An Hinh cứ tưởng rằng Lâm Dật sau khi bị mình đá văng đi như vậy, chắc chắn sẽ khóc lóc chết đi sống lại rồi quỳ dưới chân mình và cầu xin được tiếp tục ở bên mình.

Nhưng Lâm Dật lại không hề làm thế.

Vì thế mà An Hinh cảm thấy trong chuyện này, cô ta chưa thỏa mãn được tính tự phụ của mình.

Cô ta không cam lòng, cô ta muốn báo thù bằng được người con trai này.

Trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ta phải để Lâm Dật mất mặt trước tất cả mọi người, sau đó tìm cách chế giễu cậu.

Nghĩ tới đây mà trên mặt An Hinh lộ ra vẻ hưng phấn khó hiểu.

Lúc này, Lâm Dật đã quay về ký túc xá.

Cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người anh em.

Bọn họ ngồi cùng nhau, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.

“Người anh em à, xin lỗi nhé! Chuyện xảy ra tối hôm qua là do tớ không phải, tớ xin lỗi”.

Trương Dương khom người trước mặt Lâm Dật rồi nói với giọng thành khẩn.

Lâm Dật ngây người ra rồi lập tức kéo chặt cậu ta, nói: “Không sao đâu, tớ cũng không trách cậu mà”.

“Đều do tớ không tốt, tớ thật sự không ngờ là Lăng Tiêu Tiêu lại làm ra việc như thế.

Tớ biết là lời nói của nó rất làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.

Lâm Dật nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu”.

“Cậu đừng nói thế nữa! Nó cầm tiền đập vào mặt cậu, tớ thật không ngờ nó lại là con người như vậy”.

Trên mặt Trương Dương tràn đầy sự oán hận.

Lâm Dật cười rồi vỗ vào vai Trương Dương, nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy có lỗi thì để tớ đánh hai cái xả giận đi”.

Lâm Dật chỉ nói đùa, ai ngờ Trương Dương lại ưỡn ngực ra nói: “Cậu đánh đi”.

Lâm Dật cười ha ha rồi nắm quyền khẽ đánh hai cái vào ngực của Trương Dương.

Lâm Dật thật sự không hề tức giận.

Thật ra cậu cảm thấy con người Lăng Tiêu Tiêu không xấu, ít nhất khi xảy ra chuyện cô ấy còn liên hệ với cậu mình để đi bắt người.

Điều này chứng tỏ tâm địa cô không xấu xa đến vậy.

Lúc này, Lâm Dật đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi cậu xoay người hỏi Tống Phán Tử: “Phán Tử! Nghe nói thời gian trước cậu có thi bằng lái xe à?”

Tống Phán Tử sững người ra, sau đó gật đầu nói: “Ừ có thi, thi thời gian trước nhưng tiếc là không có xe để mà lái”.

“Ha ha, sau này cậu sẽ có xe để lái rồi.

Tớ muốn mua một cái nhưng không biết mua cái nào tốt.

Cậu có hiểu gì về xe không? Trong các cậu ai hiểu về xe thì đi xem cùng với tớ”.

Lâm Dật không thích lúc nào cũng phải có Sở An Nhiên đưa đón.

Để một cô gái làm tài xế cho mình, cậu cảm thấy hơi ngại.

Nếu như Tống Phán Tử có bằng lái rồi thì vấn đề tài xế coi như được giải quyết, nhân tiện còn luyện thêm được kỹ năng lái xe cho Tống Phán Tử nữa.

Tống Phán Tử từng nói mơ ước của cậu ta là làm tài xế cho người có tiền.

Vì thế mà Lâm Dật cảm thấy hiện giờ mình có thể giúp cậu ta hoàn thành ước nguyện đó.

“Người anh em, cậu chắc chắn muốn mua xe hả? Bọn tớ biết nhà cậu mới được đền bù giải phóng mặt bằng nhưng nếu như mua xe chỉ để khoe khoang thì chúng tớ không bao giờ đồng ý”.

Mấy anh em đắng lòng mà khuyên Lâm Dật.

Lâm Dật cười rồi giải thích: “Yên tâm đi, tiền mua xe chắc chắn nằm trong phạm vi tớ có thể chi trả được.

Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này có xe thì tìm việc cũng thuận tiện hơn chứ”.

Mấy người khi nghe xong cũng cảm thấy cần thiết nên không nói gì nữa.

Bọn họ thương lượng một lúc rồi lập tức xuất phát.

Họ đến đại lý xe rồi trực tiếp đi về hướng con xe Passat loại mới nhất.

Lâm Dật nhìn thấy nhưng cảm thấy không vừa ý lắm.

Bởi kiểu dáng bên ngoài của con xe này hơi trầm, thoạt nhìn khá nặng, thiếu mỹ quan.

“Cậu không thích à? Con xe này có thể tích lớn, hơn nữa trục lái dài, cả nhà ngồi trong này cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Thoạt nhìn thì cũng có thể diện phết đấy, bố cậu lái cũng được”.

Tống Phán Tử sắc mặt đắc ý giới thiệu cho đám Lâm Dật.

Nhưng Lâm Dật lại lắc đầu.

Tống Phán Tử thấy thế thì liền chuyển mắt sang hàng xe khác.

“Cậu thấy cái này thế nào? Đây là hàng của Mỹ, so với con xe trước, bất luận về trục xe hay không gian thì đều lớn hơn nhiều.

Chỉ có điều giá cả không rẻ đâu nha, hơn nữa còn tốn xăng lắm đó”.

Tống Phán Tử nói bã bọt mép mà Lâm Dật dường như vẫn không có hứng thú gì.

Cậu xoay người đi về hướng đối diện.

Loạt xe này, bất luận về đẳng cấp hay giá cả đều không giống với những cái mà Tống Phán Tử vừa giới thiệu.

Land Rover, Porsche, BMW…Những con xe đẳng cấp như này đều khá hút mắt.

“Này, không phải là cậu đã nhắm con xe ở đây đấy chứ?” Tống Phán Tử hỏi với sắc mặt vô cùng căng thẳng.

“Những con xe này đắt lắm, toàn thuộc hàng trăm vạn trở lên.

Cậu không thích mấy xe ban nãy thì cùng đừng mua loại này, lãng phí quá.

Chúng ta mua loại hơn mấy loại ban nãy một chút cũng được chứ không cần mua loại này đâu”.

Lâm Dật hỏi: “Những con xe này đều tốt phải không, chẳng trách mà nhìn nó lại đẹp vậy”.

“Đúng là lời nói thừa mà! Con xe ở trước mặt cậu không dưới một trăm vạn đâu”.

Lâm Dật lắc đầu, nói: “Giá cả cũng được, xe nhìn cũng đẹp.

Chỉ có điều không gian hơi nhỏ, tớ thích cái nào to hơn một chút”.

Dù sao thì cũng lớn lên ở nông thôn nên điều mà Lâm Dật xem trọng là tính thực dụng.

Cậu cảm thấy cứ cái nào có thể tích lớn thì đó chắc chắn là hàng tốt.

.