta bận tâm."

Đổng Kiến Thanh thấy càng khuyên tính tình càng lớn, hừ lạnh một tiếng, hôm nay không nghe vào lời của hắn, sau này hối hận là mày!

Dù sao hắn lời đã mang tới, hắn thật sự vội vã muốn xem chuyện cười của Tạ phu nhân và Tạ Kế Hiên, dù sao vô luận thế nào, bọn họ cũng phải hướng Tạ Kính Đông cúi đầu!

Đuổi hai người đi, Tạ phu nhân lại lâm vào trầm tư. Tạ gia không thể nghi ngờ là đứng ở phía Tạ Kính Đông, bà không phải không nghĩ đến, nhưng không nghĩ tới ngay cả người nhà đẻ của bà vậy mà cũng có thể nói. Hai người này đều thích tiền, cái gọi là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, nhất định là cầm tiền rồi.

Tạ phu nhân cũng lại lần nữa nhìn thẳng vấn đề này.

Chuyện con cái rốt cuộc phải làm sao đây?

Thẩm Gia Ngôn ngồi ở studio, vừa quay xong, cậu đang tẩy trang. Đợi lát nữa còn có một phần phải quay. Nhưng đợi một lát, phó đạo diễn tới đây nói kéo dài một tiếng nữa.

Rảnh rỗi không có chuyện gì, Thẩm Gia Ngôn mở điện thoại ra, vừa lúc Tạ Kế Hiên gửi tới hai tấm hình cho cậu. Chỉ thấy Bảo Bảo nằm trên giường, ngẩng đầu đối diện ống kính, mở miệng cười khoan khoái. Khuôn mặt nhỏ ú thịt, dáng vẻ ngẩng đầu rất tốn sức, nhưng bởi vì rất hiếu kỳ đối với thế giới này, liền có tinh thần kiên trì.

Thẩm Gia Ngôn cầm điện thoại xem hồi lâu, thích không chịu nổi.

Cậu ở đây lên mạng có chút không tiện, giám sát cũng không thể xem, hai tấm hình Tạ Kế Hiên gửi thật sự giải khát cậu.

Cậu vốn không định gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, muốn lơ người này hai hôm, nhưng buổi tối lúc không ngủ được, có chút không nhịn được. Lúc này, bên ngoài đang mưa. Trước kia cậu đi xa hơn nữa cũng không nhớ nhà, nhưng sau khi có Tạ Kế Hiên và Bảo Bảo, cậu nhớ. Còn cực kỳ nhớ.

Thật đúng là bị Tạ Kế Hiên nói trúng.

Lúc điện thoại gọi qua, rất nhanh được nhận.

Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời không biết nói gì mới được.

Hai bên đều im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở mơ hồ, cho dù cứ như vậy không nói lời nào, Thẩm Gia Ngôn cũng cảm thấy rất thoải mái.

Một hồi lâu, Tạ Kế Hiên mở miệng: "Vẫn chưa ngủ?"

"Tạ tổng đang làm gì thế? Đang xem album ảnh LP "tắm" sao?"

Tạ Kế Hiên nói: "Không nay không tắm nữa."

"Tại sao?"

Tạ Kế Hiên nói: "Nghỉ ngơi dưỡng sức."

"......"

Lúc này, Tạ Kế Hiên ở bên kia không biết nói cái gì, tiếp theo Thẩm Gia Ngôn nghe thấy âm thanh răng rắc, "Anh ở nhà sao?"

"Anh ở bên ngoài."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Trong nhà có đầu bếp còn muốn đi ra ngoài ăn cơm sao?" Nghe âm thanh bên kia còn rất ầm ĩ, không giống như là nơi hạng sang gì: "Bảo vệ tốt bản thân, đừng để người khác chiếm tiện nghi."

Tạ Kế Hiên đè ép khóe miệng: "Em ghen sao?"

"......"

Không phải ai cũng thích làm vại dấm cám ơn.

"......"

"Em là nói đừng để trộm chiếm tiện nghi."

"Ừ." Tạ Kế Hiên gật gật đầu: "Em yên tâm, chỉ có em có thể chiếm tiện nghi của anh."

......

Ai muốn chiếm hả.

Tạ Kế Hiên nói: "Anh gần đây bận lắm, không có thời gian tới thăm em, em không cần đợi đâu, mau ngủ đi."

"......"

Thẩm Gia Ngôn buôn chuyện buồn ngủ liền cúp điện thoại. Nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, lúc này, mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, căn biệt thự mà bọn họ thuê, mặc dù ở nội thành, nhưng sinh thái bảo vệ môi trường tốt, cho dù ở trong thành cũng khắp nơi đều có thể nhìn thấy màu xanh biếc từng mảng.

Lúc này mưa, nước mưa gõ vào trên cây chuối tây, rầm rầm, giục người đi ngủ.

Lúc Thẩm Gia Ngôn đang muốn ngủ, cửa bị gõ vang.

Cậu kêu một tiếng tiến vào, cho rằng Đổng Hạ Lãng tới kiểm tra cửa sổ cho cậu, liền không dậy, nghiêng người nằm trên giường, tiếp tục ngủ của mình.

Đợi một hồi, không nghe thấy động tĩnh gì, nghĩ tới Đổng Hạ Lãng lúc đi khẳng định sẽ đóng cửa cho cậu, liền không động đậy. Nhưng không tới một lát, Thẩm Gia Ngôn cảm giác có người ở bên giường cậu ngồi xuống, lúc cậu muốn xoay người, đèn bàn sáng duy nhất bị người tắt, căn phòng lập tức lâm vào bóng tối.

Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, biết Đổng Hạ Lãng chắc chắn sẽ không giỡn cậu như vậy, nhảy dựng lên muốn xuống giường, lại bị người chặn ngang ôm lấy, một lần nữa ấn về trên giường.

Không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường viền mơ hồ, người kia bịt miệng cậu, từ từ cúi người.

Hơi thở càng ngày càng gần, người kia dán vào lỗ tai cậu, âm thanh rất trầm: "Đừng kêu, cậu kêu rách họng, cũng sẽ không có ai tới cứu cậu đâu."

"......"

___________

Tên nào đó muốn chơi hiếp dâm play =))))))