*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi mua Thần Tài này đúng là đáng tiền!” Người đại diện hưng phấn cảm thán không thôi.
“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ mê tín thì mê tín, dập đầu trước hương một lần cũng không chết, nên mới đặt mua một bức tượng Thần Tài trên mạng. Lúc hàng được chuyển đến, băng dính đều nát hết. Tôi tức quá, còn muốn trả lại hàng.”
“Nhưng vừa mở ra liền thấy, ai cha! Thần Tài này ngầu ghê, tóc đỏ mắt đỏ, phong cách cực Tây. Rồi tôi lại không trả hàng được nữa, cậu xem, may là không trả, mới bái lạy một lần mà cậu đã đổi vận rồi! Quá linh!”
Đây đã là lần thứ năm trong ngày anh Dương nói về chuyện này, nhưng Quỳnh Nhân cũng không thấy phiền.
Quỳnh Nhân là trẻ mồ côi, năm mười tuổi cậu được nhận nuôi, năm mười bốn tuổi lại bị trả về cô nhi viện. Sống đến ngày hôm nay, người quan tâm chăm sóc cậu nhiều nhất chính là viện trưởng cô nhi viện và Dương Phong – bạn trai của viện trưởng.
Nếu không bất ngờ đổ bệnh nặng, bây giờ chắc anh Dương vẫn là một người đàn ông trung niên bảnh bao với mái tóc rậm rạp.
Hai người bọn họ trên danh nghĩa là người đại diện và nghệ sĩ, nhưng thật ra đã chẳng khác người một nhà là bao.
Quỳnh Nhân chờ anh lải nhải xong mới nói: “Khó khăn lắm mới có lần tôi lên hot search, hot tự thân, không nhờ bất kỳ ai, nhưng tôi cũng không muốn tranh thủ kéo fame. Dù sao thì nội dung của hot search này… Anh hiểu đấy.”
Anh Dương gật đầu.
Hot search này quá kỳ dị, nếu không phải bản thân hai người bọn họ là nhân vật chính, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy đây là chiêu trò marketing của công ty.
Hiện giờ phần bình luận bên dưới hot search tạm coi như bình yên.
Phần lớn là nhờ vẻ ngoài hút mắt của Quỳnh Nhân. Sau khi nhấn vào hot search, mọi người chỉ chú ý tới nội dung của nó không quá mười giây, sau đó liền gia nhập quân đoàn u mê cái đẹp, “liếm liếm” màn hình.
Không kịp hoài nghi về tính hợp lý của hot search.
Nhưng nếu bọn họ công khai kéo fame từ hot search đầy tính tâm linh này, e rằng sẽ bị người khác nói là lợi dụng mê tín để quảng bá.
Rõ ràng có hot search của bản thân nhưng lại không thể dựa vào đó để kéo fame, nghĩ thôi đã đau lòng.
“Tôi định quay một video nhảy để tối nay đăng.”
Người đại diện: “Tối nay đã đăng thì có kịp chỉnh sửa hậu kỳ không? Với tình trạng hiện tại, chúng ta cũng không có người quay phim và chỉnh sửa video giúp đâu.”
Quỳnh Nhân lên hot search nhưng Văn Hóa Chân Thành lại không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Nếu là nghệ sĩ khác, chắc công ty đã tổ chức họp nhanh thảo luận cách tốt nhất để tận dụng hot search này.
Hành động này để thể hiện thái độ của Văn Hóa Chân Thành.
“Không có gì, tôi lấy di dộng quay một video thôi. Vũ đạo xuất sắc, chỉ cần đến kỹ năng quay chụp cơ bản nhất.”
Người đại diện bị thuyết phục bởi sự tự tin của cậu, gật đầu: “Được!”
Quỳnh Nhân về nhà đổi sang quần áo nhảy. Vừa cởi áo xong, cậu nhìn vào gương rồi như hít phải một luồng khí lạnh.
Ngực trái có một vùng da bị đỏ lên, còn hơi trầy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy chỉ có thể là do lớp hoa văn thêu trên áo phông cọ phải trong lúc ôm bạn chung phòng khám tại nhà ma.
Cậu thì trầy cả da, thế mà mặt bạn chung phòng khám vẫn trắng nõn, không có lấy một vệt đỏ, đây là minh chứng cho câu không thể vơ đũa cả nắm sao? Da của bạn cùng phòng khám có sức chịu đựng thật cao.
Quá hâm mộ.
*
Tám giờ tối, Quỳnh Nhân đúng giờ đăng video nhảy.
Video được quay bằng điện thoại, cậu mặc một chiếc hoodie trơn đơn giản cùng quần nỉ bo gấu (*), đội mũ lưỡi trai, vành nón che quá nửa gương mặt, chỉ để lộ phần cằm tinh xảo và đôi môi ửng hồng.
(*) Quần nỉ bo gấu:
Video là bài nhảy trên nền ca khúc Âu Mĩ nổi tiếng gần đây – Waste Myself.”
Ca khúc gốc mở đầu bằng hợp âm ghi-ta đơn giản, sau đó dần dẫn vào nhịp trống và đàn dương cầm, hòa với giọng ca nhẹ nhàng tinh tế của ca sĩ, mang tới cảm giác chân thành chứa chan tình cảm sâu nặng.
Quỳnh Nhân sử dụng bản remix đã chỉnh sửa giai điệu trở nên nhẹ nhàng và tiết tấu thanh thoát hơn.
Cậu chọn các động tác tự nhiên, đi theo nhịp điệu, từng động tác gọn gàng, nhìn như không có yêu cầu gì đặc biệt nhưng lại đòi hỏi nhiều chi tiết, thay đổi rất nhanh.
Phần nhạc dạo điện tử tạo cảm giác về một tương lai huyền ảo, đây cũng là đoạn Quỳnh Nhân cảm thấy bắt tai nhất. Cậu đã cố ý biên đạo một động tác đá chân có độ khó thấp nhưng rất tẩy não cho phần này.
Tóm lại, đây là một điệu nhảy giúp người xem cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, không nhịn được phải nở nụ cười.
Video mới được đăng tải, dưới phần bình luận đã tràn ngập các câu “a a a a a”, sau đó là một loạt chồng ơi, vợ ơi, anh trai, em ơi… xưng hô lung tung tán loạn.
“Vốn chỉ định vào hít hà cái đẹp, không ngờ điệu nhảy này cũng đỉnh quá chừng! Tôi gào tôi thét!”
“Không còn gì để nói về khả năng kiểm soát của người này. Phần khó nhất của điệu nhảy chính là đoạn nhạc dạo kia, cậu ta nhảy hơi kỳ lạ nhưng lại đẹp một cách khó hiểu, còn rất tẩy não. Nếu người nhảy là tôi, không chừng sẽ như gấu chó bẻ ngô.”
“Chỉ muốn đập hết các loại camera đi thôi, các bác hiểu không? Tôi còn tưởng cuối cùng mình cũng có thể học nhảy, nhưng từ khi bắt đầu đã không thể theo kịp, là tôi không xứng.
Mèo nhỏ rơi lệ.jpg”
Cụm từ #Quỳnh Nhân đỉnh# lập tức lên hot search, tuy không mạnh mẽ như hot search trước, nhưng cũng nhanh chóng lên tới vị trí 20.
Quỳnh Nhân không tiếp tục quan tâm tới hot search của mình nữa. “Thiến nữ u hồn” vẫn ở đó chờ cậu khiêu chiến. Cậu không phải là kiểu idol vừa có fan dương gian đã quên fan địa phủ.
Quỳnh Nhân bỗng cảm thấy mình đúng là người không bị tiền tài cám dỗ, không khỏi thầm khen mình vài câu.
*
“Waste, waste, waste myself on you.”
Mạnh Thâm nhìn cấp trên của mình vừa múa vừa hát, uốn éo thắt lưng thon gầy. Gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất thu hút, nhưng kỹ thuật nhảy này…
Hắn không đành lòng nhìn thẳng: “Phạm nhân bán lậu CD đã bị bắt lại.”
Thành Hoàng của Long Thành vừa mới nhậm chức, nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt, trông không khác gì người sống.
Thành Hoàng dừng nhảy: “Ngươi vất vả rồi, người của Bình Đẳng vương sẽ tiếp nhận hắn. Ông nội ngươi tuổi tác đã cao, ngươi còn bị ta bắt quay lại tăng ca, ông ấy sẽ không giận ngươi chứ?”
“Sao có thể.” Mà dù giận thật thì ông hắn cũng không dám thừa nhận: “Trước đây ông tôi cũng từng làm Vô Thường, ông hiểu công việc là quan trọng nhất.”
“Ông ngươi từng là nhân viên của Long Thành chúng ta có khác, rất có ý thức. Vậy đi, lát nữa ta sẽ cho ngươi một bức chân dung tự họa, ngươi lấy về tặng ông ngươi. Nhiệm kỳ của ta tại Long Thành vẫn còn ba trăm năm, cái khác không nói, chứ ngăn tà ác xâm nhập thì vẫn dư sức.”
Mạnh Thâm mừng rỡ nghĩ thầm, cấp trên mới đúng là tốt bụng, lần tăng ca này thật có lời.
“Tiểu Mạnh, ta có ý tưởng đưa điệu nhảy của Quỳnh Nhân thành bài thể dục giữa giờ. Làm công tại địa phủ chẳng dễ dàng gì, mọi người cần dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý, ngươi giúp ta nhìn xem sửa thế nào cho tốt.”
Cấp trên đã lên tiếng, Mạnh Thâm đương nhiên không thể từ chối. Nhưng trong lòng hắn vẫn kín đáo phê bình, một idol thôi mà, sao có thể khiến nhiều người tại địa phủ theo đuổi đến vậy.
Trước khi được chọn tới địa phủ làm Vô Thường, Mạnh Thâm cũng từng có thời gian phản nghịch. Hắn từng tham gia vào các nhóm nhảy, tham gia giới rap underground và thành lập cả ban nhạc.
Bàn về thực lực, hắn còn hơn rất nhiều idol đang hoạt động hiện giờ, nhưng hắn lại cảm thấy mình không xứng đáng debut để kiếm tiền, không hiểu sao những idol kia có thể khoe khoang khắp nơi về sự cố gắng, nỗ lực của bản thân.
Mạnh Thâm thầm cằn nhằn, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, chờ xem điệu nhảy của Quỳnh Nhân.
Chắc lại là kiểu vũ đạo phối hợp tay này chân kia, sau đó sẽ có người thét gào “tôi chết mất thôi”.
Video được quay trong phòng tập, nhạc dạo vang lên, Quỳnh Nhân giẫm chân, bước về phía ống kính.
“A? Dáng đi của người này, cơ thể rất có nhịp điệu.” Một người nhảy giỏi, cơ thể tự khắc sẽ có nhịp điệu. Quỳnh Nhân mới chỉ bước đi vài bước, Mạnh Thâm đã có cảm giác cậu không hề đơn giản.
Đến khi Quỳnh Nhân chính thức bắt đầu nhảy, Mạnh Thâm liền không thể kìm lòng: “Má nó…”
Thành Hoàng: “Tiểu Mạnh?”
Mạnh Thâm nhận ra mình vừa lỡ nói tục trước mặt cấp trên: “Trình độ của cậu ấy quá cao, tôi quá bất ngờ, không cẩn thận nên mới…”
Hai mắt Thành Hoàng sáng lấp lánh: “Không sao, cứ tiếp tục khen đi, càng nhiều càng ít.”
Một giờ sau, Mạnh Thâm ôm bức tranh tự họa của Thành Hoàng về nhà.
Hắn định sẽ tặng cả bức tranh này và tượng Diêm vương cho ông nhân dịp mừng thọ, nhưng khi trở về phòng lại không thấy tượng Diêm vương mất công đi xin đâu.
Thấy Thanh Hành thậm thụt đi ngang qua cửa, Mạnh Thâm hô: “Thanh Hành, anh có bức tượng Diêm vương, cậu có nhìn thấy không? Đó là bức tượng thầy Ngô điêu khắc theo chân dung của Diêm vương.”
Thanh Hành thoáng co rúm lại, khẽ đáp: “Không thấy.”
Mạnh Thâm nhíu mày, đó cũng chẳng phải tượng Thần Tài, ai lại đi trộm tượng Diêm vương chứ?
Diêm vương không giống những vị thần khác, gần như không có ai thật sự chân thành thờ phụng ngài. Nói đi nói lại, rốt cuộc con người ta có thể cầu Diêm vương phù hộ điều gì đây, sớm xuống địa phủ hay sớm tới địa ngục?
Nhưng ông hắn lại vô cùng kính nể sự công chính nghiêm minh của Diêm vương. Vì thế, Mạnh Thâm đã cất công mời bậc thầy điêu khắc làm việc dưới trướng Chuyển Luân vương tạc cho mình một bức tượng Diêm vương.
Hình tượng Diêm vương mà mọi người vẫn luôn mặc định khác xa Diêm vương chân chính, bức tượng của Mạnh Thâm được khắc phỏng theo Diêm vương thật, người thường làm sao nhận ra đó là Diêm vương được…
“Cậu đã mua mấy thứ mà anh nhờ chưa? Tiền anh đã chuyển cho cậu, nếu thừa cậu cứ giữ làm tiền tiêu vặt, cậu mới đi làm, sợ cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Thanh Hành âm thầm cắn răng, Mạnh Thâm từ nhỏ đã coi thường cậu ta, giờ còn muốn lấy mấy triệu ra để hạ nhục cậu.
Mạnh Thâm nói tiếp: “Anh đã xem video nhảy Quỳnh Nhân đăng tối qua, cậu ấy thật sự rất lợi hại, khoảng cách giữa cậu ấy và cậu chắc khoảng bảy trăm vạn thằng Phó Gia Trạch đấy. Hay là…”
Mạnh Thâm đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Anh chi tiền mời cậu ấy đến dạy cậu nhảy thì sao?”
Thanh Hành nhìn hắn với vẻ không thể tin được.
Mạnh Thâm không hề hay biết phong ba bão táp trong lòng em trai mình, hắn vẫn đang liên miệng phân tích, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để mở video nhảy của Quỳnh Nhân.
Vừa mở video vừa giải thích.
“Điệu nhảy này của cậu ấy nhìn thì đơn giản, nhưng rất tỉ mỉ chi tiết, động tác được biên đạo dày đặc. Muốn nhảy đẹp phải có khả năng kiểm soát cơ thể rất cao, phải đảm bảo độ chính xác và gãy gọn khi chuyển động tác ở nhịp độ cao, như vậy mới có thể mang tới hiệu quả thị giác cỡ này.”
“Đoạn đá chân này nói đơn giản cũng không sai, nhưng nếu bảo khó thì đúng là cũng được xếp vào cấp bậc khó nhất. Thực hiện động tác này rất dễ bị mắc lỗi, sai một chút thôi cũng đủ xấu đến mức không nỡ nhìn. Anh dám chắc, 99% những người tập nhảy sẽ thất bại vì phân đoạn tưởng như đơn giản này.”
“Mà cũng phải công nhận, phong cách của cậu ấy có chút giống PP đạt giải quán quân thế giới năm mười sáu tuổi.”
Mạnh Thâm càng nói càng hưng phấn, đăng nhập Weibo của bản thân, tặng cho Quỳnh Nhân một bài tiểu luận hai ngàn chữ để tung hô, trong đó toàn câu từ chất lượng, trọng tâm chủ yếu là cậu ấy quá tuyệt vời, tôi đây rất u mê.
Tài khoản này được Mạnh Thâm lập khi đang học nhảy, trong danh sách bạn bè có rất nhiều người thuộc giới nhảy đường phố. Khá nhiều người xem video hắn chia sẻ cũng phải cảm thán khả năng nhảy của Quỳnh Nhân, lại tiếp tục vừa phân tích kỹ thuật vừa khen ngợi với trái tim dạt dào.
Thanh Hành trở về phòng mình, uất ức tới bật khóc, cậu ta quật cường đứng trước gương, cố gắng học đoạn đá chân kia của Quỳnh Nhân.
Còn chưa học xong, cậu ta đã nhìn lại bản thân trong gương, bật khóc lớn hơn.
*
Trong phòng nghỉ công cộng của địa ngục, Thập điện Diêm vương tề tựu lại một chỗ cùng nghỉ ngơi.
“Cai ngục phạm tội buôn bán đĩa CD phi pháp đã của Cửu điện (*) đã bị bắt, đại diện của Bình Đẳng vương tỏ ý, Bình Đẳng vương quyết định đày phạm nhân tới địa ngục Hàn Băng.”
(*) Cửu điện (Bình Đẳng vương): chủ yếu trị tội những ai giết cha mẹ và không có tôn giáo.
Diêm vương nghe thấy tin tức trên TV, rời mắt khỏi giao diện mua album của Quỳnh Nhân: “Ta tưởng đĩa CD đã sớm bị loại bỏ.”
Tống Đế vương hiếm khi nghiêm túc: “Cai ngục này thừa dịp giao nhận phạm nhân đã download video trực tiếp của Quỳnh Nhân từ mạng internet nội bộ của Tam điện chúng tôi, hắn ta lo nếu trực tiếp bán file sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, nên đã ghi ra đĩa CD để bán. Tính đến khi bị bắt, hắn đã bán được 10,000 bản, số tiền lên tới hai triệu tệ âm phủ.”
“Thật đáng giận, dám bán đồ lậu của con ta để kiếm tiền!” Tống Đế vương đằng đằng sát khí: “Bình Đẳng vương, ngươi định đông lạnh hắn trong địa ngục Hàn Băng bao nhiêu năm?”
Bình Đẳng vương là một ông già râu tóc bạc phơ, ông tươi cười, vuốt cằm nói: “Ba trăm năm. Tước quyền đầu thai ba ngàn năm.”
Diêm vương nhìn hình ảnh Quỳnh Nhân mờ mờ không rõ mặt trên màn hình TV, cúi đầu, tiếp tục đặt đồ trên website Văn Hóa Chân Thành.
Hôm đó hắn không nên nói bài hát của cậu khó nghe ngay trước mặt cậu. Đành mua một ít album của Quỳnh Nhân, thay lời xin lỗi vậy.
Đĩa CD lậu phạm nhân bán 200 đồng một cái, trong khi giá đĩa gốc của chính chủ lại chỉ có 58 đồng, điều này không hợp lý chút nào. Phạm nhân bán được mười vạn đĩa CD, mà số lượng tiêu thụ lớn nhất của bản gốc lại chỉ đếm được đến hàng nghìn.
Diêm vương cho rằng hiện tượng như vậy không hợp lý, bản thân Quỳnh Nhân đáng lẽ phải được hưởng nhiều lợi ích hơn mới phải.
Hắn bèn dứt khoát mua thêm các sản phẩm liên quan tới Quỳnh Nhân. Đáng tiếc là dù đã làm như vậy, tổng đơn hàng cũng không đến hai triệu.
Diêm vương vô cùng tiếc nuối, nhíu mày thanh toán.
Nửa tiếng sau, người đại diện đã tới kho hàng để lấy album ký tặng. Thanh Hành mở website chính thức lên hoàn thành việc Mạnh Thâm đã nhờ. Cùng lúc đó, những người bình thường được người nhà báo mộng ủy thác và fan của Quỳnh Nhân định vào mua goods đột nhiên phát hiện…
Tất cả các sản phẩm liên quan tới Quỳnh Nhân trên website chính thức của Văn Hóa Chân Thành đều đã hết hàng, album, slogan, lịch bàn, lightstick (*), không còn một thứ nào.
(*) Slogan:
Lightstick:
Người đại diện kêu lên thất thanh: “Buổi ký tên đầu tiên của Quỳnh Nhân nhà chúng ta sắp tiêu tùng vì không có album rồi!!!”
Thanh Hành nhìn số lượng hàng tồn bằng không trên trang web mà hoảng hốt, làm sao đấy, Vô Thường sống Mạnh Thâm có thể xách luôn cậu ta đi trong cơn nóng giận không?