Dịch: Lãng Nhân Môn***
Thấy Hàn Siêu đi tới, đám người sợ hãi rút lui, chừa ra một con đường.
Kinh thán, sợ hãi, hoảng hốt hiện rõ trên mặt của đám dân chúng, tuy Hàn Siêu đang mặc đồ rách, dính đầy nước bùn, nhưng không ai dám lộ ra vẻ chế nhạo nữa.
Bởi vì thiếu nữ cầm cự kiếm chạm ngọc kia vẫn bước sát theo sau lưng hắn.
Thần Thông cảnh, thân có thần thông, hủy núi diệt thành, ở nơi đế đô này căn bản không ai dám ngăn cản.
Lúc này không ai dám chắc liệu Hàn Siêu có nổi điên lên rồi sai khiến tinh linh Thần Thông cảnh của hắn đồ sát cả đám hay không. dù sao thì hắn cũng đã bị thiến, không còn là đàn ông nữa, đã vậy còn bị phế tinh mạch, biếm làm thứ dân, nếu đổi lại là người thường thì đã phát cuồng từ lâu, chẳng ai ngu xuẩn đến mức đi lên trêu chọc hắn vào lúc này cả!
Mai Thiếu Lục chỉ là một tên xúi quẩy mà thôi, chết cũng chẳng sao.
Đúng lúc này lại có một tiếng thét đầy phẫn nộ mà lại thê lương vang lên:
- Lục Nhi!
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng thét thì thấy một chiếc kiệu xa hoa dừng ở đầu đường, trên kiệu cũng có khắc hoa văn hình hoa mai vô cùng tinh xảo.
Là kiệu của Hải Bá hầu.
Một vị phu nhân áo vàng lảo đảo chạy ra khỏi kiệu, nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của Mai Thiếu Lục thì lập tức hét lên một tiếng, mở to hai mắt.
- Giết! Giết! Giết chết tên Hàn Siêu này cho ta!
Trên mặt của vị phu nhân áo vàng kia đầy vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi, giơ tay chỉ thẳng về phía Hàn Siêu, bốn thị nữ cầm kiếm lập tức xông về phía hắn.
Thấy vậy, đám dân chúng đang đứng hóng hớt chợt lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Siêu, trong lòngthầm nghĩ: Không biết tên Hàn Siêu này sẽ ứng đối kiểu gì đây?
Hàn Siêu chỉ giơ tay trái lên chỉ về phía trước:
- Giết!
Hắn vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên, cự kiếm màu bạc bay thẳng ra, chỉ trong nháy mắt đã đâm ra hơn một ngàn kiếm, kiếm quang sắc bén lóe lên hệt như cuồng phong.
Phập phập phập...
Huyết hoa bắn ra đầy trời, bốn thị nữ cầm kiếm kia cùng với vị phu nhân áo vàng nọ và chiếc kiệu xa hoa kia lập tức hóa thành mảnh vụn dưới kiếm quang. Màu đỏ, vàng, trắng xen lẫn vào nhau, khiến cảnh tượng trông vô cùng kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt đã giết chết năm người!
- Hàn Siêu! Ngươi đủ rồi!
Một tiếng quát như sấm rền vang lên, người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đứng giữa không trung, mắt lóe hàn quang, toàn thân phát ra vô số tia sét tụ lại nơi lòng bàn tay của hắn, tạo thành một quả lôi cầu khổng lồ, tia sét nổ lách tách khiến cho không khí nóng rực lên.
Quang thân Hàn Siêu cũng sinh ra vô số tia sét, nhưng hắn chẳng chút sợ hãi, vẻ mặt bình tĩnh như nhìn thấu sinh tử:
- Hôm nay, ai dám ngăn cản ta thì đế đô Đại Huyền sẽ có mấy vạn dân chúng chôn cùng với ta!
Uy hiếp này là đường sống duy nhất của hắn. Hắn đã cắm sừng người quyền lực nhất Đại Huyền vương triều, lại còn giết chết thế tử và phu nhân của Hải Bá hầu ngay trước mặt võ đô úy đại tướng quân.
Trong Đại Huyền vương triều này có rất nhiều kẻ muốn giết hắn.
Chỉ khiđến được Lê Hoa Tinh Viện thì hắn mới có hy vọng nhìn thấy ngày mai.
Lúc này, cảm ứng được năng lượng khủng bố phát ra từ lôi cầu trong tay của người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím kia, thiếu nữ tinh linh cầm cự kiếm đứng chắn trước mặt Hàn Siêu, không chút sợ hãi.
Hai phe giằng co với nhau, bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ!
- Mau trốn thôi!
Tất cả dân chúng đều sợ xanh mặt, vội vàng chạy thật xa, không dám đứng gần nữa, sợ Hàn Siêu ra lệnh một tiếng thì thiếu nữ tinh linh kia sẽ đại khai sát giới.
Đúng lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên, vo số kim ngô vệ uy vũ cưỡi mặc lân mã xuất hiện, tạo thành trường thương thuẫn trận, phong tỏa hai đầu phố.
Bên ngoài vòng vay, vô số tướng sĩ thần cơ doanh cầm Tru Thần nõ, mũi tên đen bóng lạnh lẽo lóe sáng, nhắm thẳng vào trên người Hàn Siêu.
Đây là thần nõ do bộ binh nghiên cứu chế tạo ra, dùng huyết văn cương thiên chuy bách luyện mà thành, bên trên khắc tinh trận huyền ảo, phối hợp với hắc diệu tiễn thì có thể dễ dàng bắn xuyên qua tấm thép dày ba tấc từ khoảng cách hơn ba trăm trượng, vô cùng đáng sợ!
Ngay cả tinh sư Thần Thông cảnh mà sơ ý thì cũng sẽ bị Tru Thần nõ này bắn chết!
Cho nên nó mới được mệnh danh là Tru Thần nõ!
- Bắn!
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, ngàn vạn mũi hắc diệu tiễn bắn ra.
Mũi tên bay đến như mưa!
Không cần Hàn Siêu ra lệnh, thiếu nữ tinh linh kia đã vung đại kiếm, vẽ ra vô số vòng ánh sáng quanh người hắn, chỉ nghe tiếng keng keng giòn giã vang lên như kim loại va nhau, hắc diệu tiễn bắn ra từ Tru Thần nõ đánh lên những võng sáng kia, lóe ra ánh lửa chói mắt.
Nhưng chỉ có ánh lửa mà thôi.
Những mũi tên bắn lên người của thiếu nữ tinh linh lại càng thảm hơn, không thể để lại một vệt đỏ trên người cô.
Đây là tinh linh, tồn tại được sinh ra từ mệnh tinh trên hư không vô tận, toàn thân rắn chắc như kim cương, bất phôi bất diệt, phàm vật căn bản không thể gây tổn thương đến cho chúng được.
Một lượt bắn qua đi, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím trên không trung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía lão già áo vàng râu tóc bạc phơ đứng ở cuối phố:
- Hải Bá hầu, nếu như ngươi không hạ lệnh cho Thần Cơ doanh dừng tay thì bản tướng quân sẽ bắt ngươi vì tội mưu phản đấy!
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn sang, quả nhiên đã thấy Hải Bá hầu hai mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hàn Siêu.
Hải Bá hầu này đúng là tội nghiệp, trong vòng một ngày mà chết cả vợ lẫn con.
Trong mắt lão ta lóe lên vẻ phẫn hận, không cam lòng quát to:
- Chư tướng nghe lệnh, thu!
Nhưng Hải Bá hầu vừa nói xong thì Hàn Siêu lại lạnh lùng cất tiếng:
- Giết!
Thiếu nữ tinh linh nghe lệnh, không nói hai lời, lập tức vung cự kiếm lên, ánh sao vô tận phát ra từ người cô, truyền vào trong cự kiếm.
Được tinh lực quán thâu, kiếm bạc bắn ra một đạo kiếm khí khổng lồ dài mấy trăm trượng, tựa như lực bổ núi non, đánh thẳng về phía Hải Bá hầu!
ầm!
Lúc này, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím lập tức ra tay, lôi cầu khủng bố trong tay hắn bắn ra, đánh lên cỗ kiếm khí khổng lồ nọ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Tựa như thiên thạch rơi vào biển rộng, sóng xung kích khủng bố lan ra xung quanh, hai đạo thần thông giao nhau tạo thành từng đợt gió lốc kinh hồn, thổi tung mọi thứ xung quanh.
Mấy gốc đại thụ ở hai bên đường bị kiếm khí bắn ra chém gãy, thần lôi đánh xuống loạn xạ khiến mấy khúc cây kia bốc cháy hừng hực.
Ngay cả đám mặc lân mã được huấn luyện nghiêm ngặt, khó bề chấn kinh cũng hoảng sợ hí vang, có con còn ngẩng đầu cất vó chạy tán loạn, có con thì tứ chi nhũn ra ngã rạp ra đất run rẩy.
Kim ngô vệ nhất thời người ngựa tán loạn.
Đợi đến khi tất cả lặng đi thì thiếu nữ tinh linh vẫn đứng bảo vệ bên cạnh Hàn Siêu, diện vô biểu tình.
- Thúc thúc, nếu như ngươi không bảo bọn họ tránh ra thì e là không chỉ chết vài người như thế đâu. Chi bằng ngươi mời bệ hạ đến đây, e rằng chỉ có Trường Sinh cảnh như bệ hạ mới có thể một kích đánh tan tinh linh của ta đấy.
Thanh âm bình tĩnh vang ra từ miệng của Hàn Siêu, hắn giơ chân cất bước, không hề có chút sợ hãi nào.
Nghe Hàn Siêu nói vậy, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím khẽ nhíu mày, lôi cầu ngưng tụ trên tay cũng dần tản đi.
Hắn không thể nào mời bệ hạ đến đây được.
Hôm nay bệ hạ vừa mới hạ chỉ thiến và phế tinh mạch của Hàn Siêu, biếm hắn làm thứ dân xong. Nếu như lại tự mình ra tay đối phó với tên cháu như Hàn Siêu thì có phần quá đáng.
Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ, gây bất lợi cho đại cục!
- Ngươi đi đi, chờ ta bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, nếu như ngươi kháng chỉ bất tuân thì cho dù ngươi có tinh linh Thần Thông cảnh hộ thân đi nữa thì bệ hạ cũng sẽ tự mình ra tay, quân pháp bất vị thân!
Im lặng một lúc, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím phất tay, ánh mắt nhìn về phía Hải Bá hầu mang theo vài phần cảnh cáo.
- Hàn Cảnh Vân, ngươi thả tên tiểu tử này đi thật ư? Hắn là kẻ đã giết vợ con của lão phu đấy!
Hải Bá hầu vô cùng tức giận, gọi thẳng tên của người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím, hai mắt sung huyết đỏ ngầu, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Siêu, thân thể tức giận đến mức phát run.
Hàn Cảnh Vân, võ đô úy đại tướng quân, cao thủ Thần Thông cảnh, là đường đệ của đương kim bệ hạ, được ngài coi trọng, thống lĩnh và cai quản tất cả mọi chuyện liên quan đến thành viên hoàng thất trong kinh thành.
- Giết!
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Hàn Siêu lại vang lên, tinh lực quanh người thiếu nữ tinh linh bắt đầu khởi động, kiếm quang lóe sáng sắp sửa ngưng tụ thành kiếm khí!
- Đủ rồi!
Hàn Cảnh Vân thấy vậy thì trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Hải Bá hầu một cái, lạnh giọng quát:
- Kim ngô vệ, thần cơ doanh, ta lấy thân phận đại tướng quân ra lệnh cho các ngươi, mau tránh đường!
- Tuân lệnh!
Nghe được mệnh lệnh, kim ngô lệnh và thần cơ doanh đồng loạt thu hồi binh khí, nhường ra một con đường lớn cho Hàn Siêu, cũng chẳng dám ngăn cản hắn nữa.
- Đi thôi.
Hàn Siêu gật đầu, bình tĩnh bước tới, thiếu nữ tinh linh tán đi tinh lực, cầm cự kiếm đi sát theo sau lưng hắn.
Lúc đi ngang qua phần thi thể của vị phu nhân áo vàng cùng bốn thị nữ của bà ta, hắn đột nhiên dừng lại, chắp tay trước ngực khấn vái:
- Sinh mạng của các người là do ta kết thúc, ánh mắt của ta sẽ dõi theo các người, một đường bình an! Vô lượng thiên tôn, a di đà phật!
Làm xong, Hàn Siêu lại tiếp tục cất bước, khi đi đến bên cạnh Hải Bá hầu thì hắn nhìn Hải Bá hầu một cái:
- Hầu gia, hãy nén bi thương!
Nói xong lại nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một bóng dáng tiêu sái, khiến Hải Bá hầu tức giận đến mức mặt mày tái đi, đỉnh đầu bốc khói.
Giết vợ con của người ta xong mà còn thản nhiên đi an ủi, bảo người ta nén bi thương ư?
- Hàn Siêu, nếu không giết được ngươi thì ta thề không làm ngươi!
Hải Bá hầu nghiến răng nghiến lợi, khí tức toàn thân bốc lên cuồn cuộn, nổ đom đóm mắt, trực tiếp ngất xỉu!
Thấy cảnh này, đám dân chúng không khỏi hít sâu một hơi, đường đường là Hải Bá hầu, cao thủ Thân Thể nhất phẩm có tiếng mà lại bị Hàn Siêu chọc cho giận đến mức ngất xỉu ư?
- Còn không mau đỡ Hải Bá hầu vào trong phủ chữa trị?
Hàn Cảnh Vân khoát tay, một đạo pháp lực lập tức tiến vào trong cơ thể của Hải Bá hầu, sau khi phân phó một tiếng thì hắn lại nhíu mày nhìn bóng lưng của Hàn Siêu.
Hàn Siêu định đi đâu đây?