“Vậy được, nhưng tôi chỉ biết làm vài món đơn giản, chưa chắc cô đã thích đâu.

”Lâm Dật quay đi đằng khác, nói một câu với vẻ trông như bình tĩnh lắm.

“Món đơn giản cũng được đấy, tôi thích những món đơn giản, nếu được thì tối mai đi, tôi cũng muốn học nấu ăn từ cậu, như thế sau này đỡ phải gọi đồ ăn bên ngoài.

”Tưởng Dao nở một nụ cười tươi, nói với vẻ đầy hứng thú.

Lâm Dật vốn tưởng Tưởng Dao chỉ nói vài câu cho xong, ai ngờ cô ấy lại đồng ý thật, hơn nữa còn ấn định luôn cả thời gian.

Nhưng ánh mắt của Lâm Dật lại một lần nữa lướt nhìn sang cơ thể nuột nà của Tưởng Dao.

Được vào bếp cùng một cô gái xinh đẹp như vậy, cảm giác chắc không tồi đâu nhỉ?Hai người ngồi bên ngoài ban công một lúc.

Cho đến khi mặt trời lặn xuống, gió từ phía rừng thổi vào.

Mới bắt đầu rời khỏi đây với vẻ lưu luyến.

Tưởng Dao lái xe đưa Lâm Dật tới bệnh viện, Sở An Nhiên vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cách quãng thời gian mà giáo sư Hàn nói thì vẫn còn 24 giờ đồng hồ nữa,Buổi tối, Cố Phiến Phiến đến phòng bệnh, chăm sóc Lâm Dật.

Trong lúc đó, người bạn trai vẫn còn đang học đại học đã gọi điện cho cô ta.

Cố Phiến Phiến không hề có ý tránh đi, mà trong lúc làm việc cứ thế nghe điện thoại luôn.

Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản.

Người thì mở miệng ra là hỏi tiền, người thì mở miệng ra là kêu bận.

Rồi phía đầu dây bên kia còn tức tối cúp máy luôn.

“Mỗi lần hai người gọi điện cho nhau đều như vậy sao?” Lâm Dật cảm thấy thắc mắc.

Cố Phiến Phiến lau miệng, trả lời với ánh mắt đượm buồn: “Cũng gần như vậy, lúc mới đầu thì hai người đang trong giai đoạn nồng nhiệt, anh ấy cần gì tôi cũng cố gắng đáp ứng hết, anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, hàng ngày đều ân cần hỏi han, kể cả tôi suốt ngày ở bệnh viện không được ra ngoài nhưng trong lòng cũng vẫn thấy rất vui.

”“Vậy sau đó thì sao?” Lâm Dật hỏi.

“Thì là như vừa rồi đó.

” Cố Phiến Phiến thở dài: “Ngoài hỏi tiền ra thì gần như là chẳng có gì để nói cả, và nếu tôi đưa tiền chậm một chút là anh ấy chửi thẳng luôn, không còn dịu dàng ấm áp như trước đây nữa.

”“Thế sao cô còn không chia tay luôn?” Lâm Dật tò mò hỏi.

“Là vì.

.

.

.

.

.

”Cố Phiến Phiến ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: “Là vì trong điện thoại của anh ấy có rất nhiều nhật ký các cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi, nếu tôi không cho anh ấy tiền sinh hoạt hàng tháng hoặc đòi chia tay, anh ấy nói anh ấy sẽ in ra tất cả nhật ký nói chuyện của chúng tôi ra rồi dán lên cổng của chúng ta.

.

.

.

.

.

”“Nhật ký nói chuyện sao?”Lâm Dật khựng người lại, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra và gật đầu: “Bệnh viện Thánh Đức có yêu cầu với bác sỹ và y tá trong bệnh viện là, một khi có bác sỹ hay y tá gây ra chuyện gì tai tiếng ngoài xã hội, để đảm bảo không ảnh hưởng tới tâm trạng của bệnh nhân, nhất định sẽ đuổi việc người bác sỹ hoặc y tá đó đúng không?”Cố Phiến Phiến gật đầu.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi đi ngủ đây, cô cứ đi làm việc của mình đi.

” Lâm Dật nói.

Cố Phiến Phiến đứng dậy, khi cô ta đi đến cửa phòng bệnh, quay đầu lại nói với Lâm Dật: “Lâm thiếu gia, tôi thực sự rất cần công việc này, nếu chuyện mà tôi vừa nói, tôi nói là nếu nhé, nếu có một ngày chuyện đó thật sự xảy ra, hy vọng cậu nói giúp tôi với viện trưởng Vương, đừng đuổi việc tôi có được không?”“Được mà.

” Lâm Dật nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn Lâm thiếu gia!” Cố Phiến Phiến ngay lập tức cười tươi rồi đẩy cửa phòng bệnh đi ra.

Cô ta lúc này, trong lòng đang dần dấy lên cảm giác toại nguyện.

Được làm việc ở trong bệnh viện là mơ ước của biết bao nhiêu người, phải cạnh tranh khốc liệt lắm mới có thể thực hiện được ước mơ này.

Đương nhiên là với nhan sắc dáng vóc của cô ta thì trong bệnh viện cũng không sợ không tìm được người chống lưng.

Nhưng lại phải trả một cái giá tương xứng.

Dù sao, với nhan sắc xinh đẹp của cô ta, thì có không ít người ngày đêm thèm muốn.

Nếu so với mấy người tuổi đã cao như chủ nhiệm hay phó viện trưởng, thì kiểu con của ông chủ lại trẻ tuổi như Lâm Dật thì cô ta lại dễ chấp nhận hơn.

Và hôm nay đã có được lời nói đó của vị thiếu gia Lâm Dật này.

Khiến cô ta cảm thấy, những gì cô ta đã hy sinh trong thời gian gần đây đều là xứng đáng.

.

.

.

.

.

.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trung Sinh sắp xếp xe đưa Lâm Dật tới trường.

Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, cậu vốn không muốn về trường đi học sớm như vậy.

Nhưng mà tối hôm qua, Trương Dương gọi điện cho cậu mấy cuộc liền, nói cô giáo dạy thay đã mấy lần tuyên bố trước giảng đường, cậu còn không đến trường thì sẽ không cho cậu tốt nghiệp.

Lâm Dật không phải vì sợ nhà trường không cho cậu tốt nghiệp.

Mà chỉ là nghĩ rằng, nếu giờ đây cậu ấy đến tấm bằng tốt nghiệp mà cũng cần phải lôi thế lực của nhà mình ra mới có thể lấy được, vậy thì những gì mà cậu ấy nói oai trước mặt bố mẹ và Sở An Nhiên trong bệnh viện từ trước chẳng phải chỉ là bốc phét hay sao, lúc đó sẽ vô cùng mất mặt.

Cho nên, cậu ấy vẫn cần phải trở về trường, chăm chỉ có mặt nốt mấy tiết cuối cùng.

Lấy được bằng đại học thì có thể chính thức bắt đầu cuộc sống của một con nhà giàu đích thực rồi.

Bảo tài xế cho cậu xuống cửa sau của trường, Lâm Dật co chân chạy thẳng đến phòng học.

May mà trí nhớ của cậu vẫn tốt.

Kể cả là đã từ rất lâu rồi cậu chưa đến lớp, nhưng vẫn tìm được phòng học chung của buổi hôm nay.

Khi Lâm Dật bước đến trước cửa phòng học, thầy giáo đã đang giảng bài trên lớp.

Không thể phủ nhận, đại học và cấp ba đúng là khác nhau một trời một vực.

Khi còn học cấp ba, khi lên lớp phải chăm chú tập chung hết sức để nghe thầy cô giảng bài.

Nếu không, chỉ cúi xuống nhặt bút rồi ngẩng lên thôi, chiếc bảng còn trống trơn vừa rồi đã được viết kín khắp, sau đó thầy cô giảng tiếp cái gì cũng sẽ không còn hiểu nữa.

Nhưng đại học lại khác.

Thầy cô giảng bài, sinh viên ở dưới tự làm việc riêng của mình.

Phân biệt rất rõ ràng, không ai xâm phạm ai cả.

Nhất là mấy tiết học chung cuối cùng của sinh viên năm bốn, chỉ cần đừng có làm ầm ĩ khi thầy cô đang giảng bài, lên lớp đúng giờ thì đa phần đều có thể tốt nghiệp.

Lâm Dật đứng trước cửa phòng học, nhìn các bạn trong lớp, đứa thì nói chuyện đứa thì cắn hạt dưa, lại có đứa nghịch điện thoại, nghe nhạc, giáo sư già đứng trên bục giảng, cúi đầu cầm cuốn sách đọc theo nội dung viết trong sách ra.

Nếu là thầy giáo dạy thay khác.

Lâm Dật chắc chắn sẽ không cần do dự mà ưỡn ngực đi thẳng vào trong lớp luôn.

Nhưng đây là ông thầy cao tuổi, một người cổ hủ và nghiêm khắc có tiếng trong trường.

Nếu mình và bước vào trong lớp lúc này, rồi bị ông thầy ấy chặn lại hỏi tên, tiếp theo đó một câu: “Em tên là Lâm Dật!”, thì thôi, buổi đến lớp hôm nay coi như phí công vô ích.

Đứng ở cửa một lúc lâu, Lâm Dật quay người lại, đi lùi vào trong giảng đường.

Đúng lúc này, ông thầy lại ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình là Lâm Dật đang với tư thế muốn đi ra ngoài.

“Cậu kia, đang giờ học cậu định làm cái gì đấy!”Lúc đó, ông thầy kêu Lâm Dật đứng lại: “Trong giờ của tôi, ai cho cậu tự tiện ra vào đấy? Cậu tưởng đây là cái chợ à? Còn không mau quay lại chỗ ngồi cho tôi!”Ông thầy giáo sư nói với giọng cố chấp.

“Em xin lỗi, thầy ơi em biết lỗi rồi ạ, giờ em quay lại chỗ ngồi ngay.

”Lâm Dật giải thích với vẻ mặt áy náy.

Khi ông thầy giáo sư vừa lên tiếng, tất cả sinh viên trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía anh chàng đứng ở cửa này.

Đã một tuần liên tiếp cậu không đến lớp, hơn nữa tuần này lại là quãng thời gian có nhiều tiết của ông thầy giáo sư nhất.

Đúng là không biết sợ là gì.

Với lại rõ ràng bây giờ Lâm Dật không phải muốn trốn tiết, chỉ là đến muộn mà thôi.

Nhưng ông thầy giáo sư đó lại không hề biết được điều này, còn bảo Lâm Dật quay về chỗ ngồi.

Mấy cô bạn không kìm đươc cười.

Cái vẻ muốn cười mà không dám cười, nín nhịn một cách khó chịu.

Lâm Dật đi vào trong phòng học, tìm một góc trong nhất rồi ngồi xuống, bọn Trương Dương vội vàng đi tới chỗ cậu.

“Vãi, lão Tứ, lợi hại đấy, còn tưởng cậu không cần bằng tốt nghiệp nữa chứ.

”“Lão Tứ là ai chứ, con nhà giàu đó, cần bằng tốt nghiệp làm quái gì, nhưng tớ thấy chiêu ở cửa vừa rồi của cậu đúng là lợi hại, sau này chúng mình đi muộn cũng chơi chiêu này, quá là đỉnh luôn.

”“Ngưỡng mộ.

.

.

.

.

.

”Mấy người cùng phòng ký túc thấy Lâm Dật liền xúm lại, nói chuyện rì rầm.

Với mấy lời ‘tâng bốc’ của bọn họ, Lâm Dật chỉ biết lườm bọn họ một cái.

Đấy là lúc trên đường đến trường, cậu không biết làm gì ngồi lướt tiktok nên học theo thôi.

Học xong thực hành luôn.

Không ngờ lại có tác dụng thật.

Sau đó, cậu hỏi mấy cậu bạn của mình: “Mấy cậu có từng nghe đến một cậu tên là cái gì Hào không? Hình như là sinh viên học viện quản lý kinh tế, cũng là năm bốn, khá là đẹp trai và cũng khá là giàu ấy.

”Hào?Mấy người nhìn nhau, rồi đều lắc đầu ra vẻ không quen ai tên Hào cả.

Trương Dương tò mò hỏi: “Sao thế, cậu tìm cậu ta có chuyện gì à?”Lâm Dật lắc đầu: “Không quen thì thôi vậy, nhưng dạo này trong trường có xảy ra chuyện gì không kể cho tớ đi.

”Tuy trong lúc viện điều dưỡng, có cô y tá là Cố Phiến Phiến chăm sóc cho cậu, nhưng không có ai để nói chuyện cùng cả, không thể bằng được cái cảm giác khi ở trường hoặc ở ký túc xá mấy người ngồi lại hàn huyên với nhau.

Nhưng Lâm Dật không ngờ được rằng, vừa nói dứt câu, sắc mặt của mấy người đó ngay lập tức không còn được bình thường nữa.

-----------------------

.