Không giống Lâm Lam, Tăng Tuyết đã có một gia đỉnh tốt, mặc dù không phải là giàu có gì, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, nhưng sau khi tiến vào biệt thử Đỉnh Thịnh, mới thấy được khác biệt giữa người với người có cần lớn vậy không?

“Đẹp quá.” Đến gần biệt thử, nhìn thấy hoa hồng ở hai bên vách tưởng và kiến trúc phương Tây tinh tế. Tăng Tuyết cảm giác từ tận đáy lòng.

Lâm Lam mặc đồ tùy tiện, tạp dề quấn quanh lưng, phía sau là những bông hừng rực rỡ. Chú Trương đại giao nhiệm vụ đi mua dầu hạt cải, rắc một vòng quay, mái tóc dài mềm mại được được búi lên, nhìn khung cảnh thật đơn giản, thoải mái, mềm mại và bình yên.

Nhìn thấy Tăng Tuyết, Lam Lâm vẫy tay chào.

Tăng Tuyết không chỉ cảm than, trai xinh, gái đẹp, vươn hoa hồng, còn chó một chú chó đang tắm nắng, cuộc sống này thật viên mãn và dễ chịu.

“Gâu gâu gâu...” Tăng Tuyến thật lòng không nỡ quấn rầy khung cảnh tuyệt đẹp này, chú chó cảm thấy người lạ đang đến gần, đứng phắt dậy và sủa gâu gâu với Lâm Lam.

Diêm Quân Lệnh trong vô thức gấp sách lại, lông mày cau lại.

“Ai, đây là chú chó nhỏ kia à, lông màu nâu dễ thương quá!” Tăng Tuyết không bị dọa bởi tiếng sủa của Vượng Tài, mà còn nhanh chóng tiến lên ôm lấy Vượng Tài vào lòng “Mắt lớn quá sáng quá, cũng béo lên nhiều lắm rồi.”

Vượng Tài dường như không thích cô gái này lắm, giãy giụa, lại cúi đầu sủa gâu gâu, mà Tăng tuyết không có hiểu ý của nó,Vượng Tài chỉ đành phó mặc cho số phận.

Lâm Lam cười lớn nhìn biểu tình ghét bỏ của Diêm Quân Lệnh, đứng dậy đi đến trước mặt Tăng Tuyết “ Đừng ôm nó nữa, để nó nằm trên mặt đất đi.”

“Đáng yêu quá, không nghĩ tới em lại nuôi nó tốt như vậy nha.” Tăng Tuyết xoa xoa đầu chú chó nhỏ, rồi nhớ tới lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chú chỏ nhỏ này, đáng thương đến chừng nào.

“Đều là nhờ thím Vương và chú Trương nuôi cả.” Lâm Lam cười cười, ôm lấy Vượng Tài đặt xuống đất, lúc này Tăng Tuyết mời quay lại chào Diêm Quân Lệnh.

Kết quả đối phương chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.

Tăng Tuyết không hiểu, Lâm Lam không thể nói là vởi vì cô ôm chú chỏ nhỏ. Mà cái người này đối với những người lạ thích chú nhỏ này đều không có hảo cảm gì.

Hôm nay không nắng, còn có gió, Lâm Lam lấy hai cái ghế, ba người ngồi cạnh vườn hoa nói chuyện.

“Em và Diêm Quân Lệnh mới kết hôn mấy ngày, sao chị thấy giống như đôi vợ chồng già vậy?” Nhìn hai người hiểu nhau như vậy, Tăng Tuyết không nhịn được ai oán kêu.

“Hâm mộ em hả, vậy cũng tìm một người đi.” Lâm Lâm cười cười nói một câu rồi chuyển sang vấn đề chính “Hợp đồng của chị còn mấy ngày?”

“Ba ngày, chị không có ý định tiếp tục hợp đồng, nhưng đã đồng ý với Trần Lâm Kiệt tiếp tục theo em, miễn anh ta anh ta tìm người khác.” Tăng Tuyết vừa nói vừa lấy mấy tờ email đã có dấu in đưa cho Lâm Lam “Đây đều là thư mà gần đây anh ta thay em từ chối, cái chị dùng bút vẽ ra là anh ta chuyển cho Hàn Hinh Nhi.”

“Hàn Hinh Nhi nhận?” Lâm Lam đối với người đã từng là bạn tốt không biết phải nói gì.

“Ừm, mặc dù cùng với Trần Lâm Kiệt làm ra mấy vụ bê bối này, nhưng em cũng biết chỉ cần có tin nóng thì sẽ có người cần, nhưng đều không thể lên bàn được.” Tăng Tuyết phân tích khách quan, Trần Lâm Kiệt có thể là muốn đưa những lời mời tốt nhất đưa cho Hàn Hinh Nhi, nhưng đối tác hợp tác chung không nhất định là sẽ đồng ý.

“Cô ta thích thì cho cô ta, ngày trước mấy cái nói nói chị thu thập chị thu thập được chưa?” Lâm lam không muốn luôn ở trong tình trạng bị động, cô thực sự ghê tởm hành động của Trần Lâm Kiệt.

“Thu thập được rồi, nhưng còn phát hiện được một điều bất ngờ.” Tăng Tuyết nở một nụ cười bí ẩn,

Lâm Lam tò mò “Phát hiện cái gì?”

“Hàn Hinh Nhi là giả vờ mang thai, lần trước làm vậy để ngăn chặn Trần Lâm Kiệt đến Bắc Kinh tìm em.” Tăng Tuyết nhận được tin này cũng rất bất ngờ.

“Làm sao có thể? Hàn Hinh Nhi không phải nói thích Trần Lâm Kiệt sao?”

“Chị e là thích tài sản của anh ta, cẩu nam cẩu nữ thật xứng đôi vừa lứa.” Tằng Tuyết cười trên nỗi đau người khác.

Lâm Lam trầm mặc, lúc trước cô một lòng một dạ yêu Trần Lâm Kiệt, thậm chí đã đem hai mươi năm tuổi trẻ của mình để ký hợp đồng với anh, toàn lực ủng hộ anh, tin tưởng anh, chỉ muốn kết hôn cùng anh.

Kết quả là sao? Anh không những phản bội cô, tính kế với cô, bây giờ còn muốn hủy hoại cô. Nhưng anh ta? Chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.

“Em không sao chứ?” Lâm Lam không nói gì, Lâm Lam có chút lo lắng.

“Không sao, chỉ là thấy may mắn cho mình.” Lâm Lam mỉm cười cay đắng, nhìn về Diêm Quân Lệnh phía xa đang cau mày, nha đầu này trong tim còn có người đàn ông kia?

“Đúng vậy, may mà anh ta phản bội, em mới gặp được người tốt như Diêm tổng.” Tăng Tuyết vỗ mông ngựa nịnh nọt.

Diêm Quân Lệnh rất hài lòng.

Lâm Lam và Tăng Tuyết trong tích tắc đã làm rõ mọi chuyện.

Diêm Quân Lệnh tiếp tục đọc sách, Vượng Tài lại nằm phơi nắng, vườn hồng tỏa ra hương thơm ngào ngạt bốn phía, hai người con gái nói chuyện, có một điềm tĩnh khoai thai không nói rõ được.

Mà cuối tuần tuyệt đẹp rất ngắn ngủi.

...

Trần Lâm Kiệt đã phái người theo dõi Lâm Lam, mấy lần đều để mất dấu, cuối cùng vẫn không biết Lâm Lam đang sống ở đâu.

Vì vậy, Trần Lâm Kiệt muốn thu phục Tăng Tuyết, chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ cũng đáp ứng Trần Lâm Kiệt, nhưng cũng không biết Lâm Lam đang ở đâu.

“Cô với cô ta thân cận như vậy, cô làm sao không biết cô ta sống đang sống ở đâu.” Hàn Hinh Nhi cũng ở trong văn phòng, nghe tới lời Tăng Tuyết, cơ bản không tin.

Tăng Tuyết nhìn Hàn Hinh Nhi, nói một cách yếu ớt “Có lẽ do là kinh nghiệm trước đây của Lâm Lam, làm cô ấy không dám nhẹ dạ cả tin bạn bè nữa.”

Một câu này như đang chĩa thẳng vào Hàn Hinh Nhi.

Trần Lâm Kiệt cũng trầm tư không nói gì, vì anh biết Tăng Tuyết nói không sai.

“Tiếp tục theo dõi cô ta, cô ta không có nhiều hoạt động trong thành phố. Cô lưu ý hơn, khẳng định sẽ biết cô ta ở đâu, có quan hệ gì với Thẩm thiếu.” Trần Lầm Kiệt cần nắm chắc tin tức Lâm Lam bị Thẩm thiếu bao dưỡng, như vậy có thể rửa sạch tội cho anh và Hàn Hinh Nhi.

“Tôi biết rồi.” Tăng Tuyết miệng đáp ứng, nhưng trong đáy mắt hoàn toàn là chế nhạo. Cái đôi cẩu nam nữ này, còn cho rằng Lâm Lam dễ bị bắt nạt ư?

“Biết rồi sao vẫn chưa đi? Tôi nói chị Tuyết, chị phải nhớ Lâm Kiệt mới là cho chị tiền, cái loại nghèo túng như Lâm Lam, được bao dưỡng cũng không nỡ đưa tiền cho chị, trong tim chị hiểu rõ nhất.” Hàn Hình Nhi vừa nói vừa dựa vào lòng Trần Lâm Kiệt.

Tăng Tuyết nhìn Hàn Hinh Nhi “Vậy nên cô mới trèo lên giường Trần tổng ư?”

“Cô...”

“Trần tổng, tôi đi có việc.” Mặt Hàn Hinh Nhi khó coi, muốn nói mình là Trần Lâm Kiệt mới là tình yêu thật sự, nhưng Tăng Tuyết đã bỏ lửng câu này đi thẳng khỏi văn phòng.

Hàn Hinh Nhi khó chịu “Lâm Kiệt, em thấy Tăng Tuyết này không đáng tin chút nào, hay là chúng ta đừng dùng cô ta nữa!”

“Đừng giận, bây giờ Lâm Lam chỉ còn có Tăng Tuyết, dùng người khác không bằng dùng cô ta.” Trần Lâm Kiệt an ủi Hàn Hinh Nhi, cầm mấy tập tài liệu “Đây là từ mấy chỗ mời Lâm Lam, anh giúp em chọn, mặc dù không phải hoạt động lớn, nhưng với tình hình em bây giờ có tạp chí chụp, có sân diễn cũng không dễ dàng gì rồi.”

“Anh không phải nói trong này có tuyến ba dòng phát ngôn makeup sao? Lâm Kiệt, em muốn cái đó...” Hàn Hinh Nhi ôm lấy Trần Lâm Kiệt làm nũng.

“Anh đã nhắc em trước mặt bọn hộ, nhưng tổng biên chỉ muốn Lâm Lam.” Trần Lâm Kiệt cũng bất lực.

“Nhưng em thật sự muốn mà...”

“Hinh Nhi em đừng gây rắc rối nữa, cơ thể em vẫn chưa hồi phục, cái lần trước không phải rất đau sao.” Tâm trí bây giờ của Trần Lâm Kiến không đặt lên người Hàn Hinh Nhi.

“Anh nói là phát ngôn, nếu không đem em đi thử một lần.” Hàn Hinh Nhi nhào vào lòng Trần Lâm Kiệt làm những, tiếp tục đề nghị.

Trần Lâm Kiệt hết cách cuối cùng gật gật đầu đồng ý “Để anh thử gọi điện lại.”

Hàn Hinh Nhi đắc ý cười, chỉ cần để cô gặp được người phụ trách, cô sẽ có cách giành được nó.