Thật kỳ quái.

Trái tim Quỳnh Nhân đập điên cuồng.

Tại sao dù biết rõ Ngôn Mặc đang diễn trò mà cậu vẫn cảm thấy rung động.

Chẳng trách có nhiều cặp đôi phim giả tình thật đến vậy. Cậu và Ngôn Mặc chỉ chung đội một lúc đã chạy loạn như nai con, thử hỏi diễn viên làm sao chống lại được?

Nếu cậu đồng ý, chẳng phải mọi người sẽ cho rằng, từ nay cả hai sẽ sống chung sao!

Không đúng, sao cậu lại hoảng hốt chứ, đây là diễn kịch, là diễn kịch!

Quỳnh Nhân, mày tỉnh táo một chút, mày và Ngôn Mặc chỉ đang diễn kịch vì nghĩa lớn thôi, không phải thật sự muốn sống chung.

Vì thế, cậu chậm rãi ngẩng đầu, chuẩn bị nói “vâng”.

Nhưng vừa ngước lên, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Ngôn Mặc. Dù người nọ vẫn giữ gương mặt không có cảm xúc gì như mọi khi, song…

Cậu đã bị bỏng lạnh.

Chẳng hiểu sao Quỳnh Nhân lại nhớ đến từ này. Không phải nóng cháy, nhưng sẽ chầm chậm lưu lại một vết bỏng.

Giống như Ngôn Mặc, hắn luôn bình tĩnh dịu dàng, song lại khiến người đối diện không thể bình thản nổi.

Hệt như pháo hoa đỏ rực, lặng lẽ nở bùng trong đêm tối.

“Lông mi.” Ngôn Mặc bỗng nói một câu không đầu không cuối.

Quỳnh Nhân không hiểu, bèn nhắc lại: “Lông mi?”

“Cong, rất đẹp.”

“Ừ, thế à?” Quỳnh Nhân nhìn đường nét góc cạnh mà đẹp đẽ trên gương mặt hắn, hô hấp như ngừng lại, thốt ra: “Anh cũng rất đẹp trai.”

Ngôn Mặc dịch tầm mắt xuống một chút.

“Hồng. Thật mềm.” Dứt lời, hắn lại nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, nghiêm túc hỏi: “Có thể chạm vào không?”

Quỳnh Nhân nhìn hắn, mơ hồ nói được.

Ngôn Mặc cẩn thận vươn ngón trỏ thon dài, để bụng ngón tay chạm nhẹ lên môi người kia.

Đôi môi đầy đặn hơi trũng xuống.

Ngôn Mặc làm đúng như những gì mình đã nói, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rút tay về. Hắn nhìn ngón tay mình, ngẩn người.

Quỳnh Nhân không nhịn được muốn phỏng vấn: “Cảm giác thế nào?”

Ngôn Mặc nghiêm túc suy nghĩ: “Rất khó tả.”

Nghĩ thêm một lát, hắn lại gật đầu, nói: “Lúc chạm vào cảm thấy rất mềm, sau đó lại thấy ngón tay tê dại, vô cùng kỳ diệu.”

Ngôn Mặc còn muốn giải thích thêm, nhưng Quỳnh Nhân đã quyết đoán che miệng hắn: “Được rồi! Được rồi! Xin anh đừng nói nữa.”

Nếu người nọ còn nói nữa, có lẽ cậu sẽ trở thành idol đầu tiên tử vong ngay tại hiện trường vì xấu hổ.

Đáng sợ nhất chính là người khác chết là hết, nhưng cậu chết thì vẫn phải đối mặt với Diêm vương!

Bình luận trên màn hình đã nổ tung rồi.

Về phần bóng đen, à, chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa.

【Mị xem đến không dám thở.】

【Mị cũng không dám.】

【Tôi xoắn vặn như một con sâu ở trên giường, làm mẹ tôi tưởng tôi phát điên rồi.】

【Quá thơm quá đẹp quá ngon, đây là thứ chúng ta có thể xem miễn phí à? Tôi chết rồi, tôi hồi sinh rồi, tôi bật khóc rồi, tôi lại cười rồi…】

【Khi thấy anh ấy chạm tay lên môi bà xã, tôi đã ư ư ư a a a!】

【Không hiểu sao mặt tôi tự nhiên lại nóng thế, các chị em, tôi phải chui vào tủ lạnh làm mát đây.】

【Anh đẹp trai đến tên còn chưa biết viết thế nào kia ơi, anh được lắm.】

Giữa một biển thét gào hô hét kiểu giết mị đi giết mị đi, bóng đen càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn tan biến.

*

Biết Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt không có nghĩa vụ xử lý vấn đề này, Quỳnh Nhân liền nhắn WeChat cho thỏ, bảo nó cùng đám bạn máy tính lên Weibo thay ảnh chụp lá bùa, nhân tiện ẩn luôn trang web “Học online ba nghìn phép thuật đòi mạng” đi.

Trang web này chẳng những có bùa hóa thật mà còn có rất nhiều thuật nguyền rủa khác, đương nhiên đều là những phép thuật xấu xa độc ác. Quỳnh Nhân khó mà không cảm thấy quen thuộc với phương thức đẩy mạnh tiêu thụ nguyền rủa miễn phí như thế. Lúc trước, dù là phép đổi vận hay trò phát tờ rơi trên tàu điện ngầm, thủ phạm đều không để lại chút dấu vết nào. Nhưng phép thuật khác với kỹ thuật, có nhóm máy tính ra tay, Quỳnh Nhân cam đoan, chỉ cần tên kia tiếp tục đăng bài, nhất định bọn họ có thể tìm ra nguồn gốc, tìm được kẻ thao túng phía sau.

Đây là sử dụng phương pháp khoa học phi khoa học để chống lại những kẻ xấu xa chuyên sử dụng công nghệ để phát tán lời nguyền.

Chuẩn công nghệ viễn tưởng rồi.

Chớp mắt đã đến ba giờ.

Giai đoạn tìm manh mối đã đi đến bước cuối cùng, chính là tập trung đầu phiếu.

Kiểm phiếu của mười người tham gia chương trình để chọn ra thực tập sinh giấu mặt.

Lý Quỳ nhắc lại quy tắc: “Thực tập sinh lần lượt bỏ phiếu nặc danh, nếu tìm được thực tập sinh giấu mặt, những người dự đoán chính xác sẽ nhận được phần thưởng của chương trình. Nếu bình chọn sai, các thực tập sinh phải cạnh tranh để giành ba suất vào vòng trong. Thầy hướng dẫn cũng có thể bỏ phiếu. Nếu thầy hướng dẫn chọn đúng, phần thưởng sẽ được nhân đôi.”

Lý Quỳ đọc xong, trợ lý nhỏ giọng nói: “Liệu mọi người có cảm thấy chúng ta bất công với Quỳnh Nhân không?”

Lý Quỳ thản nhiên đáp: “Không đâu. Về cơ bản, Quỳnh Nhân không phải cạnh tranh với các thực tập sinh nên chẳng có vấn đề gì đâu.”

Mà bất công thì đã sao, mỗi quy tắc liên quan đến thầy hướng dẫn đều cho thấy sự tôn kính của ông với ba.

Thực tập sinh lần lượt vào bỏ phiếu, Quỳnh Nhân là người cuối cùng.

Công đoạn này nhanh chóng kết thúc, Lý Quỳ nhìn kết quả thống kê, tuyên bố: “Cố Mộng Tang được hai phiếu, Quỳnh Nhân được tám phiếu. Nhưng rất tiếc, bỏ phiếu, thất bại rồi.”

Lý Quỳ: “Theo quy tắc, ngoài thầy hướng dẫn Quỳnh Nhân, ba người được bình chọn nhiều nhất trên sóng trực tiếp lần lượt là Cố Mộng Tang, Hạ Hồi, Miêu Triết Ngôn. Chúc mừng các cậu đã bước vào trận chung kết đầu tiên của “Thần bí 101″.”

Miêu Triết Ngôn giơ tay: “Đạo diễn, rốt cuộc thực tập sinh giấu mặt là ai?”

Lý Quỳ cười đầy thần bí: “Quỳnh Nhân đã nói rồi mà, cậu ấy biết thực tập sinh giấu mặt là ai, vậy để Quỳnh Nhân giải thích cho mọi người được không?”

Phải cho ba Quỳnh đáng kính của ông cơ hội xuất đầu lộ diện.

Quỳnh Nhân gật đầu: “Thực ra cũng rất đơn giản. Thực tập sinh giấu mặt chính là Cố Mộng Tang.”

Cố Mộng Tang cười chột dạ. Miêu Triết Ngôn lộ vẻ tổn thương, nắm chặt cái móc khóa yêu thích của mình: “Tôi còn bàn với cậu chuyện ai là thực tập sinh giấu mặt, thế mà cậu gạt tôi!”

Cố Mộng Tang vò đầu: “Trò chơi mà, tôi cũng đâu muốn.”

Miêu Triết Ngôn tự hỏi: “Sao lại là cậu ta, chúng tôi quên mất chứng cứ quan trọng gì à?”

Quỳnh Nhân: “Thực ra tôi đã từng gợi ý cho các anh rồi, manh mối quan trọng nhất ở tầng hai.”

Miêu Triết Ngôn: “Bọn tôi tới tầng hai rồi, cũng đã mở cái hòm kia, còn gì khác nữa?”

Quỳnh Nhân: “Ảnh chụp, là ảnh chụp.”

Cậu nhìn mọi người một lượt, phát hiện không ai hiểu, thất vọng thu lại ánh mắt, thản nhiên giải thích:

“Tấm ảnh nhìn qua tưởng có mười người, nhưng thực chất, ở sát rìa không phải là người thật. Nơi đó có một tấm gương, người thứ mười vốn ở trong chiếc gương đó. Biên tập chương trình cố ý làm cũ tấm ảnh, để ảnh mờ đi, khiến mọi người bỏ qua chi tiết này.”

“Mà việc dùng mười con số để đặt tên cũng là gợi ý.

“Họa trong Ô Họa có tám nét, cậu ấy chính là Vương Bát.”

Ô Họa cũng bị loại với Khương Diệc Minh, vừa nghe đến hai tiếng Vương Bát liền tái cả mặt.

“Hồi trong Hạ Hồi có sáu nét, cậu ấy là Ngô Lục. Ngôn trong Miêu Triết Ngôn có bảy nét, anh ấy là Trịnh Thất.”

Nghe Quỳnh Nhân nói ra thân phận tương ứng của từng người, tất cả các thực tập sinh đều lộ vẻ ra là thế, bọn họ căn bản không nghĩ theo hướng này.

“Minh trong Khương Diệc Minh có mười một nét, cộng chữ số hàng đơn vị và hàng chục với nhau sẽ thành hai, cậu ta là Tiền Nhị.”

“Dùng cách này có thể tìm được chín người từ 2 đến 10. Cố Mộng Tang chính là thực tập sinh giấu mặt, chữ Tang vừa vặn có mười nét. Mà theo cách suy ra tên của Khương Diệc Minh, 10 cũng là 1 cộng 0 bằng 1, nên cậu ấy là Triệu Nhất.”

“Cứ tính toán như thế, lại kết hợp với việc ảnh chụp chỉ có 9 người, vậy nên Triệu Nhất… chính là… Trần Thập hồi sinh. Bằng chứng cũng có, Khương Diệc Minh tìm thấy lá bùa hồi sinh ở tầng một. Bùa này chỉ có liên quan đến Trần Thập và Tiền Nhị, vậy vì sao nó lại ở trong phòng Triệu Nhất?”

Miêu Triết Ngôn lập tức hiểu ra: “Vì Triệu Nhất… là… là Trần Thập, cho nên bùa hồi sinh xuất hiện trong phòng cậu ta.”

Quỳnh Nhân gật đầu: “Dù là trong chương trình hay kịch bản, vẫn luôn chỉ có chín người, mười người là thuật che mắt của Lý Quỳ.”

“Hoàn toàn chính xác.” Lý Quỳ vỗ tay: “Nếu không phải quy tắc chương trình hạn chế thì tôi đã thưởng thêm cho cậu gấp mấy lần rồi.”

Sau đó, ông tự tay trao quà cho Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang, mỗi người một hũ đựng tro bằng vàng.

Cố Mộng Tang không dám nhận, Quỳnh Nhân lại rất thản nhiên, còn khen hũ tro này làm đẹp quá.

Nhưng…

Quỳnh Nhân hỏi Cố Mộng Tang: “Vì sao cậu lại bỏ phiếu cho mình?”

Cố Mộng Tang gãi đầu: “Vì dù sao tôi cũng có sức hút nhất mà, à, nghiêm khắc mà nói cậu mới là nhất, tôi là nhất trong đám thực tập sinh. Được vào trận chung kết thì có bị người khác phát hiện là thực tập sinh giấu mặt cũng không sao cả.”

Chỉ là hắn thật không ngờ, chẳng ai có thể đoán ra!

Quỳnh Nhân được bình chọn nhiều nhất, đúng là rất không khoa học.

Cố Mộng Tang nghi hoặc hỏi: “Vì sao mọi người lại chọn Quỳnh Nhân? Vừa nhìn đã biết cậu ấy là thầy hướng dẫn rồi mà.”

Đám thực tập sinh lặng im không nói. Chắc vì hôm nay đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra xung quanh Quỳnh Nhân, nên mọi người mới có cảm giác đối phương phù hợp với nhân vật Trần Thập mới từ cõi chết trở về kia.

Quả thực là rất không khoa học.

Trên đường về, người đại diện luôn nhìn Ngôn Mặc qua kính chiếu hậu.

“Khụ, Tiểu Ngôn à.” Người đại diện lên tiếng: “Tôi còn chưa biết cậu đang làm công việc gì, trong nhà có anh chị em không, ba mẹ hoạt động trong lĩnh vực nào?”

Quỳnh Nhân: “Anh đang xem mắt giúp tôi đấy à?”

Người đại diện: “Nhóc con đừng có nói chen vào. Ngôn Mặc, cậu đừng để ý, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Ngôn Mặc: “Không có anh chị em và cha mẹ, công việc… xem như quản lý của một doanh nghiệp rất to đi.”

“Phụt.” Quỳnh Nhân vốn không định cười, nhưng quả thật cậu không nhịn nổi.

Tới cửa nhà, Ngôn Mặc định nói vài câu với Quỳnh Nhân, nhưng người đại diện đang dùng ánh mắt sáng rực quan sát hắn, còn cố tình ưỡn cái bụng béo tròn chặn cửa, không để hắn vào.

Cuối cùng, Ngôn Mặc đành phải trở về căn hộ của mình.

“Quỳnh Nhân à.” Người đại diện bắt đầu khuyên bảo: “Cậu ta không cha không mẹ cũng không có anh chị em, cảm giác không tốt số lắm. Cậu phải cẩn thận đấy.”

Quỳnh Nhân: “… Anh đang sỉ vả tôi đấy à?”

“Yên tâm đi, quan hệ giữa tôi và hắn không phải như thế, hôm nay vì vấn đề đột ngột phát sinh trong quá trình quay nên mới cố tình diễn kịch thôi.”

Quỳnh Nhân kể lại những chuyện đã xảy ra vào hôm nay. Người đại diện hoảng sợ mất một lúc, nói: “Thì ra là như vậy, thế thì Ngôn Mặc cũng rất có bản lĩnh đấy.”

Đâu chỉ có bản lĩnh. Quỳnh Nhân thầm nhủ.

“Thế là tốt rồi.” Giờ người đại diện mới yên tâm: “Nhưng cậu ta quá lắm tiền, nếu cậu ở bên người như thế, chúng ta không quyền không thế, ngộ nhỡ tình cảm của các cậu có vấn đề, tôi và viện trưởng muốn làm chỗ dựa cho cậu cũng không làm nổi.”

Nghe vậy, Quỳnh Nhân cảm thấy không vui: “Ngôn Mặc sẽ không ỷ thế hiếp người đâu.”

Người đại diện bỗng hơi giật mình. Thái độ của Quỳnh Nhân có vấn đề, không giống vô tư không tình cảm.

“Đúng rồi, phim mới của đạo diễn Vương Dược Thanh đã mời cậu rất nhiều lần. Tôi cảm thấy bọn họ thực sự có lòng, gần đây vẫn liên hệ với tôi suốt.”

Vương Dược Thanh là đạo diễn có uy tín nhiều năm trong giới, song tác phẩm lại rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Xem được, chất lượng cũng không tệ, nhưng lại rất đại trà.

Vài năm nay, ông ta bỗng như được thông hai mạch Nhâm – Đốc(1), nổi hết bộ này đến bộ khác. Ông cực kỳ chú trọng việc chọn diễn viên, giờ định quay một bộ tiên hiệp, nam chính là thụy thú kỳ lân.

(1) Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Ông cảm thấy Quỳnh Nhân rất hợp với nhân vật này. Vì muốn Quỳnh Nhân nhận lời, ông đã sai trợ lý chèo kéo Dương Phong rất lâu.

“Tôi không muốn quay phim truyền hình. Dù muốn cũng phải căn cứ vào…” Quỳnh Nhân thấy người đại diện hơi dao động, vội vàng khuyên bảo: “Diễn xuất của tôi anh cũng biết đấy, nó không gọi là diễn xuất. Tôi mà diễn nam chính thì chắc chắn sẽ lưu lại vết nhơ trong nghiệp diễn của mình.”

“Nhưng hôm nay tôi cảm thấy cậu diễn rất khá.” Người đại diện tỏ ra cảnh giác: “Cậu đỏ mặt không phải là diễn à?”

Quỳnh Nhân tỉnh bơ đáp: “Tôi xấu hổ vì mất mặt thôi, anh đừng suy đoán lung tung.”

Người đại diện bị cậu lừa cho qua, gật đầu nói: “Thôi được, tôi sẽ từ chối giúp cậu. Còn nữa, đêm hội Tình yêu gặp Ánh sao thường niên của Ikushion sắp tổ chức rồi, cậu được mời, còn có giải thưởng nữa.”

Quỳnh Nhân: “Giải thưởng âm nhạc à?”

Người đại diện: “Sao có thể? Cậu mới hot không lâu, giải thưởng âm nhạc không thể trao cho cậu được, là giải Nghệ sĩ Gameshow trẻ nổi bật nhất.”

Cũng tốt… Dù sao cũng là cái cúp, Quỳnh Nhân chẳng có gì không hài lòng.

Hôm thực tập sinh “Thần bí 101” biểu diễn, hiện trường chỉ có khoảng trăm người đến xem.

Buổi biểu diễn vốn được thu xếp vào lúc nửa đêm, nhưng sau một trận gà bay chó sủa hôm qua, Lý Quỳ cảm thấy vẫn nên biết sợ một chút, nên đã sửa thành mười một giờ đêm.

Miêu Triết Ngôn nói: “Tôi hay đi diễn thương mại lắm, thế mà cũng chưa từng diễn ở một nơi ít người như vậy.”

Cố Mộng Tang cười lạnh, Miêu Triết Ngôn quá ngây thơ rồi. Hôm qua tòa nhà này liên tục có sự cố kỳ lạ xảy ra, tuy ê kíp đã dùng các thủ thuật đặc biệt để che giấu, nhưng hắn tin, chắc chắn có chuyện ma quái ở đây.

Ai biết hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu người chứ.

Quỳnh Nhân nhìn một đám ma quỷ không đầu, cảm thấy cực kỳ khó thở. Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: “Cậu không sợ, chẳng qua cậu nghĩ là mình sợ thôi.”

“Sợ hãi sẽ thành thói quen, dù đã không còn sợ nữa nhưng vẫn tự sinh ra cảm giác bồn chồn.” Giọng của Ngôn Mặc trầm thấp và bình ổn, khiến Quỳnh Nhân dần bình tĩnh lại: “Cậu đã cố gắng rèn luyện như thế, dù sợ phát khóc cũng vẫn kiên trì xem phim ma, nỗ lực này sao có thể không hiệu quả được?”

Quỳnh Nhân cảm thấy mình bị thuyết phục rồi.

Cậu đeo chiếc vòng có cánh hoa sen lên, để cánh hoa rời khỏi da tay mình, nhìn đám quỷ, tự nhủ: “Mình không sợ mình không sợ mình không sợ.”

“Ơ…” Quỳnh Nhân nghiêm túc cảm nhận trong chốc lát: “Đúng thật kìa, tuy vẫn hơi sợ, nhưng không đến mức không chịu nổi.”

“Chương trình huấn luyện đặc biệt của tôi có hiệu quả rồi!” Quỳnh Nhân vô cùng hưng phấn.

Thật đáng để chống hông kiêu ngạo.

Ngôn Mặc nhìn cậu, vẻ mặt hết sức dịu dàng.

Tuy nhóm quỷ hồn đến vì Quỳnh Nhân, song họ vẫn nghiêm túc vỗ tay cho màn biểu diễn của những nghệ sĩ khác.

Cuối cũng cũng đến lúc Quỳnh Nhân lên sân khấu.

Là thầy hướng dẫn, về lý thuyết, cậu sẽ không có áp lực cạnh tranh, nhưng cân nhắc trên phương diện hút fan thì đương nhiên cậu cần chuẩn bị một tác phẩm có thể làm sân khấu bùng nổ.

Ban đầu Quỳnh Nhân cũng nghĩ thế. Nhưng lời nói của quỷ mặc đồng phục hôm qua đã khiến cậu nhận ra một điều, tất cả những quỷ hồn ngày ngày chăm chỉ làm việc, phục vụ những quỷ hồn khác đi đầu thai ở chỗ này đều có nỗi buồn của riêng mình.

Bọn họ một mực chịu đựng áp lực nội tâm, cố gắng làm tròn chức trách. Dù là câu hồn, tra tấn quỷ hồn, hay đem các tội nhân đi thả vạc dầu, băm vằm, cắt lát, nướng than hay là tưới nước thép thì cũng đều vô cùng vất vả và áp lực.

Vì thế, cậu muốn hát một bài hát không theo lẽ thường.

“Thần chú tái sinh Tịnh độ!”

Năm đó, Quỳnh Nhân nghe Liên Thanh Tuyền nói mẹ cậu đã chết ngay sau khi sinh cậu, nên mới cố ý phổ nhạc cho “Thần chú tái sinh Tịnh độ”, dùng hành động này để ký thác nỗi nhớ thương.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi muốn hát một khúc “Thần chú tái sinh Tịnh độ” cho Trần Thập – người đã bị bắt nạt đến chết rồi biến thành ác linh trong kịch bản.”

Quỳnh Nhân phóng tầm mắt ra xa. Bỗng nhiên đám quỷ hồn cảm thấy, bài hát có thể là dành cho Trần Thập, và đồng thời cũng là dành cho bọn họ nữa.

Tìm kiếm trong bầy quỷ, Quỳnh Nhân nhanh chóng phát hiện quỷ mặc đồng phục đứng ở hàng đầu. Cậu cười với đối phương, tiếng nhạc từ đàn điện tử bắt đầu vang lên.

“Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha dà đa dạ.”

Tiếng hát của cậu trong suốt đến kỳ ảo, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy phiền não cùng khủng hoảng dưới đáy lòng được an ủi, vỗ về.

Đám quỷ hồn dần an tĩnh lại, nghiêm túc nghe hát.

Gần trăm khán giả bình thường cũng dừng bàn tán xôn xao. Bọn họ cảm thấy bầu không khí ở hiện trường bỗng đầy trang nghiêm và đậm chất chữa lành. Dường như lời ca mang theo một sức mạnh nào đó khiến tim bọn họ đập nhanh hơn.

Khi Quỳnh Nhân hát đến đoạn thứ hai, vẻ mặt đám quỷ hồn đã trở nên bình lặng và mềm mại. Ngay cả nhân viên đoàn phim và khán giả thông thường đều cảm thấy không khí nơi đây thay đổi, mà loại thay đổi này làm tâm trạng bọn họ thoải mái hẳn ra.

Ngôn Mặc nhìn thấy một vầng sáng vàng kim nhàn nhạt giáng xuống từ trời cao, xoay nhẹ vài vòng giữa không trung rồi đáp xuống vai Quỳnh Nhân.

Trong sáu trăm trăm triệu công dân Địa phủ, dù là cư dân bình thường hay nhân viên công tác, rất ít người có thể sống hoàn toàn thoải mái.

Người có kiếp này không hạnh phúc sẽ lo lắng về cuộc sống ở kiếp sau. Người từng làm việc ác lại càng sợ hãi với tương lai đầu thai làm súc sinh của mình.

Diêm quân mười điện và các nhân viên ngày nào cũng bận rộn để đám quỷ hồn có thể thuận lợi đi luân hồi, lượng công việc nặng đến đáng sợ, quả thật là hơn cả địa ngục. Đám cấp dưới còn như thế, nói gì đến Tần Quảng vương thần kinh rung rinh vì đưa hóa thân vào trong kính, Tống Đế vương chạy tới dương gian hát Công khúc đến nổi tiếng để xả hơi, hay Diêm vương mất ngủ đã lâu và tới tận bây giờ cũng không dám nghe album của Quỳnh Nhân chứ.

Không phải bọn họ có được Địa phủ, mà là Địa phủ may mắn có được bọn họ.

Địa phủ, một chốn bí ẩn sôi trào oán hận.

Nếu có người dùng tiếng hát vỗ về nỗi vất vả của đám quỷ hồn, khiến oán hận tạm thời lắng xuống, vậy thì công đức của người này thực sự xứng đáng được trời cao ban thưởng.

Diêm vương là thần, hiển nhiên sẽ không kính ngưỡng bất cứ vị thần nào khác. Nhưng giờ phút này, hắn thật sự muốn cảm ơn một thế lực hắn không hiểu biết rõ ràng.

Cảm ơn vận mệnh, đã ban người ấy cho ta.

*

“Thần bí 101” số thứ nhất bản trực tiếp kết thúc, bản cắt ghép biên tập cũng lập tức lên sàn, chỉ một ngày rưỡi đã hơn trăm triệu lượt xem.

Rất nhiều người bày tỏ: tôi không hiểu nổi chương trình này, nhưng tôi lại cực kỳ rung động.

Lời nói của Ngôn Mặc lại càng trở thành lời vàng Versailles(2), được cư dân mạng điên cuồng dùng làm meme.

(2) Versailles văn học (Versailles literature), là một cách nói “dùng phương thức có vẻ khiêm tốn để khoe khoang”.

【Tặng cậu một chai Lafite 82 năm, tuy số năm hơi ít, nhưng tôi không tìm được loại lâu hơn.】

【Tặng cậu một tờ thông báo thành tích 750 điểm, tuy điểm hơi thấp, nhưng đề bài chỉ có bằng đấy thôi. Âu sầu.jpg】

【Super topic của CP Ngôn Mặc – Quỳnh Nhân đã từ tầm trung vọt tới hạng đầu, tuy thứ hạng hơi thấp, nhưng không có thứ hạng cao hơn, thân là fan CP, mị vô cùng hổ thẹn.】

Sau khi tham gia “Thần bí 101” lượng fan của Quỳnh Nhân tăng lên đáng kể. Trên mạng, đề tài được thảo luận nhiều nhất chính là CP của cậu và Ngôn Mặc, cùng với đại gia Ngôn Mặc kia rốt cuộc giàu đến mức nào. Ngoài ra, còn có một đề tài cực kỳ khó hiểu.

# Quỳnh Nhân siêu độ #

Có cư dân mạng phát hiện, lúc làm pháp sự, chùa miếu cũng bật nhạc “Thần chú tái sinh Tịnh độ” của Quỳnh Nhân. Đây là tài năng được cả giới chuyên môn tán thưởng hả?

Sau khi thông tin trên được đăng lên mạng, mọi người cũng thi nhau kể, chùa miếu ở chỗ bọn họ làm lễ siêu độ cô hồn dã quỷ cũng bật “Thần chú tái sinh Tịnh độ” của Quỳnh Nhân.

Có những vlogger tới phỏng vấn các hòa thượng, hỏi vì sao bọn họ lại dùng nhạc của một idol, người ta thậm chí còn không phải Phật tử. Mấy năm nay hòa thượng và chùa miếu nổi trên mạng xã hội không hề ít, có phải những người này muốn ké fame không.

Kết quả các hòa thượng đều trả lời giống nhau đến lạ kỳ, dùng bài hát kia vì nó rất hiệu quả. Bọn họ vẫn luôn có ý định nhờ Quỳnh Nhân hát luôn cả “Kinh Kim Cương”.

Đám cư dân mạng thật sự cạn lời. Chẳng hiểu idol tên Quỳnh Nhân kia bị làm sao, mỗi lần lên hot search đều vô cùng kỳ quái.

Không phải quỷ hồn báo mộng thì cũng là bị ship CP với hoa sen, rồi có đại gia đột nhiên xuất hiện tặng nhà ngay trong show.

Giờ đến cả hiệu quả bài hát siêu độ của cậu ta cũng hot rồi.

Tóm lại chính là rất ảo ma.

Nhưng cũng có người tỏ vẻ chán ghét Quỳnh Nhân.

Hôm nay, khi đang lướt Weibo, Quỳnh Nhân đột nhiên trông thấy một video. Trong video, một người đàn ông trung niên nhan sắc tầm thường đang lên án các nghệ sĩ trẻ đẹp không chịu rèn luyện kỹ năng nghiệp vụ, chỉ biết dùng mấy trò mê tín và CP nam – nam để tạo scandal.

Quỳnh Nhân cạn lời. Cậu có tạo scandal đâu, toàn là trùng hợp và bất đắc dĩ đấy chứ: “Người này là ai, sao ông ấy lại mắng tôi?”

Người đại diện chạy qua xem, cũng lộ vẻ bó tay: “Đây là Vương Dược Thanh.”

Quỳnh Nhân khiếp sợ: “Chẳng phải ông ấy rất thích tôi, nhiều lần mời tôi đóng phim sao? Sao đột nhiên lại mắng tôi, chẳng lẽ vì tôi từ chối đóng phim của ông ấy?”

Người đại diện: “Chắc chắn là vì nguyên nhân đó rồi, Vương Dược Thanh khá hẹp hòi, nói năng cũng hay chọc chửi.”

Quỳnh Nhân không biết nói gì, cũng không để trong lòng. Fan của cậu đã hơn mười ba triệu rồi, gần như tăng gấp đôi so với trước khi tham gia “Thần bí 101”, nên cậu vô cùng vui vẻ.

Dù sao nhờ video mắng cậu của Vương Dược Thanh, có nhiều người không đu idol vô tình biết được sự tồn tại của cậu, ôm tâm lý hóng hớt đi search Weibo của cậu, kết quả vừa thấy liền ở lại luôn.

Hại mà hóa lợi, Quỳnh Nhân quả thực rất muốn cảm ơn Vương Dược Thanh.

Vì thế, cậu lập tức lên Weibo, bình luận:

【Quỳnh Nhân: Cảm ơn đạo diễn Vương.】

Hình ảnh đính kèm là ảnh ghép từ nhiều ảnh chụp phần bình luận có nội dung khá giống nhau: “Video mắng chửi của đạo diễn Vương đưa tôi tới nơi này, xem Weibo của cậu cảm thấy cậu rất tuyệt, follow rồi, cố lên.”

Năm chữ ngắn ngủi cùng một tấm ảnh đầy trào phúng khiến Vương Dược Thanh tức giận suýt ném điện thoại.

Tuy hành động của Vương Dược Thanh không đến mức khiến Quỳnh Nhân nổi giận, song cậu cũng không thể để bản thân bị khinh thường một cách vô duyên vô cớ như vậy được. Huống hồ đối phương còn bảo cậu cố ý tạo scandal nam – nam, thật là quá đáng, rõ ràng cậu và hàng xóm diễn kịch vì chính nghĩa cơ mà.

Vương Dược Thanh không chịu yếu thế, chạy đi xem video đoàn phim “Cánh hoa đào” đọc kịch bản chung, bên trong có đánh giá của Quỳnh Nhân với nguyên mẫu của Kim Tuyết Thành và Từ Lê.

Quỳnh Nhân lớn mật đoán, chuyện tình cảm của hai người này tương đối nhấp nhô, nhưng cũng không đến mức bi thương như trong “Cánh hoa đào”. Hơn nữa tính cách Từ Lê rất hoạt bát, cũng không u ám âm trầm như kịch bản phim.

Cậu còn to gan suy đoán, tác giả không phải Từ Lê, càng không thể là Kim Tuyết Thành.

Vương Dược Thanh lập tức phê bình.

【Đạo diễn Vương đang nhìn cậu: Hiện giờ rất nhiều nghệ sĩ đẹp mã không chịu xem tư liệu, chẳng biết gì về người đi trước mà dám ăn nói linh tinh. Đường tình của Trần Đào và Tống Vân Thành trong “Cánh hoa đào” vô cùng trắc trở, người quen của hai nguyên mẫu cũng từng nói, giữa hai người này luôn tồn tại một sự giày vò, tra tấn lẫn nhau. Chẳng lẽ cậu nghệ sĩ đẹp mã kia còn hiểu nguyên mẫu hơn cả người quen biết họ à? Theo như tôi biết, lúc Kim Tuyết Thành chết, cậu đẹp mã kia còn chưa có mặt trên đời.】

Đọc được đoạn bình luận này, Quỳnh Nhân càng không có gì để nói.

Cậu lập tức nhắn tin vào nhóm Người một nhà tương thân tương ái trên WeChat. Nhóm này do Tống Đế vương lập, thành viên gồm có Tống Đế vương, Quỳnh Nhân và thư ký Kim.

【Cố gắng làm giàu: Thư ký Kim, có người mắng tôi. Ông ta bảo tôi không biết anh. Nói tôi không hiểu gì về anh mà dám nói nhăng nói cuội. Hu hu hu.】

Quỳnh Nhân suy nghĩ một lát, lại gửi thêm một sticker đầu mèo nước mắt đầm đìa.

Thư ký Kim nhanh chóng hiện thân.

【Thư ký Kim: Tên rác rưởi nào dám bắt nạt con cưng của ta? Ta thịt hắn!】

Thu hồi.

【Thư ký Kim: Ai nói năng bậy bạ thế, tôi sẽ xử lý ngay lập tức.】

Quỳnh Nhân cười híp cả mắt, bị người bắt nạt phải làm sao, đương nhiên là gào lên một tiếng:

“Mẹ!”