Cảnh thứ nhất.

“Cô đi ra, đây là chỗ của tôi.” Cố Nan lén lút đi từ cửa sau, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm rồi, vẫn là nữ sinh măc bộ đồng phục kia, anh thật sự bùng nổ.

Không ngờ tới đối phương quay đầu nhìn anh một cái, rồi tiếp tục chuyên tâm nghe giảng.

“Tôi nói cô tránh ra.”

“Có bệnh à? Tôi không có thuốc.” Lí Tình Hoan lần đầu gặp cái loại bất trị này, chỗ này là lớp chung, chỗ ngồi cũng là chỗ chung, làm sao lại là của anh ta rồi.

“Cô nói cái gì? Cố Nan vừa nghe liền nổi nóng.

Lí Tình Hoan không hề sợ mãi nhìn thẳng vào anh ta “Tôi nói anh có bệnh. Mặc dù đại học không ép buộc sinh viên phải lên lớp đúng giờ, nhưng với tư cách là sinh viên thì nhiệm vụ cơ bản nhất cũng là giao bài tập đúng hạn, hoàn thành nhiệm vụ học tập, cái loại như cậu đến muộn nửa tiếng rồi không biết ngại còn vào lớp chiếm chỗ nào người khác, cậu không cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình à? Có cảm thấy lãng phí tiền mồ hôi công sức của ba mẹ không?”

“Cô đang giáo huấn tôi?” Cố Nan vừa nghe liền nổi nóng, đứng phắt dậy, mọi người đều nhìn thẳng vào anh ta.

Lúc này thầy giáo hỏi, bọn họ có chuyện gì?

Lí Tình Hoan không khách khí nói với thầy giáo hành động của Cố Nan, khiến anh bị khiến trách. Tức tối trong lòng, đạp mạnh ghế ngồi của Lí Tình Hoàn cùng lúc này tiếng chuông vang lên.

“Reng...”

Lí Tình Hoan không ngờ cậu anh sẽ hành động như vậy, ngã sầm mặt xuống đất.

“Rầm...”

“Tiểu Lâm...” Nghe tiếng rầm, Tăng Tuyết lao lên đỡ Lâm Lam. Mặt đều tái đi vì đau. Rõ ràng vừa rồi là Trương Việt cố ý, một chân đạp thẳng vào ghế, để Lâm Lam không kịp giả ngã, kết quả ngã đập xuống sàn.

“Em không sao.” Lâm Lam nhẫn đau, nhìn về phía Trương Việt, nhìn thấy anh đang giơ ngón giữa nhìn cô.

Lâm Lam nghiến răng, đi lên xem lại cảnh vừa quay.

“Trương đạo diễn, tôi thấy cảnh vừa rồi quay chưa tốt, nếu không quay lại một lần xem sao?” Lâm Lam mới đứng dậy, Trương Việt ở phía sau hi ha hô hô di lại, đề nghị với đạo diễn, một mặt vô cùng thoải mãn.

Tăng Tuyết mất bình tĩnh muốn phát điên rồi, Lâm Lam xoa dịu cô. Cô tìm đến Lí Húc liền biết sẽ làm cho đối phương tức giận, chỉ là không ngờ được đàn ông mà nhỏ mọn như vậy, nếu như cô không phải là một người mẫu nhỏ không tiếng tăm, nếu như đắc tội với vị này, thì cũng không hay rồi.

Mà cô với danh phận của Diêm Quân Lệnh cũng không nên tiết lộ, cách duy nhất là chịu đựng. Lâm Lam không tin người đàn ông, sẽ có thể làm ra được chuyện gì.

“Được, vậy bắt đầu từ chỗ ngã nha.” Trương đạo diễn nhìn Trương Việt rất đâm ý, sau đó nói.

Trương Việt không nghĩ tới Trương đạo diễn nổi tiếng khắc nghiệt sẽ nói vậy, làm càng làm Lâm Lam không yên rồi. Cái người phụ nữ này rốt cuộc có thân thế thế nào?

Muốn hủy hoại tiết mục của Lâm Lam không thành công, Trương Kiệt đã dồn lại không ích tức giận. Càng không thoải mái mấy cái cảnh sau liên tục bị anh ta làm cho NG, Trương đạo diễn rất không khách khí quở mắng.

Lâm Lam cười lớn, cảm thấy Trương đạo diễn đáng yêu quá.

Quay xong đã tám giờ rồi, Diêm Quân Lệnh hẹn tới đón cô. Trên đường, Lâm Lam dấu nhẹm mọi chuyện trên studio, nói về trải nghiệm lần đầu tiên quay phim của mình, tâm tình có vẻ rất tốt.

Chỉ là Diêm Quân Lệnh hỏi thẳng “Tìm Lí Húc?”

“Vâng. Em gọi điện thông báo chuyện nhỏ thôi mà cũng bị biết.” Lâm Lam lè lưỡi, có chút lúng túng.

“Vậy sao không tìm anh?” Diêm Quân Lệnh không vui, nha đầu này thà tìm Lí Húc còn hơn tìm anh?

“Đương nhiên không thể tìm anh rồi, anh là ông chủ lớn, một tay còn không biết em xảy ra chuyện gì sao, giống như chuyện của Trương Việt, có Lí Húc là được rồi. Chờ sau này có chuyện ma quái lớn hơn xảy ra, lại tìm đại Boss ra tay, nếu như đại Boss cũng làm không được, vậy tìm đại đại Boss ra tay.” Lâm Lam bán manh nói.

Diêm Quân Lệnh nhếch mày “Đại đại Boss là cái quỷ gì?”

“Bố của anh nha, tổng tài của Đỉnh Thịnh, nghĩ tới bố vợ mình là tổng tài của công ty giải trí nổi tiếng Đỉnh Thịnh, em liền cảm thấy cuộc sống về sau của mình lên hương rồi.” Lâm Lam vỗ nhẹ vào ngực mình, cảm thấy bản thân thật có phúc.

Thật là...

“Sau này có việc gì tìm anh.” Hít sâu một ngụm, ra lệnh cho Lâm Lam.

Lâm Lam gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc “Em hôm nay có phải lại càng quy củ rồi không?”

“Quy củ gì?” Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu,

“Chính là không nên tìm Lí Húc giúp đỡ, như cáo mượn oai hùm, anh đây là đang trách em hả?” Lâm Lam cẩn cẩn dực dực nói.

“Trong não đều là cái gì vậy, em có thể tìm Lí Húc, nhưng anh mới là chồng em.” Diêm Quân Lênh thực sự không hiểu được trong cái đầu nhỏ của Lâm Lam đang nghĩ cái quỷ gì.

“Vâng.” Lâm Lam thoải mái tinh thần, về nhà bắt đầu đọc kịch bản.

Diêm Quân Lệnh chớp mắt “Ngắn như vậy mà cũng cần phải nghiên cứu thành cái dạng thế này, ngốc.”

“Anh...” bị chê, Lâm Lam bất đắc dĩ, những vẫn cẩn cận viết vào sổ ghi chép và giấy nhớ, lại nhìn vào tác phẩm ngày trước của Trương đạo diễn.

Tới tận đêm muộn Lâm Lam mới đi tắm, nhìn vết thương nhỏ của mình trong gương phòn tắm, toàn bộ hông đều hồng xanh tím, lúc đó đau đến nỗi cô nghĩ xương chậu của mình bị gãy luôn rồi. Cái này càng không để Diêm Quân Lệnh nhìn thấy, nếu không với tính khí của người đàn ông này sẽ đổi vai, tới lúc đó sẽ phiền phức rồi.

Lâm Lam không muốn trĩ hoãn việc quay phim vì cô, càng khong muốn mọi sự nỗ lực trước đây của cô là vô ích. Ngoài ra cô là người mẫu của tuyến mười bảy, có thể cùng người tuyến hai hợp tác là điều may mắn rồi. Nếu lại náo một trận to, làm nóng giận đến ba của Diêm Quân Lệnh cũng phiền phức rồi..

Tắm xong, Lâm Lam nhanh chóng lau khô tóc chui vào chăn. Diêm Quân Lệnh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, đóng sổ ghi chép lại “Tóc khô chưa?”

Lâm Lam quấn mình trong chăn và gật đầu.

“Ngốc.” Diêm Quân Lệnh nói xong cũng chui vào chăn. Lâm Lam cẩn trọng nhìn người đàn ông này, Diêm Quân Lệnh vui vẻ cười lớn “ Tôi giống cầm thú như vậy à?”

Lâm Lam không nói gì gật đầu.

Diêm Quân Lệnh nhéo cằm Lâm Lam “Ngủ nào, ngu ngốc.”

Lâm Lam mới buông thõng, gối đầu lên tay anh nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm, Lâm Lam tỉnh dậy sớm phát hiện Diêm Quân Lệnh đã ra ngoài rồi. Nhìn tờ giấy trên bàn, chữ khải rắn ròi, giống y hệt như người đàn ông này, mềm mại nhưng cũng mất đi sự độc đoán.

Sau khi thưởng thức nó một lúc, Lâm Lam mới cầm lên đọc “Tuần này bận chút, thứ sáu trở về, chờ tôi.”

Đây là cách quen thuộc mà người đàn ông này dặn dò.

Lâm Lam tìm một cuốn sổ ghi chép kẹp nó vào, sau đó mới lấy chiếc polo nhỏ của mình đi làm. Phần việc của hôm nay nặng hơn hôm qua, mà còn phải thuận theo nan nữ chính quen nhau, cảm tình cũng dần dần thay dổi. So với hôm qua càng khó diễn hơn rất hơn nhiều.

Thật ra là Lâm Lam và Trương Kiệt vẫn chưa đối đầu.

Chạm vào phần hông của mình, vẫn còn đau, Lâm Lam hít thở một hơi, tiến vào studio.