Siêu Nhân Việt Nam

Chương 3: Lý do để chiến đấu

Năm 1970, ngoại ô Sài Gòn.

Lúc này, Ma Long đột nhiên bị bao phủ bởi một một cơn lốc khổng lồ. Sau đó, Ma Long như bị một cánh tay khổng lồ xé toạc ra. Trong một khoảng khắc, hình bóng của một cô gái trẻ xuất hiện. Dù đã tạm thời trách ra được, cơ thể lắm bệnh nhiều tật của Ái Linh cũng sắp biến mất như một ngọn đèn sắp cạn dầu lại bị cơn bão thổi mạnh

"Ái Linh" Dũng la lớn rồi chạy tới. Anh ôm lấy dáng hình có thể biến mật như chưa từng tồn tại

Người con gái trong bộ áo dài màu hồng như cánh hoa anh đào cùng với đôi mắt như ánh sương mai cùng đôi mắt như dòng suối tạo nên một vẻ đẹp chưa từng có

"Xin lỗi vì làm anh lo lắng" Ái Linh lên tiếng

"Có sao đâu. Một cô tiểu thư như em để ý tới anh đã là tốt lắm rồi. Anh đâu còn mong gì hơn"

"Em yêu anh"

Khi tiếng nói vừa hết toàn bộ cơ thể Ái Linh lần lượt tan biết thành những tia sáng nhỏ như những con đom đóm, rồi biến mất. Chỉ còn cái lược màu hồng phấn của cô nằm trong tay cậu

"Tại sao?" Dũng vừa khóc vừa tự hỏi.

Chưa một lần nói yêu

Chưa cho em được gì

Chưa hứa gì với em.

Mà em lại rời xa tôi.

Nếu một ngày đó bạn phát hiện người bên cạnh mình đột nhiên mất mạng vì nhiều nguyên nhân như cảnh sát đánh, đạn lạc, giang hồ chém, chết đói ở cái đất Sài thành này và cả miền Nam nói riêng thì bạn đừng quá ngạc nhiên bởi đó là chuyện quá bình thường. Nếu người chết là người quen, người ta sẽ tiếc thương. Nếu không, người ta cũng xem nó là chuyện bình thường.

Giữa thời cuộc như bây giờ thì cái chết đã quá nhiều, người ta đã không còn đủ nước mắt để khóc thương.

Dũng cũng hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể nào không đau buồn trước việc người con gái mình yêu tan biến, theo đúng nghĩa đen. Cũng giống như mười mấy năm trước, khi những người cậu yêu nhất lần lượt lên máy chém, cậu cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn.

............................

Mới đây mà đã qua một năm rồi. Từ khi đó, cậu đã dần dần trở thành một người cách mạng thực sự. Cậu từng muốn quên đi thời cuộc, đi làm, kiếm tiền, dành tiền, cùng nàng có một cuộc sống bình yên không giàu có nhưng cũng không quá nghèo khổ. Tuy nhiên, thời cuộc đã không cho phép cậu cùng cô ấy làm chuyện đó. Thực sự, mạng người quá rẻ mạt.

Trong lúc suy nghĩ, cậu đã đi thẳng vào khu trạm xá.

Dưới những cánh rừng mang theo ánh sương buổi sớm, mùi máu tanh xông lên che phủ tất cả. Trong khung cảnh đẹp như mơ của núi rừng Trường Sơn là đội ngũ y bác sĩ đang chăm sóc những người bệnh nhân với số lượng khổng lồ. Suốt mấy ngày qua, số lượng người bị thương tăng vọt nhanh chóng. Dưới hỏa lực tấn công liên tục của không quân, pháo binh và cả bộ binh, thiệt hại gần như không thể tránh khỏi. Khắp nơi đây người với đủ các loại thương tật. Có người bị phỏng toàn thân. Có người bị gãy hầu hết các xương trên cơ thể.

Trên thực tế, ở trên khắp tuyến đường Trường Sơn, việc thấy người bị thương, thậm chí là chết không phải là chuyện lạ. Đó còn là may mắn khi họ có một cơ thể tương đối lành lặn. Có người khi ra đi lành lặn, khi về chỉ là một khối thịt, chỉ có thể dùng xẻng xúc và quan tài. Đó là nếu có quan tài.

Dù vậy, với những người còn cử động được, nhất là có thể nói chuyện, họ thường nói chúng một câu nói mà đội ngũ bác sĩ đã nghe tới mức nhàm chán, "Bác sĩ, tôi không sao, cho tôi ra chiến trường". Trước hỏa lực khủng khiếp của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, những con người bằng xương chỉ còn cách dùng sự gan lỳ và cả tính mạng của mình khi cần thiết để hoàng thành nhiệm vụ. Họ không điên những có những thứ họ phải làm. Khác với Nhật Minh, Mạnh Dũng, Thiên Vân, An Hạ, họ chỉ là người thường nhưng họ buộc phải chiến đấu.

Cư dân của một quốc gia nhỏ như họ không hiểu nổi tại sao người Mỹ là nhân danh dân chủ để bắn phá quê hương họ trong khi Việt Nam không hề có ý định xâm lược hoa kỳ, tại sao đám Ngụy quyền lại vô sỉ tới mức tự nhận mình là người Việt Nam trong khi lại để cả dân tộc chìm trong biển máu nhằm đổi lấy sự sung sướng cho bọn chúng. Với nhóm của Minh, họ chỉ nhà những người ở chân núi trông lên đỉnh núi. Và cả hai đều biết ngọn núi đó, tổ quốc thân yêu, gồm người thân, ngôi nhà của mình đang đối mặt với con quỷ hung ác. Với những người ở dưới núi, dù không làm được gì, họ vẫn cố gắng thét gào, cố gắng chiến đấu và hi sinh.

Dù có làm được hay không, dù có vô nghĩa hay không, đây là phản ứng bản năng nhất của một con người. Đó là phản ứng của một người Việt Nam.

"Anh không thể thua được Ái Linh" Bấc giác, cậu lại lấy hình của người bạn gái đã mất của mình ra xem.

Trước đây, Linh từng có lần nhắc đến một người anh làm sĩ quan quân đội Sài Gòn. Dũng hi vọng không phải gặp gã đó trên chiến trường.

"Cậu thực sự yêu cô gái đó à" Một giọng nói bất chợt lên tiếng.

Khi Dũng nhìn lên, cậu phát hiện một chàng trai đang ngồi trên cây. Người đó mặt một trang phục quân Giải phóng nhưng lại có cái gì đó không giống. Khuôn mặt cậu ta vuông vuông với đôi mắt có chút giống sương mai, cái mũi cao trong thân hình cao lớn. Không hiểu sao nó lại giống như người con gái mà cậu quen.

"Tôi từng gặp đồng chí ở đâu rồi?" Dũng hỏi.

"Chưa đâu mà tôi có thể hỏi vài câu không"

"Đồng chí cứ hỏi" Dũng nói

"Truyền thuyết con rồng cháu tiên có thật chứ"

"Đồng chí là người của Hồng Bàng phái mà lại hỏi vậy sao? Dĩ nhiên là có thiệt rồi" Dũng nói.

"Không thể tin nổi.." Gã thanh niên kia nói thầm.

Bất ngờ, một con Ma Binh xuất hiện. Đó là một con quái vật toàn thân màu đen, đan sen những màu vàng nhạt, trên mặt có hàng trăm cái lỗ nhỏ. Từ bên trong những cái lổ đó, tiếng kêu ghê rợn phát ra. Nhìn kỳ, nó như một cái đầu gắn thêm tay và chân. Đặc biệt, trên ngực nó còn có hai chữ "Triệu Đà", viết bằng tiếng Hán

Trong lúc Dũng định xử lý con quái vật này thì đột nhiên, người thanh niên kia nhảy từ trên ngọn cây xuống. Hắn lao với tốc độ nhanh như chớp. Một tay đấm thẳng vào con quái vật. Sau đó, một cột lửa màu xanh bốc lên.

"Cấp độ này là Pháp Vương. Sau tôi lại không biết đồng chí?" Dũng hỏi

Cảnh giới tu luyện của tất cả các sinh vật trong vũ trụ được chia thành: Luyện khí hồn, Pháp sĩ, Trung kì, Pháp Đồ, Pháp Vương, Vỏ Gỉả Cảnh, Vỏ cường Cảnh, Vỏ Tông, Đạo Đấu Tôn, Đạo Thiên Quân, Đồng Khánh, Ngân Khánh, Huyền Thần, Đại Hoàng Giới.

Phải nói tu luyện với người thường là khó nhất. Dù có đầy đủ điều kiện thì không phải ai cũng đạt được. Nếu không chỉ cần một đạo quân vài triệu Pháp Sĩ cũng đủ quét sạch Hoa Kỳ. Dù vậy, cùng không phải không có. Những người này tồn tại khắp nơi trên thế giới với đủ danh xưng khác nhau từ thần thánh tới ma quỷ.

Bất chợt, một giọng nói vang lên trong đầu Dũng. Trong nhóm, chỉ có Vân là có khả năng này.

"Dũng hiện giờ tụi em cần anh giúp"

...........................

Vài giờ trước.

Đường 16, trận địa pháo Làng Sen.*

Phía sao con đường đất lắm sình lầy bị bào mọn bởi bom đạn là một trận địa pháo vững trãi. Phía sao là hàng chục khẩu pháo và kể hệ thống tên lửa Cachiusa được phủ bởi cây cỏ tạo thành một khu rừng theo đúng nghĩa đen. Xung quanh khu vực này Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 88, Sư đoàn 308 được bổ trí dày đặc như những chú kiến dũng cảm, sẵn sàn bảo vệ tổ khỏi bất kì kẻ xâm nhập nào.

Từ trên cao, một loạt những chiếc B52 tiến hành ném bom xuống đường 16 và cả trận địa pháo làng Sen. Mọi thứ không có gì ngoài lửa đỏ. Tiếp theo, một loạt chiếc F111**, B-57 tiến hành thả bom để phá nốt những gì mà bom của B-52 chưa phá được. Sau đó, những chiếc trực thăng Cobra, được sơn như những con cá mập, bắt đầu phóng tên lửa vào thị trấn. Những mũi tên lửa để lại một làn khói như sương mù trên đường đi của chúng tới mục tiêu. Tiếp đó, một loạt binh lính Ngụy, tiến hành tấn công. Dưới những hàng cây dừa và thốt nôt, tiếng những khẩu M60 và M16 vang lên không ngừng nghỉ như một điệp khúc tử thần. Trong khi đó, những người lính bộ đội Cụ Hồ cũng bắt đầu tiếng công. Những vỏ đạn của khẩu AK47 cứ thể mà rơi đầy trên đất. Ở trên cao, những chiếc trực thăng UH1 như chim ưng rình mồi, bắn những loạt đại liên vào những người lính ở phía dưới. Nhìn từ trên cao, mọi thứ trông thật nhỏ bé, cũng chả biết đâu là đâu. Trong khi đó, bất chấp hỏa lực từ trên trời, những người bộ đội vẫn luôn cầm trong tay khẩu AK, không ngừng nả đạn về phía quân thù. Lúc này đây, những tiếng súng từ cả hai phía vẫn không ngừng vang lên. Từ trên trời, những chiếc máy bay cường kích cũng tiến hành ném bom và phóng tên lửa. Một cột khói lửa bay lên dường như che lấp tất cả mọi thứ. Sau đó, một số lượng lớn binh lính nấp sau những chiếc xe tăng M48 từ từ di chuyển. Phía quân Giải phóng vẫn giữ vững trận địa, quyết không để bị kẻ địch đẩy lùi.

Trong khi đó, ở khu vực của quân ta, bất chấp pháo và máy bay bắn phá dồn dập, Vân cùng hàng trăm cán bộ chiến sĩ khác đang cứu chữa hàng trăm, hàng ngàn cán bộ chiến sĩ cùng người dân bị thương. Thực tế, cô không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, thứ cô muốn là trở thành một ca sĩ. Tuy nhiên, đất nước lâm nguy đã không cho phép cô sống theo ý thích của mình. Lúc còn nhỏ, cô cũng những người bạn thơ ấu cũng chính là những người đồng chí thân thiết của cô hiện tại, đã từng mong muốn thống nhất đất nước với con đường hòa bình là cuộc tổng tuyển cử vào năm 1956. Sau đó, cô đã bị bắt cóc và bị thí nghiệm, tẩy não trong căn cứ của The patriot, một tổ chức nghiên cứu hiện tượng dị thường của Hoa Kỳ. Được cứu thoát, ra Bắc, cô gặp lại người bạn thưở thơ ấu của mình.

"Đồng chí Vân, nghỉ một chút đi, dù khỏe hơn người bình thường nhưng em vẫn cần nghỉ ngơi. Đã hai ngày nay em không ngủ rồi"

Trong lúc cô định nói "không sao", khuôn mặt của Minh làm cô chợt ngừng lại.

Sau đó, không đợi cô phản ứng, anh tiến tới lại gần cô, khe chạm vào mái tóc cô. Lúc này, đôi mắt hai người gần nhau hơn bao giờ hết

"Dù cả thế giới có sụp đổ, đôi mắt của em vẫn đẹp như vậy. Đừng lẻ bóng cô đơn****" Minh lên tiếng.

"Chúng ta sẽ không thua đâu" Minh lại nói

"Anh làm gì vậy. Bây giờ không phải là lúc" Vân nói. Cố dùng sức đẩy anh ra nhưng trong lòng lại muốn anh ôm cô thật chặt.

Người con trai này luôn như vậy. Luôn làm cô lo lắng, làm cô thấy ghét nhưng lại không thể rời xa. Trong thâm tâm, anh luôn hối hận vì để cô lại, để cô chịu tra trấn. Dù rất muốn nói gì đó với cô nhưng khi câu chuyện về người cha mà anh không biết còn sống hay đã chết hay để phản bội, anh vẫn chưa mở lòng với cô được. Dù vậy, anh vẫn luôn tìm cách quan tâm cô hết sức có thể. Còn cô, dù vẻ ngoài không thích nhưng trong thâm tâm, cô vẫn mong được anh, người mà lúc nhỏ cô muốn lấy làm chồng, nói cái gì đó quan tâm cô.

"Tao cứ tưởng Cộng sản Bắc Việt sắt đá lắm cơ" Một giọng nói vang lên.

Sau đó, ba tên lính ngụy lúc trước lần lược xuất hiện.

"Cái gì là Bắc Việt? Cái gì là Nam Việt? Bọn tao chỉ chiến đâu cho một nước Việt Nam duy nhất, được vua Hùng lập nên. Đó là nơi mà hàng triệu người dân Việt Nam sẵn sàn chiến đấu với kẻ địch. Dù là thần thánh, ma quỷ, siêu cường hay bất kì thứ gì cũng không ngoại lệ" Minh lên tiếng, tư thế sẵn sàn chiến đâu

Ba tên lính sững người trong chốc lát. Ánh mắt của Minh, bọn chúng sợ ánh mắt đó.

"Nói nhiều quá" Tên Khánh lên tiếng.

Sau đó, chúng nhanh chóng biến thành Siêu Ma Binh.

"Giao hết đồng xu linh hồn đây. Nếu được thì giao luôn Khối lập phương chứa Ngọc Linh hồn cho bọn tao" Tên Viên nói.

"Tao đã nói với tụi bây rồi. Không cần biết tụi bây có hiểu không. Thứ mà tao đang bảo vệ là xương máu của tổ tiên, là linh hồn của dân tộc, đó là mấy ngàn năm không bao giờ khuất phục. Chỉ cần ta và mấy chục triệu người Việt Nam còn hơi thở, sẽ không một ai hay thế lực nào, dù đứng có bá chiếm cả vũ trụ đi chăng nữa, xâm chiếm được mảnh đất này."

Ngay sau đó, Minh lấy đồng xu linh hồn có hình sao vàng bỏ vào trong thắt lưng. Sau đó, cậu hô lớn

"Biến thân"

"CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH QUANG VINH MUÔN NĂM. BIẾN THÂN"

Khi cậu bắt đầu biển thân một cột lửa khổng lồ xuất hiện bao trùm lấy cậu. Ở trong đó, từ trên cao, một quả cầu lửa khổng lồ, tỏa sáng như ánh mặt trời cùng với ngôi sao vàng xuất hiện. Sau đó, nó chuyển hóa thành một quả cầu màu đỏ được bao quanh bởi vòng tròn màu vàng, với ngôi sao cũng màu vàng ở chính giữa. Sau đó, quả cầu kia từ từ chụp vào đầu của Nhật Minh. Tiếp đó, như đóa hoa đang nở, quả cầu từ từ mở ra. Kế tiếp, từng phần của nó bám vào người của Nhật Minh.

Sau khi khói lửa tan đi, một chiến binh với bộ giáp màu đỏ rực như dung nham nóng chảy xuất hiện. Trên ngực có một ngôi sao vàng trên nền đỏ, được bao quanh bởi những vòng tròn màu vàng như bông lúa. Đôi mắt có màu vang kim như ánh mắt trời. Đồng thời, một âm thanh vang lên

"ĐỘI TRƯỞNG VIỆT NAM. DANG NÂNG CẤP. SỨC MẠNH THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH. GIÁNG LÂM"

Sau đó, từ phía sao lưng của tên Khánh, hai bộ cánh dơi rộng như cánh máy bay xuất hiện. Đồng thời một loạt con dơi tụ hợp lại, tạo thành một cây đại đao khổng lồ. Sau đó, như một quả tên lửa liên lục địa hắn liên tục đâm thẳng vào Nhật Minh.

Ngay sau đó cậu liền chém vào tên Khánh đang bay trên không. Như một chiếc máy bay bị trúng pháo phòng không, hắn rơi xuống. Ngay tức khi vừa rơi xuống đất, tên Khánh cầm cây đại đao cực lớn được cấu thành từ hành trăm con dơi chém vào Nhật Minh như hàng trăm con voi rơi xuống. Trước đòn tấn công khủng khiếp đó, Nhật Minh chỉ đỡ bằng một thanh đao. Không bỏ cuộc, tên Khánh tiếp tục chém thêm một cú mạnh tương đương. Với tốc độ nhanh hơn tên lửa đạn đạo, Chiến binh Việt Nam nhanh chóng né đòn tấn công của kẻ địch. Sau đó, cậu chém không ngừng nghỉ vào tên Khánh. Mỗi cú chém không thua một quả đồi giáng xuống. Tuy nhiên, tên Khánh nhanh chóng đỡ được. Thấy vậy, Nhật Minh xoay tròn bản thân. Một cơn lốc xoáy mang theo ánh sáng đỏ rực xuất hiện. Tên Khánh nhanh chóng bị đá bay đi xa. Không bỏ cuộc, hắn dùng thanh đao lớn cùng với đôi cánh khổng lồ của mình lao về phía Nhật Minh như hàng trăm chiếc máy bay phản lực. Nhật Minh cũng tập hợp sức mạnh, tạo thành một ngọn lửa lớn. Kết quả, một cột lửa khổng lồ bốc lên. Tên Khánh bị đánh về dạng người thường.

Thấy thể, hai tên Viên và tên Soái xông lên

Trong lúc này, một chiến binh, toàn thân màu xanh nước biến với những hình vẽ của rồng và rùa xuất hiện. Trên ngực có hình quốc kì của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam được bao quanh bởi bông lúa vàng. Phần đấu nhìn như một con rồng thực thụ.

"DŨNG SĨ VIỆT NAM. NIỀM TIN VÀO THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH. GIÁNG LÂM"

Sau đó, Dũng bỏ đồng xu linh hồn của Lê Lợi vào thiết bị biến thân. Một luồng sức mạnh khổng lồ tập hợp lại, tạo thành một người đàn ông uy nghi đang cầm kiếm. Sau đó, cậu đấm một luồng sức mạnh khổng lồ về phía tên Soái. Kế quả là, một vụ nổ lớn xuất hiện. Hắn cũng bị đánh trở lại dạng người thường.

Tiếp đó, Dũng lấy đồng xu linh hồn của Lê Lợi bỏ vào thiết bị biến thân. Từ trên cao, một thanh gươm xuất hiện cùng với một cái mai rùa xuất hiện. Sau đó, cái mai rùa tách ra, tạo thành một bộ giáp. Đồng thời từ hư không, một con rồng cũng bám vào từng phần trên bộ giáp tạo thành hoa văn hình rồng

"LÊ LƠI. NHẬN KIẾM THẦN. ĐÁNH ĐUỔI GIẶC NGÔ. MỞ RA KỶ NGUYÊN CHO DÂN TỘC. GIÁNG LÂM"

Tiếp đó, Dũng cầm gươm thần chém vào tên còn lại. Khi cậu chém, ánh chớp lóe lên liên hồi. Sau đó, cậu lao tới như một bầy sư tử, đâm tên Viên một nhát. Khi đó, một nguồn năng lượng khổng lồ tạo thành một người đàn ông cầm kiếm cưỡi rùa xuất hiện. Một cột lửa bốc lên cao tới mức những chiếc máy bay phải né sang một bên.

"Không thể nào. Sao tụi bây mạnh hơn lần trước" Tên Khánh nói.

"Đó là kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa, theo tao đoán đúng, tụi bây chưa có kinh nghiêm thực chiến lần nào, cũng chưa quen với sức mạnh mới. Lần trước, tụi bây tận dụng yếu tố bất ngờ nhưng nó không thể áp dụng được hai lần. Thực lòng, sử dụng dạng sức mạnh này không có lợi cho tụi bây đây. Ngoài ra, tụi mày không có lý do để chiến đấu." Minh nói với giọng điệu của nhà khoa học như thường lệ.

"Đại ca của tụi tao sẽ cho bọn bây biết tay" Tên Khánh nói.

Sau đó, một đám sương mù xuất hiện. Khi Minh và Dũng kịp phản ứng thì cả đám đã bám càng trực thăng, di chuyển khỏi vùng chiến sự.

........................

Ngày 9 tháng 2, tại đường 16, Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 88 (Sư đoàn 308) đánh thiệt hại nặng Đại đội 2 (Tiểu đoàn 21 Biệt động quân) bảo vệ an toàn trận địa pháo Làng Sen.

******************************************

* Một trong những nơi giao tranh ác liệt vào ngày 9 tháng 2 năm 1971

** General Dynamics F-111 là một loại máy bay ném bom chiến lược tầm trung, trinh sát, và chiến đấu được thiết kế trong những năm 60.

*** Chiếc Martin B-57 Canberra là một kiểu máy bay ném bom và máy bay trinh sát phản lực hai động cơ được đưa vào hoạt động trong những năm 1950.

**** "Đừng lẻ bóng cô đơn" là cách tỏ tình khi đứng ở Đồi Chim Sẻ. Về cơ bản, đó là một trong những điểm không thể bỏ qua với những ai có cơ hội đặt chân đến thủ đô Moscow xinh đẹp