Nhiều fan thích âm nhạc của mình như vậy, hay là trong suy nghĩ của bọn họ, "Thần Dật" không có thật?

Mất nửa tiếng mới quay xong tiết mục, Thần Dật cùng Khương Tiểu Viễn đứng lên chào hỏi các nhân viên công tác, mặc dù bọn họ là đối thủ, nhưng còn trong trường quay thì cứ giả vờ "tụi tui là bạn thân đó nha", vì muốn thỏa mãn ảo tưởng của phái nữ, thu thêm fangirl, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo nhau, nháy mắt cho thêm phần ái mụi.

Thế nên mới nói, Thần Dật cảm thấy mình mà không bước vào ngành điện ảnh thì đúng là tổn thất rất lớn.

"Tiểu Dật." Khương Tiểu Viễn đột nhiên chạy tới bên cạnh Thần Dật, rồi ôm thật chặt, làm cho đám ký giả chờ đợi ở hiện trường rối rít lấy máy ảnh ra chụp, tiếng "tách, tách" vang lên không dứt.

Vẫn duy trì nụ cười trên mặt, Thần Dật rỉ tai Khương Tiểu Viễn, nói "Cút."

"Không được." Khương Tiểu Viễn lôi kéo Thần Dật không tha, thấp giọng cười nói "Tháng sau tôi phát hành album mới rồi, chúng ta phải cùng lên trang đầu tiên của báo chứ, coi như giúp tôi một chút đi, cậu cũng lên báo mà."

"Haha." Trên mặt là nụ cười thiên sứ, nhưng lời nói của Thần Dật lại không khác ma quỷ "Tôi đâu có giống cậu, làm scandal mới có thể lên trang bìa sao? Đem cái tay bẩn thỉu của cậu ra, thứ như cậu không đủ tư cách đứng chung với tôi."

Thần Dật thấy nụ cười của Khương Tiểu Viễn có chút cứng ngắt, cậu khẽ cười đẩy anh ta ra, sải bước rời đi sân khấu, nghĩ đến Khương Tiểu Viễn còn đang cười giả tạo trước giới truyền thông, cậu không nhịn được cười thầm.

Rời sân khấu đến phòng trang điểm, Thần Dật phát hiện bên trong không có một bóng người.

"Ông chú! Đường Văn Bác?" Hô hai tiếng không có ai trả lời, Thần Dật thầm mắng một tiếng, cái ông chú ngoài hành tinh kia đi đâu vậy trời, chẳng biết nghe lời chút nào hết, đã bảo đợi cậu ở phòng trang điểm mà giờ lại không thấy đâu.

Hỏi mấy người gần đó, họ cũng không để ý Đường Văn Bác đi đâu.

"Ổng lớn như vậy, chẳng lẽ bốc hơi à?" Thần Dật nói.

"Anh Thần, nãy em có thấy ngài Đường đi cùng với một người tóc dài vào phòng trang điểm." Một trợ lý nhỏ giọng nói.

"Sao không nói cho tôi biết!" Thần Dật có chút tức giận nói.

"Lúc... lúc đó anh còn đang ghi hình, hơn nữa... chú cũng lớn rồi." Trợ lý thanh âm ngày càng nhỏ, cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt của Thần Dật giết chết.

Thần Dật hừ nhẹ một tiếng, chạy ra khỏi phòng trang điểm của mình.

Chàng trai đứng trước mặt mình đã che đi mất cái gương khiến Đường Văn Bác không thể nhìn thấy gì hết, cơ mà nếu cậu ta không đứng chắn, thì với độ cận của mình cũng chẳng thấy gì.

Tóc trên đầu rơi xuống, có một chútdính lên mũi rất ngứa, Đường Văn Bác dùng miệng thổi lên trên cho tóc bay bớt đi, nói "Cắt tóc xong thì "biến thân" sẽ hiệu quả hả? Cái trên TV tôi xem cũng có làm tóc nữa."

"Đúng vậy." Thanh âm chàng trai buồn cười từ đỉnh đầu truyền tới "Tuyệt đối là đại biến thân, hồi trước chú cũng chưa có thử kiểu tóc này, đây là mốt mới nhất đó."

"Nghe không tệ." Đường Văn Bác cười nói "Cám ơn cậu nha!"

"Không có gì, tôi cũng vui mà." Chàng trai cười hai tiếng, đúng là ông chú ngu ngốc.

Cửa đột nhiên mở ra, Khương Tiểu Viễn cầm đầu một nhóm người tiêu sái đi vào, Khương Tiểu Viễn khó chịu khi nhìn thấy hai người trong phòng "Tiểu Chí, ông kia là ai vậy, ở đây làm gì? Sao tự tiện cho người khác vào phòng của tôi vậy?"

"Là bạn của Thần Dật đó." Chàng trai tóc dài cười đáp, đem cái ghế Đường Văn Bác ngồi xoay ngược lại, khiến đối mặt vời Khương Tiểu Viễn "Như thế nào, không tồi ha?"

Mọi người nhìn bộ dạng Đường Văn Bác xong thì đều không nhịn mà cười phá lên, chỉ có đương sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Văn Bác rất muốn biết bộ dáng hiện tại của mình như thế nào, nhưng khi thấy mấy người kia cười to như vậy, anh đại khái đã hiểu ra chuyện gì.

Đưa tay sờ lên tóc mình, hai bên đầu bị cắt rất ngắn, chỉ có chính giữa là nhô cao lên, giống như mào gà vậy, vậy kiểu tóc này rất là khó coi? Đường Văn Bác khó hiểu nhìn người đã cắt tóc cho anh – Tiểu Chí.

Sao lại trêu anh như vậy?

Chàng trai tóc dài sớm đã cười đến lăn lê bò lết, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi vấn cùng ủy khuất của Đường Văn Bác, nhất thời sửng sốt, nụ cười trở nên cứng ngắt xấu hổ.

"Tránh ra!" Cửa đột nhiên một trận xôn xao, hình như có người xông vào.

"Thần Dật..." Đường Văn Bác thấy cậu ta chạy vào, theo bản năng liền lấy tay che đầu của mình lại, thật mất mặt!

"Ông..." Thần Dật tức giận, ngón trỏ chỉ vào Đường Văn Bác, dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên nhìn đến Tiểu Chí bên cạnh anh, hừ nhẹ một tiếng, một quả đấm đi tới khiến cho mọi người có mặt la hét chói tai.

Cửa xe nặng nề đóng lại, Đường Văn Bác một bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, động cũng không dám động, anh cảm thấy không khí trong xe cứng ngắc đến nỗi muốn đông thành băng, mà phía bên phải anh, anh cảm giác được Thần Dật đang tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.

Dưới tình huống này, đừng nói là nói chuyện, ngay cả thở ứ dám, chỉ gây ra tiếng động nhỏ cũng sợ muốn chết, nhưng mà... cũng không thể giữ trạng thái trầm mặc này mãi được.

"A Dật..." Hít một hơi thật chậm, Đường Văn Bác lấy hết dũng khí mở miệng.

"Ông là heo à?" Anh mở miệng cứ như là cây diêm ném vào thùng xăng của Thần Dật vậy, trong xe lập tức truyền ra tiếng mắng của Thần Dật.

"Tui có nói với ônglà không được rời phòng trang điểm, không được cùng người lạ nói chuyện, ông đã bấy nhiêu tuổi rồi, lời tui nói ông cố ý không hiểu hả? Chú như vậy mà làm giáo sư đại học, dạy người ta bằng cái óc heo ngu xuẩn hả!" Thần Dật hướng Đường Văn Bác chửi ầm lên.

Anh không có cãi lại, vốn lỗi sai là do anh, khiến Thần Dật mang nhiều phiền phức như vậy, bị chửi cũng đáng.

"Giờ ông nhìn bộ dạng của ông đi, chẳng giống ai, trở thành như vậy vui lắm hả? Mắt chú để ở đâu, trên đầu hay dưới chân?" Thần Dật tiếp tục mắng.

"Tôi không chú ý mà..." Người đàn ông yếu ớt nói, trước kia anh chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, hơn nữa người kia thoạt nhìn không giống người xấu, lần đầu bị lừa như thế, Đường Văn Bác thật không có nghĩ tới người kia xem mình như đồ chơi.

Thần Dật trợn mắt nhìn Đường Văn Bác một cái, người kia không dám giải thích nữa, có chút lúng túng cúi đầu xuống đất.

Xe chạy chậm chậm, không khí cứng ngắc khiến cho Đường Văn Bác muốn tông cửa mà chạy đi, anh thất bại lắm sao? Vợ đi, con gái cũng đi, bây giờ còn mang lại nhiều phiền phức cho Thần Dật.

【Vincent, em xin lỗi, nhưng em không thể tiếp tục sống với anh được nữa, con gái sẽ đi theo em, để nó ở bên anh, em không yên lòng.】

【Tôi đã sớm nói, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận với lựa chọn của mình.】

Trong đầu thoáng hiện ra lời lẽ của vợ cũ cùng bạn thân, có lẽ... lựa chọn của anh đã sai, anh không thể thích ứng được xã hội này.

Chẳng lẽ phải đi về thật sao?

Lúc đầu rời đi, phải mất rất nhiều khí lực, chỉ vì muốn cùng vợ và con một nhà hưởng thụ cuộc sống bình đạm, nhưng mà cuộc sống trong dự đoán của anh hoàn toàn không giống.

Gian khổ tìm việc làm, cực khổ nuôi gia đình,quan hệ phức tạp, những thứ này cứ lần lượt xuất hiện, nhưng vì một tương lai hạnh phúc, cứ nghĩ đến gia đình nhỏ của mình, anh mỉm cười, cắn răng vượt qua.

Nhưng bây giờ, lý do ban đầu anh rời đi đã sớm biến mất.

Cuộc sống chẳng những không hoàn mỹ, ngược lại ngày càng khiến cho anh thất vọng.

Sáu năm, dường như anh chẳng bao giờ chân chính hòa nhập vào nơi này.

Rời đi... hay là trở về đây?

Nơi này không còn người hay vật đáng giá mà anh muốn lưu lại.

Xe ngừng lại, bọn họ trở về nhà.

"Ngại quá, lại gây phiền phức cho cậu." Mặc dù biết Thần Dật không thích mình nói xin lỗi, nhưng Đường Văn Bác kiên trì nói "Tôi không thích hợp làm thầy, sau này... sẽ không quấy rầy cậu nữa." Anh vẫn là nên đi thôi, luôn tạo phiền toái, luôn để cho người khác thất vọng về mình, có lẽ giống như lời Thần Dật nói vậy, anh căn bản không có tư cách làm thầy.

Không chờ phản ứng của Thần Dật, Đường Văn Bác liền mở cửa xe, đi thẳng về phía cửa lớn biệt thự.

"Đứng lại!" Thần Dật đuổi theo bắt được tay Đường Văn Bác "Ông trở lại cho tui, chú tính làm gì? Mới nói chú hai câu liền phát cáu, bỏ nhà đi vui lắm hả?"

"Nơi này không phải nhà của tôi, cho nên không tính là bỏ đi." Đường Văn Bác thử rút tay ra "Hơn nữa, tôi đang chuẩn bị về nhà."

Đường Văn Bác trả lời làm Thần Dật có chút dở khóc dở cười.

"Gì mà không phải nhà ông chứ! Ông không phải vừa mới nói siêu sao tui đây rất hiếu khách muốn mời ông tới nhà ở à! Bây giờ nhà của tui chính là nhà của ông." Đường Văn Bác rời đi khiến Thần Dật có chút bất đắc dĩ, nãy trên xe cậu thừa nhận chửi hơi quá rồi, nhưng mà Đường Văn Bác hơi khờ, không nói vài câu khó nghe chỉ sợ sau này đối với ổng còn có hại.

Cậu chỉ sợ ngày nào đó Đường Văn Bác bị bán còn đi cảm ơn người ta.

"Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, ông muốn hủy hợp đồng sao? Chưa hết 3 tháng, ông đừng nghĩ sẽ rời đi." Nửa uy hiếp nửa đe dọa, Thần Dật kéo Đường Văn Bác về nhà.

Thần Dật không muốn Đường Văn Bác đi, nên muốn nói một vài lời hay để anh ở lại, nhưng cậu lại khó mở miệng, cái gọi là không được tự nhiên, đại khái chính là thế này

Vừa nhìn thấy tóc Đường Văn Bác, Thần Dật đã cảm thấy không vừa mắt, buổi tối không thèm học, trực tiếp mời thợ cắt tóc về nhà cắt cho anh, nhớ tới mắt kính của anh bị rớt, Thần Dật cũng dứt khoát đặt làm một cái kính mới phù hợp hơn.

Cũng không quan tâm mặt Đường Văn Bác rầu rĩ không vui, trực tiếp đem người đẩy qua.

Thần Dật ngồi ở phòng khách sờ sờ bụng dưới của mình, không khỏi thầm mắng, cùng cái thằng cha tóc dài đánh nhau không được gì hết, bất quá cái vẻ ngoài mà tên gay quan tâm nhất bị cậu phá hỏng, Thần Dật không khỏi một trận thoải mái.

Nếu như không phải đang ở đài truyền hình, cậu tuyệt đối đánh thằng bê đê kia đến nỗi ba má nhận không ra.

"Cậu Thần, xong rồi."

Từ cầu thang truyền tới thanh âm, Thần Dật đang uống cafe không hề chuẩn bị nhìn sang, sau đó phun ra một ngụm cafe——–

Kia... ông nào đang đứng ở cầu thang vậy...

"A Dật, sao cậu phun tùm lum vậy nè, tôi biết tôi đẹp trai, nhưng cậu cũng phải cẩn thận chút chứ." Đường Văn Bác bận rộn chạy tới, lấy khăn giấy lau chỗ quần bị dính cafe.

"Chờ... chờ một chút!" Ông này đang lau chỗ nào vậy trời!? Tay ổng đang đặt ở đâu vậy chứ?! Thần Dật vội đẩy Đường Văn Bác ra "Tui tự lau được rồi." Đem nam nhân đẩy ra, Thần Dật có chút nghi ngờ nhìn Đường Văn Bác.

Vốn là đầu tóc như cỏ dại đã được cắn xén, trước kia Thần Dật chỉ thấy Đường Văn Bác khí chất không tệ, ôn hòa vô cùng, thật không nghĩ đến sau khi cắt tóc, ngũ quan người này phân ra rõ ràng, rất hợp với cặp kính không gọng, sự anh tuấn lộ ra vừa nhã nhặn vừa sạch sẽ.

"Cũng không tệ lắm." Thần Dật nở nụ cười "Nhìn không ra ông cũng đẹp trai quá ta~"

Anh hoài nghi, mặc dù cảm thấy Thần Dật như đang trêu chọc anh, bất quá thấy đối phương cuối cùng cũng cười, anh thở phào nhẹ nhõm.