*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quỳnh Nhân đi đến bên cạnh Trần Duệ Trạch, nhường sân khấu cho Thanh Hành và Phó Gia Trạch.

Trần Duệ Trạch còn đang mơ hồ, bắt đầu vỗ tay trong vô thức: “Bộp bộp bộp.”

Quỳnh Nhân lo hắn bị Phó Gia Trạch ghim nên nhanh chóng đè hắn lại.

Trần Duệ Trạch bỗng có cảm giác lòng sáng thì dạ cũng sáng theo, đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ: “Tôi cứ thắc mắc sao cậu tốt thế mà công ty không nâng đỡ, lại đi nâng đỡ Phó Gia Trạch với Mạnh Thanh Hành. Giờ thì tôi đã hiểu, bọn họ chính là chọn rác mà nhặt nhỉ. Cậu xem, cậu ngay cả trợ lý cũng không có, người đại diện không theo cùng. Ở lại cái công ty đó làm gì nữa, thanh lý hợp đồng đi. Đừng lo vấn đề tiền, thiếu bao nhiêu tôi cho cậu vay, chắc chắn cậu có thể trả lại tôi rất nhanh thôi.”

“Người đại diện của tôi rất tốt, người yêu của anh ấy bị ốm nên mới không tới được.” Quỳnh Nhân cảm thấy rất ấm áp, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh. Nhưng tạm thời không cần đâu, nếu cần tôi sẽ không khách sáo.”

Trần Duệ Trạch gật đầu: “Cậu muốn chuyển hướng sang điện ảnh không, có một nhân vật cực kỳ thích hợp với cậu. Trương Hạo nói, nhân vật kia không cần diễn xuất.”

Quỳnh Nhân bỗng cảm thấy Trần Duệ Trạch chính là kiểu mẹ già thích đuổi theo con để đút cơm.

Ăn một miếng, ăn một miếng nữa đi mà.

“Tôi sẽ thử xem sao.” Quỳnh Nhân không muốn từ chối ý tốt của bạn bè mãi, kết quả xấu nhất là không lấy được vai diễn chứ gì. Dù sao cậu cũng không muốn làm diễn viên, không sao cả. Trần Duệ Trạch gọi tên đạo diễn bằng giọng điệu thoải mái thế, chắc quan hệ với đối phương cũng không tệ.

Lúc cậu và Trần Duệ Trạch nói chuyện phiếm ở bên dưới, trên sân khấu, Thanh Hành đã khóc rồi. Tuy không kêu gào, nhưng nước mắt cậu ta liên tục rơi xuống, dáng vẻ như trời sụp đến nơi.

Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

“Mẹ ơi, hai anh này rốt cuộc anh nào đang nói dối ạ?” Vạn Ngọc Trành lớn tiếng hỏi.

Vạn Mạn sờ đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Mẹ không biết. Nhưng nói dối quá nhiều sẽ rất dễ quên mình đã nói dối những gì, sớm muộn sẽ có ngày bị vạch trần thôi. Con không được học theo cậu ta đâu nhé.”

Cô nói không biết, nhưng ai nghe cũng sẽ hiểu ra ý tứ bên trong.

Phó Gia Trạch vốn là idol hàng đầu trong hàng ngũ sao trẻ, “Cực quang” là ca khúc rất nổi, trong ê kíp chương trình cũng có không ít fan qua đường của hắn. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay hệt như nữ quỷ bị lột mất lớp mặt nạ da người, khiến lớp filter mĩ miều thình lình tắt phụt.

Thì ra thứ được gói bởi một lớp vỏ đẹp xinh chẳng những không mùi không vị mà còn có thể hôi thối, ôi thiu.

Người trong ê kíp đều từng trải, hiển nhiên sẽ đoán ra mối quan hệ giữa Thanh Hành và Phó Gia Trạch không đơn giản, thế nên Thanh Hành mới phản ứng dữ dội như vậy.

Phó Gia Trạch cảm thấy hết sức gian nan. Giờ nghẹn trong họng hắn không phải mẩu xương nữa mà là một miếng sắt nung đỏ hỏn, nóng đến gan ruột hắn đều bỏng rộp lên.

Hắn điều khiển cơ miệng mỉm cười: “Thanh Hành, em nhớ nhầm rồi, sao anh có thể nói như vậy được.”

Phó Gia Trạch đã cố hết sức, nhưng nụ cười của hắn rất mất tự nhiên.

Đạo diễn vẫn thiếu đạo đức như mọi ngày, thậm chí còn muốn quay cận cảnh Phó Gia Trạch, mời chuyên gia về phân tích rồi dùng hiệu ứng đóng một dấu “fake” đỏ chói lên.

Ông càng nghĩ càng vui, không nhịn được cười ra thành tiếng.

Thanh Hành tưởng mình bị người khác chê cười, ấm ức nhìn về phía Mạnh Thâm. Sao anh ba không ra mặt giúp mình? Nhưng Mạnh Thâm lại chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Quỳnh Nhân thậm chí còn không thèm nhìn, thản nhiên nói chuyện phiếm với Trần Duệ Trạch.

Những người khác đều dùng ánh mắt tò mò hoặc nghiền ngẫm để nhìn cậu, chẳng biết còn thì thầm to nhỏ cái gì. Nhưng ánh mắt hững hờ không thèm để ý của Quỳnh Nhân càng khiến cậu như giẫm lên chông.

Cậu lao xuống khỏi sân khấu, bỏ chạy.

Phó Gia Trạch không đuổi theo, cười càng mất tự nhiên hơn: “Thanh Hành thật hồ đồ, đến chuyện này mà cũng nhớ nhầm, may là nói trước mặt tôi và Quỳnh Nhân để tôi có cơ hội giải thích ngay lập tức đấy. Nếu cậu ta nói sau lưng tôi, khiến người khác hiểu lầm bài nhảy kia là do tôi dựng, vậy thì tồi tệ biết bao.”

Giỏi quá! Bản lĩnh đổi trắng thay đen của người này khiến Mạnh Thâm phải giật mình. Lăn lộn trong giới giải trí để kiếm tiền đúng là thiệt thòi cho Phó Gia Trạch.

Buổi biểu diễn hôm nay có phấn khích không, mỗi người sẽ có một nhận định khác nhau. Nhưng tình tiết phát sinh ngoài biểu diễn thì đúng là cực kỳ phấn khích. Điều ấy khiến ngày quay thứ ba của đoàn bình thản hơn nhiều.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Lúc tạm biệt ở chân núi, Trần Duệ Trạch hạ cửa kính xe, kéo tay áo của Quỳnh Nhân, có vẻ như muốn đưa cậu theo cùng. Quỳnh Nhân viết công thức pha nước tương(1) cho hắn, hắn mừng rỡ như điên nói: “Tạm biệt! Đi nhé! Đừng nhớ mong tôi!”

(1) Chắc để ăn kèm cơm chay giảm béo à -_- 

Quỳnh Nhân tỉnh bơ. Cậu biết ngay mà, không nỡ chia xa gì chứ, chẳng qua là ham nước tương cậu pha thôi.

Một lát sau, Trần Duệ Trạch gửi địa điểm và thời gian thử vai tới, nói đoàn phim sẽ chuyển kịch bản cho cậu sau. Quỳnh Nhân ôm thỏ bông, nhìn WeChat, cười đến cong cả con mắt. Show truyền hình này giá trị quá, cậu đã có một người bạn mới rồi!

“Đi thôi.” Cậu nói.

Viện trưởng bị ốm, người đại diện phải ở nhà chăm sóc. Mạnh Thâm tới đón Quỳnh Nhân. Trước khi ra sân bay, bọn họ còn muốn đi một nơi.

*

Một đám yêu quái nhỏ nhìn vào trong sân: “Đây là con của ông Lâm à?”

Quỳnh Nhân quay đầu, nhìn bọn chúng…

Bọn chúng lập tức nói: “Xong hết bài bập hè rồi. Không chơi hồ, không nghịch điện. Ba mẹ đều biết chúng ta ở chỗ này.”

Quỳnh Nhân vừa lòng gật đầu, quay lại gõ cổng.

Một người đàn ông trung niên ra mở cửa, thấy cậu thì ngẩn ra: “Cậu là…”

“Xin hỏi anh có phải Lâm Đại Hữu không?” Quỳnh Nhân nói thẳng: “Cha anh muốn biết, vì sao anh lại không đốt vàng mã cho ông ấy?”

Cậu vừa hỏi thế, Lâm Đại Hữu đã cảm thấy gió lạnh ùa tới. Quỳnh Nhân nhìn Tiểu Trành đang ghé vào vai tên kia thổi gió, không khỏi cho nó một ánh mắt khen ngợi.

Tiểu Trành thổi càng thêm tích cực, phồng má, phù!

Ban ngày ban mặt đột nhiên lại rét run, Lâm Đại Hữu hoài nghi nói: “Mắc mớ gì tới cậu? Đốt vàng mã không mất tiền à?”

Lâm Xuân Sinh ở bên cạnh rơi lệ, không khỏi lắc đầu. Thật không ngờ, ông đã để lại hết gia sản cho con trai, nhưng đối phương lại tiếc ông vài đồng tiền mua vàng mã.

Quỳnh Nhân thở dài: “Vậy anh có định kinh doanh dịch vụ cắm trại nữa không?”

Lâm Đại Hữu rùng mình, sao lạnh thế? Hắn xoa cánh tay, đáp: “Đương, đương nhiên.”

Quỳnh Nhân tiếp lời: “Những thứ cha anh nói muốn đem đi quyên góp đâu rồi?”

Lâm Đại Hữu đoán Quỳnh Nhân là người của hội chim gì đó mà cha mình đã tham gia khi còn sống, chột dạ quát: “Liên quan gì đến cậu? Tôi bán đồ của ông già tôi, có cần phải nói với cậu không! Ai phái cậu tới đây hả?”

Quỳnh Nhân đảo mắt về phía Lâm Xuân Sinh: “Cha anh.”

Lâm Đại Hữu sửng sốt. Hắn vốn không tin quỷ thần, nhưng trời hè mà gió lạnh cứ thổi qua từng đợt, khiến hắn không khỏi phát run.

Quỳnh Nhân nói tiếp: “Cha anh muốn tôi nói cho anh biết, khi còn sống ông ấy là người bảo vệ rừng Lão Phượng. Trạm ngắm chim là do ông ấy xây, nhưng ông ấy không có quyền sở hữu nó, đất đai và nhà cửa nơi đó đều là của công. Nói cách khác, tuy là con trai ông ấy, nhưng anh không thể thừa kế trạm ngắm chim, càng không thể cải tạo để kinh doanh.

“Ông ấy nhờ tôi gọi điện cho chính quyền, bọn họ rất coi trọng vấn đề này nên sẽ cử người bảo vệ rừng mới đến đây. Anh đừng hòng kiếm tiền bằng con đường kia nữa.

“Mặt khác, tốt nhất anh hãy nhanh chóng mang những thứ đã bán trở về, đem đi quyên góp như ý nguyện của cha mình, bằng không, chính anh sẽ là người xui xẻo.”

Sau khi truyền đạt hết những gì Lâm Xuân Sinh muốn nói, Quỳnh Nhân quay sang nói với ông: “Bọn Tiểu Trành bằng lòng giúp ông trông coi trạm xem chim đến khi có người tiếp nhận. Ông yên tâm lên đường đi thôi.”

Lâm Xuân Sinh chắp tay cảm ơn cậu, nhìn con trai lần cuối rồi rời đi theo một âm binh khác.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Quỳnh Nhân nói với Mạnh Thâm, còn quay sang dặn dò bọn trẻ: “Phải chú ý an toàn, cái gì không làm được nhớ phải nhờ bố mẹ.”

Nhóm cầy hương ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Đại Hữu muốn mắng Quỳnh Nhân giả thần giả quỷ, nhưng đối phương đã đi rồi, mắng cũng chẳng để làm gì. Hắn đóng cổng, chợt nhớ khi nói chuyện, Quỳnh Nhân thường nhìn lên vai hắn.

Có khi nào…

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn hết vai nọ đến vai kia nhưng chẳng thấy gì, chỉ thấy gió lạnh không ngừng thổi tới.

Từ hôm đó, nhà của Lâm Đại Hữu liền loạn cào cào, cả ngày lẫn đêm đều không yên ổn. Hắn thấy một đám hồ ly mắt xanh kêu gào ngoài cửa, còn thấy bóng đen kỳ dị bay ra bay vào.

Vai hắn ngày càng nặng, bị ép đến cột sống cong đi, cổ cũng đau muốn chết, hệt như có một đứa bé vô hình đang ngồi trên đó.

Sau mấy ngày, vợ hắn bị dọa chạy, hắn cũng bắt đầu thấy run. Mãi đến khi hắn bỏ một khoản tiền lớn để mua hết số đồ đã bán của cha về, lại đem đi quyên góp theo di nguyện của ông, đám hồ ly mới biến mất.

Chuyện này lan truyền ra các vùng lân cận, thậm chí còn được đồn thành một câu chuyện đầy hương vị hồ tiên: Thời trẻ, ông Lâm đã cứu một con hồ ly cái, sau này nó đắc đạo, muốn lấy thân báo đáp nhưng ông Lâm đã về trời. Thấy con cháu ông Lâm bất hiếu, làm xằng làm bậy nên nó mới hiện thân trừng phạt.

Mọi người thi nhau cảm thán, hồ ly đúng là một loài động vật rất có linh tính nha.

Đám cầy hương nhỏ nghe xong thì cảm động phát khóc: “Chúng ta là cầy hương hu hu hu, nhân loại thật đáng ghét hu hu hu!”

*

Địa phủ, nhóm biên tập viên của “Bách khoa toàn thư tra tấn” đang họp để chọn chủ đề cho số tiếp theo.

Vạn Mạn đứng ở đầu chiếc bàn dài, nói: “Chủ đề số tới là “Hòa hợp”. Tôi đã có ý tưởng cho nhân vật trang bìa rồi, nhưng rất khó thực hiện, cần các bạn cùng cố gắng với tôi.”

Boss lên tiếng, nhân viên nghiêm chỉnh lắng nghe.

“Tôi muốn mời Diêm vương và Quỳnh Nhân cùng chụp ảnh bìa.” Vạn Mạn tiếp tục nói: “Diêm vương là người đứng đầu âm phủ, đồng hành cũng âm phủ từ những ngày đầu, là vị Thần cổ xưa nhất cõi âm. Quỳnh Nhân là thần tượng mới, đại diện cho sức sống mới, có mười tỷ fan âm, điệu nhảy cậu ấy sáng tạo, ca khúc cậu ấy thể thiện, quần áo cậu ấy mặc… tất cả đều sẽ trở thành xu hướng mới ở âm ti.

“Hai người bọn họ đại diện cho mới và cũ, thần linh cùng phàm nhân. Địa phủ của chúng ta là nơi hồn phách con người và thần linh cùng tồn tại, “hòa hợp” chính là chủ đề vĩnh hằng của địa phủ ta.

“Ước tính theo dữ liệu tổng hợp được, nếu hai người bọn họ cùng lên trang bìa, lượng tạp chí bán ra có thể sẽ lên đến hàng triệu bản. Khi đó, mấy cái “Fashion Guasa”, “My Style” với “Family”của dương gian sẽ chẳng là gì so với chúng ta.”

Tương lai nghe thì rất tươi đẹp, nhưng con đường thực hiện lại rất khó khăn.

Nhóm biên tập viên tích cực lên tiếng. Sau khi tổng kết lại, khó khăn tập trung chủ yếu ở hai phương diện.

Tiền thân của “Bách khoa toàn thư tra tấn” chính là “Giới thiệu dụng cụ tra tấn”, tạp chí chính thống do Nhất điện phát hành.

Lúc còn chưa có internet, “Giới thiệu dụng cụ tra tấn” chính là nguồn tri thức chuyên nghiệp cho đám cai ngục. Họ đọc được những tin tức quan trọng về cách tra tấn tội nhân chính xác từ đây. Để ngăn ngừa những ảnh hưởng tiêu cực do người lao động đến từ nơi khác mang lại cho tờ tạp chí chính thống này, Tần Quảng vương đã ban hành một quy định: người không phải công dân âm phủ thì phải có visa công tác tại âm phủ mới được làm các công việc liên quan đến tạp chí, người mẫu cũng không ngoại lệ.

Yêu quái bản địa như Vạn Mạn lấy visa tương đối dễ dàng. Nhưng Quỳnh Nhân là người sống, Nhất điện có bằng lòng cấp visa cho cậu hay không?

Đây là khó khăn thứ nhất.

Khó khăn thứ hai chính là Diêm vương.

Biên tập viên phụ trách chuyên mục Phong cách Diêm vương nói: “Từ khi tạp chí của chúng ta đổi tên, chị đã viết cho Diêm vương hơn hai nghìn lá thư mời ngài ấy chụp ảnh bìa, nhưng ngài ấy vẫn luôn không đồng ý. Cái này… có phải quá khó khăn rồi không?”

Vạn Mạn vung tay, dõng dạc bảo: “Quỳnh Nhân đã từng nói một câu “không có việc gì khó, chỉ có Quỳnh Nhân dũng cảm”, tôi nghe mà xúc động vô cùng. Viết hai nghìn lá thư ngài ấy không đồng ý, vậy tôi viết hai nghìn lẻ một lá!

“Nếu lúc Quỳnh Nhân còn sống Diêm vương không đồng ý, tôi sẽ chờ đến khi Quỳnh Nhân chết. Dù sao cậu ấy cũng sẽ xuống âm phủ thôi mà.”

“Chúng ta phải thể hiện tinh thần thỉnh kinh của Đường Tăng, khó khăn đến mấy cũng phải kiên trì, nhất định có ngày lấy được chân kinh.”

Nhóm biên tập viên lệ nóng rưng rưng, vỗ tay bồm bộp. Có lãnh đạo như thế, lo gì đại sự không thành!