Edit + Beta: Vịt

Thẩm Gia Ngôn còn tưởng mình nghe lầm, không nghĩ tới tiến vào thật là Tạ Kế Hiên.

Đây là tu la tràng của tiền nhiệm đương nhiệm......

Nhìn thấy Tạ Kế Hiên đi vào, Tô Minh Hạ đứng lên, "Tạ tiên sinh."

Tạ Kế Hiên bắt tay với hắn, ngồi ở bên cạnh Thẩm Gia Ngôn, thoạt nhìn hoàn toàn không quen. Tô Minh Hạ ngừng lại, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, ngồi xuống theo.

Tương Đông Xương vui vẻ, không nghĩ tới ở đây ăn cơm vậy mà có thể gặp được Tạ Kế Hiên, không chỉ gặp được, Tạ Kế Hiên hoàn nguyện ý đi vào ngồi một chút. Phải biết đây nhưng là gia chủ Tạ gia đấy, giao thiệp tốt, ở trong giới giải trí không nói tung hoành cũng là vững chắc.

"Tôi nghe nói các anh muốn retake《Thần cổ》?"

Ánh mắt Tương Đông Xương phát sáng: "Tạ tiên sinh cũng biết bộ điện ảnh《Thần cổ》?"

"Không biết."

"......"

Tạ Kế Hiên nói: "Đây là lần đầu tiên Gia Ngôn lên màn ảnh lớn, hi vọng đạo diễn Tưởng có thể chiếu cố nhiều hơn, tôi đây cám ơn."

Tương Đông Xương vội vàng nói: "Cái này là nên, Tạ tổng yên tâm, tôi sẽ không để cho Gia Ngôn chịu ủy khuất."

Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới Tạ Kế Hiên là tới trợ uy cho mình, có chút cảm động, mặc dù trường hợp có chút lúng túng. Thẩm Gia Ngôn nhìn Tô Minh Hạ một cái, Tô Minh Hạ uống rượu, rũ lông mi mắt, không biết đang nghĩ gì. Mặc dù cậu và Tạ Kế Hiên là thỏa thuận kết hôn, nhưng trong mắt người cũ Tô Minh Hạ này chính là thật sự ở cùng nhau, nếu đổi lại là cậu đối mặt tình huống như vậy, khẳng định cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Tô Minh Hạ không một chút phản ứng, Thẩm Gia Ngôn rất bội phục.

Tạ Kế Hiên cũng thật kỳ quái, không phải từng qua lại ư, nhìn thế nào cũng giống như người xa lạ, hai lần trước hỏi anh cũng là phản ứng khó hiểu, Thẩm Gia Ngôn không hiểu được.

Tạ Kế Hiên lời không nhiều, dặn dò một câu thì không còn gì khác, một lát sau, lại lên 2 món ăn, trong đó một phần đặt trước mặt Tạ Kế Hiên, Tô Minh Hạ nói: "Cũng không biết Tạ tổng muốn ăn cái gì, chỉ gọi một món sườn ô mai Tạ tổng thích ăn, có thể chứ?"

Tạ Kế Hiên chỉ gật đầu, không nói gì. Ngược lại Thẩm Gia Ngôn nhìn sườn ô mai nước miếng chảy ròng, lúc cậu mang thai đã đối với đồ chua tạo thành phản xạ có điều kiện, hiện tại cũng không sửa được, nhìn thấy mì chua cay còn muốn ăn. Tạ Kế Hiên gắp một miếng cho cậu, Thẩm Gia Ngôn nếm thử chút, rất không tệ, vị chua ngọt, thịt mềm nhũn thơm ngon, mang theo mùi thơm dịu của ô mai, cực kỳ kích thích ăn uống.

Cậu lại gắp một miếng, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Minh Hạ nhìn cậu, thấy cậu ngẩng đầu nhìn thấy, khẽ mỉm cười.

Đã biết Tô Minh Hạ phóng khoáng, Thẩm Gia Ngôn cũng không cố kỵ gì nữa, cũng cười với hắn: "Rất không tệ, anh cũng nếm thử chút."

Tô Minh Hạ cười cười: "Tôi sẽ."

Lúc Thẩm Gia Ngôn tới gọi xe tới, lúc trở về ngồi xe sang của Tạ Kế Hiên. Hai người ngồi ở ghế sau, trên mặt Tạ Kế Hiên đã không còn đỏ nữa, Thẩm Gia Ngôn quan tâm một câu: "Mặt anh khỏi rồi?"

Vừa hỏi như vậy, Tạ Kế Hiên lại u ám: "Chưa khỏi."

"Nhưng tôi thấy không sao nữa."

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Nội thương cậu cũng có thể nhìn ra được sao?"

"......"

Thẩm Gia Ngôn hỏi: "Chỗ nào hả?"

Tạ Kế Hiên sâu kín nhìn cậu: "Tim tôi."

"......"

Tổ chương trình《Thần Cổ》 rất nhanh đã đưa bản quy trình chương trình cho Thẩm Gia Ngôn, diễn viên nam chính đã xác định, nam hai cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Bộ phim này từng nhận được giải, hiện tại retake, độ topic đương nhiên không thiếu, hơn nữa nam hai còn là nhân vật quan trọng như vậy, người nóng lòng muốn thử không ít.

Chương trình này tổng cộng phát 2 tập, chuẩn bị video nào đó phát trên mạng, quảng cáo đã làm một thời gian rồi, ở trên weibo cũng tuyên truyền, trận chiến lớn như vậy, không lo không có độ chú ý. Hơn nữa sau khi Thẩm Gia Ngôn nhận diễn, weibo chính thức lập tức thả tin tức, lại tăng thêm một lớp chú ý.

Bây giờ có thể nói là hừng hực khí thế, chỉ đợi chương trình phát sóng.

Hơn nữa nhằm công bằng, dùng phương thức livestream, hiện trường rút ra đoạn cut diễn. Tập 1 xem bọn họ diễn, do người xem bỏ phiếu quyết ra 2 cái tên có số phiếu cao nhất tiến vào trận chung kết, tập thứ 2 chính là nhất nhì quyết định thắng bại, cuối cùng tuyên bố kết quả.

Thẩm Gia Ngôn xem kịch bản hai ngày, lại ôn lại phim điện ảnh 1 lần, đối với nhân vật nam 2 này có cách nhìn của mình, đã có nắm chắc rất lớn. Mặc dù không có ngoài ý muốn cậu chính là điều động nội bộ trong truyền thuyết, nhưng kỹ thuật diễn không phục người, nhất định sẽ bị bàn tán, cậu không muốn cô phụ sự mong đợi của Tương Đông Xương.

Thẩm Gia Ngôn xem phim, Tạ Kế Hiên không đầy một lát cũng tới đây ngồi xuống, hai người yên lặng xem. Nam chính và nam 2 gặp nhau hiểu nhau, nam 2 có tình cảm với nam chính, hết sức phức tạp. Hắn coi nam chính là đồng minh, trong lòng có sự ỷ lại không nói rõ ràng được, cuối cùng nam chính dưới áp lực của hiện thực trở về cuộc sống "bình thường", lúc chia xa, nam hai nói với nam chính: "Cho tôi một nụ hôn đi, tim tôi sẽ không đau nữa."

Trên TV vừa lúc diễn tới đây, sắp kết thúc. Gần tối chiều tà, trong ánh tà dương, nam chính cho nam 2 một nụ hôn, nhưng không hôn trên miệng, một khắc kia, hôn vào trên khuôn mặt. Chỗ này đầy đủ biểu lộ ẩn nhẫn và thống khổ của nam chính, hơi dung túng một chút, hắn liền không quay đầu được.

Thẩm Gia Ngôn hết sức chuyên chú xem, nghĩ mình sẽ diễn thế nào, Tạ Kế Hiên ho khan một tiếng.

Một lát sau, lại ho khan một tiếng.

Lúc ho khan tiếng thứ ba, Thẩm Gia Ngôn không nhịn được: "Anh bị cảm sao?"

"Không có."

Thẩm Gia Ngôn tiếp tục xem TV, lúc này, Tạ Kế Hiên lại ho khan một tiếng, dụi ngực, bộ dáng dường như rất không thoải mái. Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh sao thế? Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện không."

Tạ Kế Hiên biểu tình ẩn nhẫn: "Không sao, chỉ là tim không thoải mái thôi."

"......"

Bộ phim diễn xong, Tạ Kế Hiên vẫn đang xoa ngực, Thẩm Gia Ngôn tắt TV, suy nghĩ một chút nói: "Anh có phải có bệnh tim không?"

"......"

"Hừm." Tạ Kế Hiên đứng lên quay đầu rời đi, xem ra tim không có vấn đề, hết sức khỏe mạnh.

Như vậy Thẩm Gia Ngôn cũng không cần gọi cho Đỗ Tử Tửu nữa, nhóc con lúc này vừa uống xong sữa, bảo mẫu nói một mực không ngủ, rất hưng phấn. Thẩm Gia Ngôn vào phòng, ôm nhóc lăn lộn một lát. Nhóc con thay một bộ quần áo trẻ em màu vàng nhạt, ăn ngủ, ngủ ăn, giống như heo con.

Thẩm Gia Ngôn hai hôm nay suy nghĩ nhũ danh cho nhóc, nhưng vẫn chưa nghĩ ra, "Con muốn nhũ danh gì?"

Nhóc con uốn tới ẹo lui, mở miệng nhỏ không răng ra, lộ ra lợi hồng phấn, đều là mùi sữa thơm, Thẩm Gia Ngôn đùa nhóc: "Nếu không gọi con là Tiểu Trư nhé?"

Nhóc con vẫy tay thịt nhỏ, nếu như có thể nghe hiểu, nhất định đang phản kháng.

Sau khi nhận chương trình《Thần cổ》, Thẩm Gia Ngôn ngày ngày bận rộn, một bên cùng tổ chương trình trao đổi công việc, một bên bận rộn đuổi lịch trình. Lúc về tới nhà ngủ, nhóc con đã ngủ rồi, hôm nay, thừa dịp cậu rảnh rỗi, Tạ Kế Hiên hẹn cậu thời gian ăn tối, vừa vặn buổi tối không có việc gì, Thẩm Gia Ngôn đáp ứng.

Sau khi công bố tin kết hôn, bạn bè Tạ Kế Hiên cũng đều biết rồi, bất quá bạn anh đều rất bận, khắp nơi thế giới chạy tới chạy lui, tụ tập với nhau không dễ dàng, thật vất vả, hôm nay có thể tụ tập, vội vàng kêu Tạ Kế Hiên dẫn đối tượng ra ngoài nhìn một cái.

"Nhất định phải xem xem Tạ Kế Hiên tìm bảo bối nào, kết hôn còn giấu diếm, sợ ai biết cướp mất sao!" Đám bạn ồn ào thảo phạt, quá không phải người, kết hôn vậy mà không báo một tiếng, cũng chỉ Tạ Kế Hiên làm được.

Thẩm Gia Ngôn nhịn không được ở trên xe ngủ một giấc, sau khi đến, chỉ thấy một vườn hoa, nếu không phải bảo an đứng cửa, cậu còn tưởng khu dân cư cao cấp nào.

Vào cửa chính là một thế giới khác, hoa hoa chim chim, sáng như ban ngày, bên ngoài nhìn quy củ, bên trong lại có thế giới khác.

Ông chủ hội sở này cũng là bạn Tạ Kế Hiên, giới thượng lưu đều có nơi vui chơi của mình, trước kia Thẩm Gia Ngôn cũng không có tư cách bước vào nơi này.

"Kế Hiên." Vừa vào cửa, đã nghe thấy bạn Tạ Kế Hiên chào hỏi, Thẩm Gia Ngôn quét mắt nhìn một cái, không có mấy ai biết. Tạ Kế Hiên giới thiệu với cậu, bất quá mấy người bạn này của anh đã sớm biết, không cần anh giới thiệu, đã nhiệt tình.

"Emma, đây thực là đại minh tinh, bộ phim truyền hình gần đây rất hot xem chưa, chính là Gia Ngôn diễn." Vị này cao xấp xỉ Tạ Kế Hiên, bộ dạng biết ăn nói. Thẩm Gia Ngôn cười: "Đại minh tinh không bàn tới, người bình thường mà thôi."

"Tôi tên là Trần Phương, cậu gọi tôi là Tiểu Phương là được."

"......" Thật sự không gọi ra miệng được.

"Tôi là bạn thân của Kế Hiên, từ nhỏ mặc chung quần lớn lên, anh em tốt!" Hắn nói oán hận: "Ài, chị dâu cậu phân xử cho tôi, đâu có kết hôn không nói với anh em tốt chứ, đây là người sao? Tôi đã khóc vài trận, mắt khóc sưng đỏ lên rồi."

Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt cạn lời, "Gọi tôi là Gia Ngôn là được." Gọi ai là chị dâu đấy??

"Chúng tôi lúc đó có chút nguyên nhân đặc thù, ai cũng không báo, người trong nhà cũng không nói, thật sự xấu hổ quá."

"Mày câm mồm trước đi." Đỗ Tử Tửu túm Trần Phương trở lại sofa, "Mày muốn ủy khuất còn phải xếp sau tao đấy."

Trong phòng nam nam nữ nữ đều có, Thẩm Gia Ngôn còn nhìn thấy một đứa nhỏ 17-18 tuổi ngồi trong góc, mắt lấp lánh nhìn cậu, thấy cậu nhìn sang, lại giống như hamster nhỏ nhìn hướng khác.

"Chúng mày định lúc nào làm tiệc cưới thế? Lúc này còn không nói với bọn tao, liền tuyệt giao!"

Thẩm Gia Ngôn thật không nghĩ tới vụ làm tiệc cưới, vốn sau này sẽ ly hôn, chờ nhóc con sau khi lên hộ khẩu. Tạ Kế Hiên nói là một năm rưỡi, nhưng Thẩm Gia Ngôn cảm thấy nếu anh thật sự muốn nhất định có thể nhanh chút.

Tạ Kế Hiên nói: "Đang chọn ngày."

...... Tôi sao không biết??

Trong góc phòng, Mạnh Vân Tinh tiến tới bên cạnh anh trai nhóc, cầu xin: "Anh, anh giúp em nói chuyện với anh Thẩm nhé."

Mạnh Vân Dương lười biếng uống rượu: "Tự mày qua nói đi."

Mạnh Vân Tinh thẹn thùng: "Em xấu hổ mà anh, đây chính là nam thần của em!"

"Mày ngay cả chút can đảm cũng không có, còn theo đuổi thần tượng cái gì chứ, người ở trước mắt mày, mày cũng không dám nói, tiểu cô nương cũng không sợ như mày."

Mạnh Vân Tinh bị kích, không phục, trong nháy mắt nổi lên dũng khí, nghẹn cỗ khí đang muốn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy đối diện Tạ Kế Hiên nhìn sang, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người y, giống như báo săn ngủ đông trong bóng tối đánh giá kẻ địch, y không khỏi run rẩy một cái.

Hu hu, người ta muốn sờ tay nhỏ của Tiểu Ngôn mà.