Dịch: Lãng Nhân Môn***
Mùi hương phụ nữ thoảng qua rồi cơ thể mềm mại ấm áp dán sát vào.
Trán chạm trán.
Trong nháy mắt Hàn Siêu chỉ cảm thấy đầu mình bị sét đánh trúng, lượng thông tin lớn như nước lũ tràn tới, đầu hắn đau muốn nứt ra, không nhịn được phải kêu thốt lên.
- Công tử không sao chứ?
Tần nương sợ hãi gọi to, đôi mắt to tròn hiện ra sự lo âu.
Đây là vị tăng nhân kia chỉ dạy, để trán chạm trán là có thể truyền pháp quyết cho người khác. Chẳng lẽ lại có gì sai sót sao?
- Không sao! Không ngờ lại kỳ diệu như thế, không thể nói rõ được!
Lát sau Hàn Siêu mở mắt, giống như đã lĩnh ngộ được gì đó.
Hắn bước tới cạnh bàn, cầm bút lông lên, chấm mực rồi đặt trên giấy Tuyên Thành nhưng lại không viết ra được một chữ.
Thông Thần quyết như vầng sáng thần kỳ quấn quanh trong đầu, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt thành lời hay ghi ra giấy được.
- Công tử không sao thì tốt, nô gia xin phép ra ngoài trước.
Tần nương xấu hổ cúi đầu, nói xong lại vội vàng chạy ra khỏi phòng.
- Khoan đã.
Hàn Siêu cười gọi cô lại.
- Công tử còn có chuyện gì ạ?
Tần nương thật sự rất hồi hộp, tay cứ nắm chặt góc áo, ánh mắt thì trốn tránh không dám nhìn thẳng, khuôn mặt cô dần ửng đỏ.
Cô đang cảm thấy cực kỳ ngượng. Dù sao cô cũng là người đã có chồng, vừa rồi coi như đã có thân cận da thịt với Hàn Siêu, nói chung là có ảnh hưởng tới danh dự.
- Cô không cần sợ, ta cũng đâu có ăn cô được. Gọi cô lại chẳng qua chỉ vì muốn hỏi, sao cô lại muốn ta giúp hai mẹ con cô tu hành mà thôi.
Hàn Siêu cười hỏi, ánh mắt rõ ràng không hề có ác ý.
Lúc này hắn chẳng có tâm trạng nói đến tình cảm, dù bộ dáng mỹ nhân trước mắt lúc xấu hổ rất đáng yêu nhưng hắn không vô sỉ đến mức bắt nạt cô nhi quả phụ.
Nghe Hàn Siêu nói thế Tần nương mới nhớ ra thiếu niên này là một tên thái giám, thế nên cô mới yên lòng, thầm hít một hơi, khi ngẩng lên trong mắt đã tràn đầy kiên nghị:
- Trường sinh cô độc, ta không muốn bất lực nhìn Chiếu Nhi già đi trước mắt, cũng không muốn già cả rồi chết trước Chiếu Nhi, để con bé đời này cô độc! Ta muốn vĩnh viễn bảo vệ đứa trẻ này!
Giọng nói véo von, chí khí hào hùng.
Hàn Siêu lặng im, nhìn mỹ nhân kiên định, còn có ánh sáng tình mẹ tỏa ra rạng ngời là đã đủ hiểu.
Con đường trường sinh xa xôi vạn dặm. Cảnh giới thứ chín của Thần Thông cảnh có thể nghịch thiên cải mệnh, giúp người ta sống tới tám trăm năm, cảnh giới thứ nhất còn có thể sống ngàn vạn tuổi, trọn đời bất tử.
Thế nhưng những người thân cận nhất, người mình yêu quý nhất đều sẽ phải chết. Thấy người thân ra đi là nỗi khổ khó mà chịu đựng nổi.
Tần nương đây là muốn làm bạn bên con gái, cùng cô bé đi hết con đường trường sinh này.
- Được! Chỉ dựa vào pháp quyết "Thông Thần" này ta sẽ dùng hết khả năng hỗ trợ mẹ con cô tu hành! Theo vị tăng nhân kia nói thì ta sẽ bảo vệ mẹ con cô một đời bình an! Hàn Siêu này thề với trời, quyết không nuốt lời! Nếu vi phạm thì đời đời kiếp kiếp sẽ bị đày ải nơi địa ngục!
Hàn Siêu đứng lên, giơ ba ngón tay, lập lời thề, sắc mặt vô cùng túc mục.
Âm thanh vang vọng trong phòng, dù ai nghe câu này cũng có thể nhận ra quyết tâm của hắn!
- Nô gia Tần Uyển, đa tạ Hàn công tử!
Nhìn thẳng mắt hắn, Tần nương cúi mình vái ba vái, nói ra tên thật, giọng cô run lên vì kích động.
Giữa trời đất này, trong thế giới tiên đạo ma đạo đầy rẫy hiểm nguy rốt cuộc cũng có người để yên tâm mà dựa vào, giống như tìm được bến cảng an toàn, về tới ngôi nhà ấm áp của mình vậy.
- Thôi, đêm cũng khuya rồi, cô về với con gái đi, hình như ta nghe thấy con bé đang gọi mẹ. Sau này giữa ta và cô không cần khách khí như vậy, cứ tự nhiên là được.
Hàn Siêu nhìn ra sự chân thành của cô nên khẽ xua tay rồi cười nói vậy.
- Vâng. Vậy Uyển Nhi xin về trước! Đúng rồi, còn phải cảm tạ công tử đã ban tên cho tiểu nữ, con bé rất thích tên này. Công tử nghỉ ngơi sớm nhé!
Chúc ngủ ngon xong Tần Uyển lại cúi người hành lễ rồi mới bước ra ngoài.
Căn phòng an tĩnh lại.
Hàn Siêu ngồi trên tháp ngọc, tĩnh tâm suy nghĩ, cảm ứng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể mình.
Tinh thần dường như càng sắc bén hơn.
Đây là một cảm giác khó có thể gọi tên. Tựa như vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được ý thân mật của Tần Uyển vậy.
"Thông Thần quyết" có vẻ như đã làm tăng lên cảm giác tinh thần của hắn, khiến lực lượng tinh thần phát triển vô cùng nhanh.
Tinh thần là lực lượng nguyên thủy của pháp lực.
Thân thể sau khi được tinh lực rèn luyện, đạt tới nhất phẩm Nhục Thân, cảnh giới "thần lực" thì có thể nói là đã tu luyện tới cực hạn, không chỉ riêng sức lực đạt ngàn cân mà nội tạng cũng được cường hóa, có thể thổi bay cả đá!
Thân thể mạnh mẽ như thế nên trái tim liên tục phải vận chuyển một lượng máu và chất dinh dương rất lớn đi khắp người, kích thích tiềm năng đại não, và tinh thần của chủ thể!
Tinh thần đủ mạnh sẽ sinh ra thứ gọi là pháp lực.
Tấn chức Thần Thông cảnh!
- Tiếc là đại não rất yếu ớt, dù là đại năng Trường Sinh cảnh cũng không dám tùy tiện chơi đùa, kích thích thiên nguyên thần khiếu trong đại não có thể làm tăng vọt lực lượng tinh thần, sinh ra pháp lực!
Hàn Siêu nghĩ một hồi lâu rồi thở dài, lòng ngầm kính sợ.
Đại lục Tinh Linh này dù không có khoa học kỹ thuật để mở ra con đường đi vào vũ trụ bao la nhưng đối với cơ thể con người, tinh lực, sự huyền bí của vũ trụ thì hiểu biết lại hoàn toàn vượt qua thế giới khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của hắn nhiều lắm!
Càng đừng nói tới vị tăng nhân huyền bí mà ban nãy Tần Uyển nhắc tới!
Nhìn thấy tương lai của một người mười mấy năm sau là chuyện mà dù khoa học kỹ thuật có phát triển mới mức nào cũng không làm nổi!
Chuyện đó sao có thể làm người nghe không giật mình kính nể được đây?
Hàn Siêu đứng dậy, nghiêm túc vái những vì tinh tú bên ngoài cửa sổ, coi như bày tỏ sự nể trọng, sau đó hắn xoay người lên giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau Hàn Siêu vừa ngủ dậy, lúc ra khỏi phòng đã thấy Tần Uyển ôm Tần Chiếu tiến vào.
Cô cười chào hắn rồi bước tới bắt chuyện.
- Tối qua ngủ ngon không?
Hắn véo nhẹ mặt cô bé con rồi dịu dàng hỏi.
- Vâng, chưa bao giờ ngủ ngon được đến thế.
Tần Uyển mặc áo trắng, tươi cười dịu dàng tựa nước chảy.
Vừa nói xong thì đứa trẻ trong lòng cô cũng chớp chớp mắt, thấy Hàn Siêu mắt bé sáng rực lên, rồi giơ tay kêu:
- Ôm một cái!
Lúc này Hàn Siêu cảm nhận được ý muốn thân cận của đứa bé này với mình, cực kỳ rõ ràng, là thứ tin tưởng vô điều kiện và cảm giác muốn ỷ lại ở mình.
Xem ra là "Thông Thần quyết" đã thay đổi cảm giác của hắn rồi.
- Được rồi.
Hắn nhẹ nhàng đón lấy bé, lại còn tranh thủ chọc lét khiến bé cười khanh khách không ngừng.
- Lạc Vân đâu rồi?
Trêu đùa cô bé trong lòng một lát hắn mới ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi.
- Cô Lạc dậy sớm luyện võ nhưng sợ làm phiền giấc ngủ của công tử nên ra diễn võ trường ngoài phủ, luyện xong cô ấy sẽ mang linh thực ở Tiên Thiện điện về luôn. Uyển Nhi ăn xong sẽ lập tức đi chọn linh miêu cho công tử ngay.
Tần Uyển nhìn Hàn Siêu và con gái nô đùa, vừa cười vừa báo cáo.
- Ừm, ta biết rồi! Đúng rồi, Chiếu Nhi cũng tầm ba tuổi nhỉ, cô đi mua ít linh dược, chuẩn bị để con bé dưỡng gân mạch và cơ thể đi. Đợi khi nào nó chín tuổi thì có lẽ sẽ bước vào cửu phẩm cảnh giới, cần chuẩn bị trụ cột thật tốt mới có thể tấn chức bát phẩm Trúc Cơ. Nhớ là mua linh dược tốt nhất ấy, đừng tiếc tiền hộ ta nhé.
Hàn Siêu nhắc cô, trong giọng nói đầy ý quan tâm thân thiết.
Với tiền tài hắn không hề để ý, vậy là đủ khiến lòng người ấm áp.
- Vâng, tạ ơn công tử.
Tần Uyển vô cùng cảm động, giống như có dòng nước ấm rót vào lòng cô khiến cả người ấm sực lên.
Hàn Siêu cười trả lại đứa bé cho lòng cho cô.
Chuyện buôn bán này dù sao hắn cũng không hề thiệt thòi.
Tinh lịch thạch dùng trên người Tần Chiếu cuối cùng đều sẽ hóa thành trợ lực của hắn. Đợi tới khi Tần Chiếu trở thành thiếu nữ rồi tấn chức Thần Thông cảnh thì đương nhiên sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.
Trung thành và tận tâm không ai sánh được!
Hơn nữa trò chơi nuôi dưỡng thiếu nữ thế này cũng có cái hay của nó.
- Công tử, ăn sáng thôi ạ!
Đúng lúc này Lạc Vân mang theo thức ăn đi vào, cô đi lại nhẹ nhàng thanh thoát, rõ ràng là luyện công cũng đã có tiến bộ.
- Cùng ăn đi!
Hắn nói xong thì quay người về phòng rửa mặt, sau đó lại ra bàn ăn cơm.
Có cô bé đáng yêu Tần Chiếu nên bàn ăn cũng nhộn nhịp hơn hẳn, Lạc Vân là phụ nữ nên cũng rất thương đứa trẻ này, còn thường xuyên gắp đồ ăn cho bé.
- Đúng rồi, từ nay ta sẽ đóng cửa không ra ngoài. Tần Uyển, lúc cô đi ra ngoài nhớ phải tỏ ra vô cùng lo lắng. Linh thực cứ cách ba ngày lại mua nhiều gấp đôi lên.
Ăn được một nửa thì Hàn Siêu đột nhiên nhớ ra một chuyện nên dặn dò hai cô gái.
- Vâng thưa công tử!
Tần Uyển gật đầu, ghi nhớ kỹ lời hắn dặn dò.
- Công tử làm vậy là có ý gì chăng?
Lạc Vân bỏ đũa xuống rồi hỏi.
- Không phải có đệ tử nội môn mở bàn cá cược sao? Ta cho bọn họ cảm giác là đến ngày bí cảnh tầm bảo mở ta cũng không thể đạt nhất phẩm Nhục Thân cảnh được! Nếu thế dù ta có Xích Diễm Huyết Phách Ti thì sợ là cũng không thể lên bảng Thần Thông! Dù bảng Thần Thông có cao thủ trong tiên môn điều hành nhưng Lê Hoa viện chủ từng nói chỉ cần ta vẫn ở trong nội phủ thành chủ, có kim lôi tinh trận bao phủ thì tiên môn cũng không thể nào thăm dò được!
Hàn Siêu cười nhạt, quanh người tỏa ra sự tự tin như thể đã nắm được tất cả trong tay.
Lập tức Lạc Vân đã hiểu rõ.
- Công tử đang nói chỉ cần ngài đóng cửa không ra mặt thì sẽ không lên bảng Thần Thông! Không lên bảng thì sẽ không có tư cách tham gia bí cảnh tầm bảo! Như vậy tỷ lệ cược công tử có thể lên được nhất phẩm Nhục Thân cảnh hay không cũng sẽ thay đổi! Thậm chí sẽ rất cao! Cao tới mức không ai ngờ được! Công tử lúc đó sẽ âm thầm đi đánh cược, nhân lúc này kiếm một mớ phải không?
Tần Uyển bên cạnh nhíu mày hỏi lại.
- Đúng thế! Thịt muỗi cũng là thịt mà! Đã có người chủ động đưa tiền sao ta lại không lấy chứ! Nếu không phải sợ diễn xuất của cô không ổn thì ta còn muốn tự mình cải trang đi đặt cược ấy chứ!
Hàn Siêu lại nói:
- Tần Uyển, cô lén đi đánh cược phải nhớ "bất cẩn" để lộ mặt, khiến người khác nhận ra, rồi sẽ tranh cãi với họ, làm như rất tức giận ấy. Đúng rồi, chúng ta còn lại bao nhiêu tinh linh thạch?
- Còn một trăm miếng tinh linh thạch van năm, đây là do Lê Hoa viện chủ để lại cho chúng ta tiêu dùng. Ngoài ra còn có một nghìn không trăm hai mươi bốn miếng tinh linh thạch phổ thông.
Tần Uyển báo cáo rất nhanh, con số cũng rất rõ ràng.
Xem ra giao chức quản gia cho cô là đúng đắn rồi.
Hàn Siêu thầm gật đầu, miệng cười nói:
- Thế được rồi! Trước khi bí cảnh tầm bảo bắt đầu một ngày cô hãy đi đánh cược, lúc đó còn bao nhiêu thì đặt hết bấy nhiêu đi!
Tu hành xem ra cần rất nhiều bảo vật.
Lần này hắn phát tài là do dựa vào cướp đoạt của đám đệ tử trên bảng Thần Thông. Về sau sợ là phải tiết kiệm một chút, còn phải làm nhiệm vụ môn phái để kiếm tinh linh thạch mới được.
Hay là học luyện đan hoặc luyện khí vậy?
Vừa nghĩ thế Hàn Siêu đã tự phủ quyết. Tương lai quá xa xôi, hiện tại mới là quan trọng nhất!
- Ta ăn no rồi!
Hắn buông đũa rồi đứng dậy ra ngoài phòng, chậm rãi đi lại để tiêu hóa thức ăn trong bụng. Đợi tới khi thấy thoải mái rồi hắn mới giơ tay ngẩng đầu nhìn trời cao.
Khí thế sắc bén lập tức trào ra.
Chiêu thứ nhất của Đạt Ma Phục Hổ Luyện Cốt quyền, thanh long ngẩng đầu!
Lấy rồng phục hổ, chỉ có lợi là không hại!