Editor: Gà

Tối hôm đó kết thúc buổi chụp, cho đến sau bữa cơm chiều, Đường Dự vẫn không tìm được cơ hội nhắc với cô gái về câu hỏi của Kelly.

Huống hồ nhìn phản ứng tự nhiên như thường của Tĩnh An, anh nghĩ, chắc có lẽ Kelly cũng không nói câu kia của anh.

Ngày kế, vốn tưởng rằng trên mặt biển trời quang, tầng mây xám ám màu đã bắt đầu kéo đến.

Ngày hôm qua bởi vì buổi chụp mà Tĩnh An mệt mỏi cả một ngày, chỉ thức dậy lúc giữa trưa để ăn cơm trưa, rồi sau đó lại trở về phòng tiếp tục ngủ.

Chờ khi tỉnh lại, thì đã chạng vạng.

Ngủ nhiều quá, nên đầu cũng hơi choáng váng.

Cô gái mặc quần áo rộng rãi, vừa xoa thái dương vừa đi ra đài quan sát, hít thở không khí.

"Đường Dự."

Một bước vào đài quan sát, Tĩnh An phóng tầm mắt có thể thấy được ở đó có một bóng người hơi khom lưng.

Nghe vậy người đàn ông xoay người, lộ ra chiếc giá ba chân và máy ảnh đã bị một phần cơ thể anh che chắn.

"Do ngủ nhiều sao?" Tầm mắt Đường Dự đảo qua cô gái vẫn đang xoa huyệt thái dương.

Tĩnh An sửng sốt hiểu ý gật đầu: "Ừm, rất tham ngủ, nhưng mà, đến đây gió thổi tỉnh táo một chút."

"Anh đang chụp cái gì ở đây thế?" Cô buông ngón tay đặt trên huyệt thái dương, chỉ vào thiết bị dùng để chụp ảnh này: "Mặt biển à? Nhưng không phải hôm nay trời đầy mây sao?"

Trong nhận thức của cô, mặt biển dầy đặc mây đen không có cảnh gì hay.

"Em cũng biết hôm nay trời đầy mây à?" Đường Dự giơ khóe môi nghiền ngẫm: "Anh nghĩ em chỉ lo nghỉ ngơi thôi chứ."

"Ặc..." Cô gái thẹn đỏ mặt sau đó cười hỏi lại: "Chẳng lẽ như vậy không phải đang nghỉ ngơi sao?"

"Chỉ cần không phải lấy toàn bộ thời gian nghỉ ngơi ra ngủ bù là tốt rồi." Người đàn ông cười nhạt, trả lời nương theo câu hỏi vừa rồi của Tĩnh An: "Buổi sáng bầu trời hơi âm u, bây giờ tầng mây nhạt đi không ít."

"Đến đây xem đi, em sẽ phát hiện lúc này mặt biển đẹp hơn trong tưởng tượng rất nhiều." Đường Dự vỗ nhẹ máy ảnh, ý bảo Tĩnh An thông qua ống kính của anh thưởng thức cảnh biển lúc này.

"Mr. Tang đã khen, vậy nhất định rất đẹp mắt rồi." Tĩnh An cười nói, đi đến chỗ giá ba chân đặt máy ảnh.

Đã điều chỉnh tốt tiêu điểm trong ống kính, hình ảnh được Đường Dự cắt ra, quả thật có một phong vị khác.

Trong ánh nắng chiều tà, mây đen đè lên những vầng mây sáng tạo ra một rặng mây hồng không giống nhau, ánh sáng đó không chỉ nhuộm màu mây xám thành các dạng khác nhau vả lại không biết hình dung sắc thái thế nào, mặt biển xanh càng âm u thì ánh sáng đỏ hồng các bát ngát.

"Rất đẹp." Thẳng người lên, Tĩnh An lại nhìn về hướng mà ống kính máy ảnh đã chụp, lại kinh ngạc khi không tìm thấy cảnh đẹp ban đầu của màu hồng kia trong ống kính: "Quả nhiên nhiếp ảnh gia luôn rất giỏi về phát hiện những cảnh tuyệt mỹ mà mắt người bình thường không thể nhìn ra."

Đối với lời nói của cô, Đường Dự từ chối cho ý kiến chỉ mím môi cười nhạt.

Giữa hai người có một khoảng lặng không tiếng động nhưng cũng biểu lộ ấm áp, sau chạng vạng, Đường Dự vờ như vô ý hỏi một câu mà mình muốn hỏi từ lâu.

"Còn nhớ Kelly không?" Anh đưa ánh mắt nhìn ra phía bờ biển xa.

Giá ba chân bên kia, hai tay Tĩnh An nắm chặt hàng rào bảo vệ, nghiêng nửa người về phía trước, tựa như tùy ý nói: "Kelly à, đương nhiên nhớ, là một nhà tạo hình rất thú vị."

"Vậy sao?" Người đàn ông cũng không bận tâm xoay cổ nhìn về phía bờ biển, tiếp tục duy trì tư thế của anh, vững vàng nói: "Trước khi Kelly đi, anh ấy nói rất vui vì có thể được em thích."

"Ặc?" Đối với câu nói đột ngột của Đường Dự, Tĩnh An có chút ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn về phía sau, nghĩ đến: "À, em nói rất thích, nhưng chỉ là thích tính cách của anh ấy thôi, nên sẽ không hiểu lầm rồi chứ?"

Người đàn ông không trả lời ngay, đầu tiên anh thu hồi tầm mắt ở nơi xa nhìn về phía cô gái, dường như màu sắc phủ bên trong đôi mắt là chân tình không thấy rõ, anh nói: "Hiểu lầm."

Thật lâu sau, lại đột ngột gọi tên cô gái: "Tĩnh An." Giọng nói có khác với lúc đầu, cúi đầu dịu dàng, ngữ điệu vô cùng thân thiết.

Trong ánh sáng rực rỡ, Tĩnh An nghe tiếng gọi quay đầu, gió biển thổi làm mái tóc đen bay phất phơ trộn lẫn với màu đỏ hồng vụn vặt, cơn gió thoảng qua những sợi tóc trước trán, đôi mắt như vẽ kèm theo một lúm đồng tiền động lòng người.

Cô như vậy, như muốn dung hợp vào ánh hoàng hôn, lay động lòng người.

Nháy mắt, làm anh nhớ lại một khắc đó, cũng trong chạng vạng anh đột nhiên có một loại xúc động muốn lưu giữ lại hình ảnh ấy.

Chính lúc này đây, xúc động càng mãnh liệt hơn.

Khác hẳn với thời khắc anh đã nghĩ nên bắt giữ khoảnh khắc hư ảo kia như thế nào, người trước mắt, cũng là người làm anh nghĩ nên vươn tay giữ chặt cô ấy thế nào.

Khi đó giật mình, bây giờ là nắm chắc.

Anh biết, đối với cô gái này, so với lúc ban đầu nói với Đường Du rằng đã ‘động lòng’, trong lúc vô thức... Mầm móng ‘động lòng’ này đã chôn vào đáy lòng, đã lặng yên chui từ dưới đất lên duỗi thân thành cành lá ‘động tình’.

"Tĩnh An, anh nghĩ anh..." Anh yêu em rồi.

Tìm được đúng người ấy, hứa hẹn cả đời.

Đã thấy rõ cảm tình của bản thân, dựa trên ‘tình bạn’ giữa hai người trước đây, Đường Dự nghĩ, cũng là lúc nên nói cho cô biết rồi.

Nhưng mà, lời Đường Dự, chỉ vừa bắt đầu, bỗng nhiên bị Tĩnh An đánh gãy.

"Em quên lúc nãy ăn trưa em chỉ húp cháo." Cô gái quay mặt đi, vẻ tươi cười cứng đờ: "Khó trách nó kháng nghị, không biết cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa?"

Vừa sờ bụng mình, vừa xoay người, Tĩnh An quay đầu nhìn về phía Đường Dự, tầm mắt chỉ chạm vào chóp mũi của anh: "Đường Dự, em xuống phòng bếp trước xem có gì ăn không."

Trông thoải mái tự nhiên, nhưng chỉ vì đang che giấu lo sợ, bất an và hoảng loạn.

"Tôi biết rồi, chắc chắn Đường cũng giống tôi, thích em đấy! Chỉ tiếc lần này chụp xong tôi sẽ phải qua Pháp, nếu không tôi có thể cùng Đường cạnh tranh em rồi." Người đàn ông Kelly tóc vàng kia, lúc giúp cô tạo hình đã nói anh ta ‘chắc chắn’, đương nhiên lúc đó cô không nghĩ nhiều, hoặc nói đúng hơn là không muốn nghĩ nhiều.

Nhưng lúc này người đàn ông nhìn vào mắt cô...

Trong con ngươi màu sáng kia toát ra chân tình trước mặt cô, cô cũng đã từng thấy ánh mắt mình như thế, khi nhìn vào trong gương.

Đối với phần tình cảm này, trong lúc nhất thời theo tiềm thức cô lựa chọn trốn tránh.

Xoay người rời đi, vội vàng hơn ngày thường.

"Em hẳn đã hiểu rồi, Tĩnh An."

Giọng nói phía sau, vững vàng truyền đến, cô lại chỉ làm như không biết, tiếp tục rời đi.

Lúc ăn cơm tối, bị vây trong trạng thái khẩn trương và mờ mịt, sau đó Tĩnh An đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ được người đàn ông ngồi bên cạnh cô đã gắp thức ăn vào trong chén cô rồi nhẹ nhàng thở dài, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được, nói: "Đừng chỉ lo ăn cơm không." Dừng một chút, lại nói: "Anh đáng sợ như vậy sao?"

Người giống Đường Dự vậy, đâu có gì đáng sợ, chẳng qua là...

"Không..." Cô cúi đầu, tập trung vào chén cơm trước mắt.

Không biết quá bao lâu, Đường Dự bất đắc dĩ cười nói: "Tĩnh An, anh sẽ chờ em."

Anh sẽ chờ cô... Người đàn ông nói linh hoạt như thế, mà ẩn ý trong đó cũng là:

Anh chờ cô, vì chờ đợi nên không được từ chối.

Anh chờ cô, nhưng cũng không phải cứ ngồi yên mà chờ.

*****************

Ngày thứ hai kết thúc buổi chụp, thời tiết không có chuyển biến tốt, ngược lại như sắp có bão. Cứ thế giữa hai người vốn có ngày nghỉ, đành kết thúc trước thời hạn.

Đối với việc này, thẳng đến khi ngồi trên máy bay quay về, Trần Sâm vẫn rầu rĩ không vui, liên tục oán giận Tĩnh An bọn họ "Bị vây bởi thời tiết đang trong kỳ mãn kinh."

"Lần sau còn có cơ hội." Đường Dự nói.

Thần sắc ảm đạm của Trần Sâm bỗng sáng ngời, nhìn về phía Tĩnh An: "Thật sao, Tĩnh An, lần sau chúng ta còn đến lấy cảnh à?"

Từ hôm qua cô gái bắt đầu hơi ít nói, hơn nữa...

Cẩn thận nhìn qua nhìn lại hai người đang ngồi vài lần, Trần Sâm không biết có phải anh ta cảm giác sai hay không, cảm thấy giữa hai người này hình như đã xảy ra chuyện gì.

Câu hỏi của Trần Sâm, Tĩnh An đáp lại bằng nụ cười, không nói có hay không.

Sau khi máy bay cất cánh, Tĩnh An nói với người bên cạnh rằng muốn nghỉ ngơi, lập tức kéo bịt mắt chìm vào bóng tối để tạm thời cô lập với thế giới bên ngoài. Đồng thời cũng thoát khỏi ánh mắt dù vẫn thanh mạc kia, nhưng cô không biết nên nhìn lại thế nào.

Đoạn đường này không còn là một lữ trình, làm lòng cô không thể bình tĩnh nữa.

Kết thúc thời gian dài ‘phi hành không trung’, vào biên giới thành phố S, đại sảnh sân bay, nghênh đón đám người Tĩnh An là hàng loạt ngọn đèn chói mắt.

"Tĩnh An, cô và Mr. Tang đã xác định quan hệ nam nữ sau chuyến du lịch xuất ngoại rồi sao? Hai người là người yêu rồi ư?"

Một phóng viên bé nhỏ chen lách trong đám người lớn tiếng nêu câu hỏi, Tĩnh An có ấn tượng.

Sau buổi từ thiện đấu giá kia, phóng viên đài truyền hình này cũng hỏi có phải cô và Đường Dự có quan hệ nam nữ không.